Friday, May 23, 2008

Entry for May 23, 2008: Tây bắc ư, có riêng gì Tây bắc?


1.

Vé xe bình thường là 1k. Nhân dịp hội hè, người ta tăng giá vé thành 3k.

(Khắp Hà nội 2k từ bao giờ, những chỗ « hot » thì chả biết bao nhiêu k mà kể !)

Thế mà người ta lượn qua lượn lại 5, 6 chỗ, mặc cả chán chê để 3k thành 2k.

Đấy là ở một vụ hội chợ triển lãm gì đó của quân đội - ở Điện Biên.

2.

Người ta mời mình vào nhà chơi. Nhà chả có gì ngoài mấy cái nồi niêu. Họ mời ăn cơm. Cơm cũng chả có gì cả. Mà mình mời họ ra ăn quán thì họ ko dám đi.

(Mà thực ra ăn quán cũng là những món rất lạ và khó xơi.)

Đấy là nhà của 1 ông hiệu trưởng trường cấp 2 ở Điện Biên.

3.

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

Heo hút cồn mây súng ngửi trời...

Đường đi xấu kinh hoàng, quanh co ko thể tả. Xe lật nhan nhản. « Xấu hơn cả đường vào Kon Tum – Tây Nguyên » theo lời các chú lái xe. Chỉ thêm 50km từ Sơn La, mà lên tới Điện Biên mất đến 3h (đoạn này ko nhớ chính xác). Vừa đi vừa thấp thỏm lo lắng.

4.

Mua quà bánh vào chơi nhà ai đó, mà ko tìm nổi chỗ nào để mua.

Nói chuyện với ông hiệu trưởng, bảo : « Biết thế đem sách vở cũ tặng đồng bào. »

Hiệu trưởng đáp : « Các anh cho gì chúng tôi cũng xin hết. Ở đây đồng bào cái gì cũng thiếu ! ».

Nhớ bản sương giăng nhớ đèo mây phủ

Nơi nao qua lòng lại chẳng yêu thương...

*

Trưa nay đang ăn cơm, u rủ « thi xong đi Lạng Sơn », mìh cao hứng bảo « ko, con đi Tây Bắc ». U bảo « đi Tây bắc ăn ‘ấy’ à ».

Thế rồi tự nhiên u kể chuyện – những chuyện u nghe sếp kể lại khi đi công tác Điện Biên.

Thế thôi, hè này Bắc tiến!

Con định đi phía Đông. Đến thác Bản Dốc xem một nửa cái thác của mình còn lại thế nào. Để biết cái cảm giác đi đến giữa dòng rồi quay lại nó ra sao.

Giờ nghe kể chuyện, lại muốn đến phía Tây ! (Mới chỉ đi Sa pa, tóm lại là chả biết j` !)

*

Nhớ một hôm các cụ chém gió với nhau, cụ nhà mìh bảo « thật sự ra mà nói thì trong mấy cái môi trường làm việc, ko có đâu tình cảm được như bộ đội ».

Ừ thì đúng là có cái kiểu « anh bộ đội ngã cái mất con gà » và etc... những chuyện xấu xí. Nhưng thấy cụ nói đúng. Dù sao thì vẫn thấy quý Hình ảnh bộ đội. Và dẫu cho có thể lúc nào đấy nó ko đẹp, nhưng mà những lúc khác – khi nó đẹp – thì mìh vẫn fải công nhận chứ !

*

Lôi ra bài thơ này. Đọc thấy rầm rập khí thế !

(Ko fải tại thi LSĐ xong bị ẩm IC đâu. LSĐ chỉ toàn chuyện of Đảng, chuyện oánh nhau rất hay lại chả được nói đến mấy, ấm ức ! Hihh, thấy mìh đúng là con nhà bộ đội (dù chắc là sẽ ko làm bộ đội đâu !)).

HOAN HÔ CHIẾN SỸ ĐIỆN BIÊN

Tin về nửa đêm
Hoả tốc ! Hoả tốc !
Ngựa bay lên dốc
Đuốc chạy sáng rừng
Chuông reo tin mừng
Loa kêu từng cửa
Làng bản đỏ đèn đỏ lửa...

Hoan hô chiến sỹ Điện Biên
Hoan hô đồng chí Võ Nguyên Giáp
Sét đánh ngày đêm xuống đầu giặc Pháp !
Vinh quang Tổ quốc chúng ta
Nước Việt Nam dân chủ cộng hoà !
Vinh quang Hồ Chí Minh
Cha của chúng ta ngàn năm sống mãi
Quyết chiến quyết thắng, cờ đỏ sao vàng vĩ đại !
Kháng chiến ba ngàn ngày
Không đêm nào vui bằng đêm nay
Đêm lịch sử, Điện Biên sáng rực
Trên đất nước, như huân chương trên ngực
Dân tộc ta, dân tộc anh hùng !
Điện Biên vời vợi nghìn trùng
Mà lòng bốn biển nhịp cùng lòng ta
Đêm nay bè bạn gần xa
Tin về chắc cũng chan hoà vui chung...

Hoan hô chiến sỹ Điện Biên
Chiến sỹ anh hùng
Đầu nung lửa sắt
Năm mươi sáu ngày đêm
Khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt
Máu trộn bùn non
Gan không núng
Chí không mòn !
Những đồng chí thân chôn làm giá súng
Đầu bịt lỗ châu mai
Băng mình qua núi thép gai
Ào ào vũ bão
Những đồng chí chèn lưng cứu pháo
Nát thân, nhắm mắt, còn ôm
Những bàn tay xẻ núi, lăn bom
Nhất định mở đường cho xe ta lên chiến trường tiếp viện

Và những chị, những anh, ngày đêm ra tiền tuyến
Mấy tầng mây, gió lớn mưa to
Dốc Pha Đin, chị gánh anh thồ
Đèo Lũng Lô, anh hò chị hát
Dù bom đạn, xương tan thịt nát
Không sờn lòng, không tiếc tuổi xanh
Hỡi các chị, các anh
Trên chiến trường ngã xuống !
Máu của anh chị, của chúng ta, không uổng :
Sẽ xanh tươi đồng ruộng Việt Nam
Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam
Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng,
Lũ chúng nó phải hàng, phải chết,
Quyết trận này quét sạch Điện Biên !
Quân giặc điên
Chúng bay chui xuống đất
Chúng bay chạy đằng trời ?
Trời không của chúng bay
Đạn ta rào lưới sắt !
Đất không của chúng bay
Đai thép ta thắt chặt !
Của ta, trời đất, đêm ngày
Núi kia, đồi nọ, sông này của ta !
Chúng bay chỉ một đường ra :
Một là tử địa, hai là tù binh.
Hạ súng xuống, rùng mình run rẩy
Nghe pháo ta lừng lẫy thét gầm !
Nghe trưa nay, tháng năm mồng bảy
Trên đầu bay, thác lửa hờn căm !
Trông : bốn mặt, luỹ hầm sập đổ
Tướng quân