Sunday, March 9, 2008

Entry for March 09, 2008

Thơ của Mai meo. Càng đọc càng thích. Gọi là "Đơn giản mà hiệu quả".
*
Một bài thơ như buổi sớm mai: không sôi sục ồn ào nhưng cảm giác tươi mới và đầy ắp năng lượng.

Nghĩ về cuộc sống.
Hoa thắm một lần phải tháng ngày kết nụ
Trăng tròn một đêm trăng phải ngủ bao ngày
Đồng lúa chín có mồ hôi đổ xuống
Thành quả nào chẳng có đắng cay?

Có con chim trong bụi mận gai
Bừng tiếng hót thanh ngân rồi từ biệt
Thì cuộc sống này ai ai cũng biết:
Thành công diệu kỳ luôn phải hy sinh

Mỗi người xin hãy tự hỏi mình:
Dám hy sinh những gì để giành chiến thắng?
Cuộc đời chẳng có nhiều may mắn
Để bỗng nhiên hạnh phúc mỉm cười

Mỗi sớm mai nếu nhìn ngắm bầu trời
Sẽ thấy nắng đẹp như nụ cười của bạn
Nụ cười vẫn hướng về ánh sáng
Nhìn tương lai xa trong những ước mơ.

*
Cũng có những bài buồn buồn. Không, đọc và cảm thấy tĩnh lặng thì đúng hơn.

Mệt mỏi

Đôi lúc chỉ muốn buông mình
Như con mèo lười sớm nay sưởi nắng
Mà cuộc sống cứ trôi hoài
Có mấy khi trầm lắng?
Để được chìm trong thế giới riêng mình
Một mái nhà xinh...
Mảnh vụn trời xanh biếc

Những dòng mây của năm tháng lang thang
Cái gì - như một chút lỡ làng
Cánh diều đứt và ước mơ bay mất
Bao giờ ngừng trò chơi cút bắt?

Đôi lúc muốn được buông mình
Như con mèo lười sưởi nắng sớm nay

Mệt mỏi 2.
Con cò mỏi cánh rồi
nó trở về tổ ấm
Con kiến mỏi chân rồi
nó ngủ trong hang sâu
Lá vàng rơi mỏi rồi
nó khẽ khàng nằm lại
Mình mệt mỏi thế này
Biết là nên ở đâu?

*
Lại có những bài thơ đẹp cực kỳ đẹp:

Ngôi nhà nhỏ.

Tôi có một căn nhà nhỏ
Họ bảo nó rất tồi tàn
Nhưng mà tôi lại thấy nó
Xinh đẹp tuy chẳng cao sang

Tôi có một căn nhà nhỏ
Mái lợp bằng những cọng rơm
Ngày ngày rơm vàng tỏa nắng
Nhuộm bừng sáng cả không gian

Tôi có một căn nhà nhỏ
Lát nền chỉ bằng cỏ cây
Trong cái độ xanh rì ấy
Hình như là xuân tràn đầy

Tôi yêu căn nhà bé nhỏ
Có những nàng thi sĩ sên
Viết thơ bằng dòng dãi bạc
Lên những vách tường dịu êm

Đêm đêm căn nhà bé nhỏ
Miên man trăng chảy dịu hiền
Trăm ngàn ngôi sao bé nhỏ
Lọt rơi qua kẽ mái rơm

Họ bảo căn nhà bé nhỏ
Đơn sơ và quá nghèo nàn
Một điều họ không biết rõ:
Trong đó đất trời - thế gian.

Thích kinh khủng!!!
*
Nếu thức thật là muộn, sẽ đọc bài thơ:

Đêm khuya

Nếu một mình ngồi lặng giữa đêm...
Nghe bóng tối rì rầm gõ cửa…

Cộp!,,,

Cộp!...

Cộp!...

Mưa bước đi ngoài phố…

Đất thì thào…

Những chuyện ngàn xưa…


Nếu một mình ngồi lặng giữa khuya…

Trong không gian chết lặng…

sững sờ…

Sẽ nghe những khóc cười trong gió…


Đất trời không ngủ về đêm!

*

Và nếu vô ý hay cố tình dậy sớm, sẽ đọc bài thơ:

Cô nương của tôi và Tháng 5


Cô nương “sáng sớm” của tôi ơi!

Nụ cười như sương

Và tóc xanh tựa gió

Tôi vén màn khung cửa

Mời cô vào ngồi chơi

Cô nương “sáng sớm” của tôi ơi!

Cười duyên thế?

Đôi mắt hiền sắc biển

Giọng dịu mềm

Như xuân sang cỏ biếc

Cô nàng đùa,

Phả hơi thở sao băng

Tôi ngồi cạnh cô,

và ngồi cạnh Tháng 5

Mùa thi đến!

Thắp đèn ôn buổi sớm

Thắp ánh vàng nâng rèm mời cô đến

Thắp trong lòng một chút nắng ước mơ…

*

Có những bài thơ vẽ thành một câu chuyện hoàn chỉnh và hoàn hảo J. Có thể ai đó bảo nó sến. Nhưng tớ thấy yêu kinh khủng! Tớ thấy những tâm hồn đẹp, nhạy cảm và yêu cuộc sống rất nhiều – khi mà bản thân cái bận rộn của cuộc sống không thể cuốn bay đi, cuốn trôi hết những sự việc – tưởng như là rất nhỏ nhặt, rất vụn vặt!

Chúng mình học cùng lớp

Chưa bao giờ chào nhau

Chúng mình học cùng lớp

Chẳng thèm hỏi tên nhau

- Đằng ấy ơi đằng ấy

Đằng ấy tên là chi

Này mình đang hỏi đấy

Sao lại không nói gì?...

- Đúng là kẻ kiêu kỳ

Tên mà cũng giấu đi

Này nói cho ấy biết:

Tớ chả cần làm chi

Mình cùng lớp học thêm

Đằng ấy ngồi sau tớ

Vẫn mượn bút mượn vở

Nhưng không thèm quen nhau

Thời gian trôi rất mau

Ve gọi màu phượng đỏ

Vẫn gọi “đằng ấy ơi”

Sắp xa nhau rồi đó

Chỉ còn hai buổi nữa

Ngày thi gần đến nơi

Quay xuống chào đằng ấy

Ánh mắt nhìn đầy vơi…

- Này anh chàng đằng ấy

Mau cho tớ làm quen

Hôm nay là buổi cuối

Mai thành người chưa quen.

Đằng ấy cười bí hiểm:

- Tên tớ là “bạn trai”

Còn ấy tên “bạn gái”

Phải không nào bạn ơi ^^

- À ra thế - “bạn trai”

Tên ấy là thế đấy!

Tên tớ… không nói đâu

Buổi sau làm quen vậy

Buổi sau…?

Thật hiển nhiên

Chẳng bao giờ lại đến

Những người bạn chưa quen

Mãi mãi là kỷ niệm.

Hay là bài này:

Điều bí mật.

Đừng nhìn tớ và cười như thế

Tớ đâu là cô bé Lọ lem

Đừng xem bài của tớ rồi khen

Tớ thừa biết ấy thông minh hơn tớ

Đừng nói nữa… tớ biết rồi… điều đó…

Cứ giữ trong lòng…đừng nói ra

Ôi, sao mà trong veo thế!!!

*

Bài thơ này nữa – thì thấy trẻ con và thân thương lắm

Mình kể…


Để mình kể cho bạn

Chuyện ngày xửa ngày xưa

Những lâu đài cổ tích

Và ước mơ ngu ngơ


Để mình kể cho bạn

Chuyện ngày xửa ngày xưa

Chuyện hoàng tử công chúa

Cùng ước mơ dại khờ


Giờ mình kể cho bạn

Về câu chuyện hôm nay

Chẳng phép màu cổ tích

Mình thân nhau không này?


*

Tớ thích thơ của Mai – gọi là “in my opinion” – thì chắc là bởi vì tớ hiểu được, tớ đồng cảm được với những gì Mai nghĩ.

Hôm nay tớ xì trét. Định post bài Mệt mỏi – cho nó “phù hợp với hoàn cảnh”. Cũng như một vài lần trước tớ đã trích dẫn thơ của Mai – chả nhớ được là bi nhiêu lần.

Nhưng rồi đọc một lèo tất tật những gì Mai viết. Thì tớ thấy mình không nên làm thế. Và quyết định giới thiệu “một rổ thơ” của Mai như này.

Vì thơ của Mai – cũng giống như Mai: dù có thế nào thì cuối cùng vẫn là hy vọng, cuối cùng vẫn là tin yêu. Nếu chỉ post bài Mệt mỏi, mọi người sẽ nghĩ 2 đứa mình thật là tuyệt vọng, thật là tiêu cực và nguy hiểm hơn là: nhỡ đâu người ta lai cũng thấy “ồi mình tuyệt vọng, ồi mình tiêu cực”!!!

Trong khi tớ - cũng nhất quyết theo quan điểm “cuộc sống hôm nay tuy vất vả/ nhưng cuộc đời ơi ta mến thương”!!!

*

Mình cứ tin đời, cứ yêu đời như thế nhỉ!

Dù rằng mình “bạn thân" theo cái kiểu gặp nhau 2 lần/năm.

Dù rằng mình đã khác, đang khác và sẽ khác nữa.

Thì mình đã từng giống nhau……………………

Và có những thứ - tớ tin là ko bao giờ thay đổi……………

6 comments:

  1. Uh, trong veo thật, Lurang ah!

    ReplyDelete
  2. ♥-‘๑’- Piggy -‘๑’-♥March 9, 2008 at 1:22:00 PM GMT+7

    chị Mai l�m thơ hay qu�...cho e copi mấy b�i về blog nh�...

    ReplyDelete
  3. L�u rồi kh�ng c�n đọc thơ, k biết tại sao, thực ra cũng c� biết...Chỉ l� kh�ng muốn nhớ lại một qu�ng thời gian n�o đ� m� th�i...Nhưng c� một điều, cam đoan, v� biết rất r�: Em c�n y�u thơ lắm lắm! Khi n�o bổ t�c cho em th�m mấy b�i!

    ReplyDelete
  4. hjz, chị y�u của e l�m sao thếT_T :((

    ReplyDelete
  5. hjz, chị y�u của e l�m sao thếT_T :((

    ReplyDelete
  6. Wow, tho hay qua' hiz hiz...hom nao` to' lam` thu? mot. bai` tho con coc' choi nhe' :D

    ReplyDelete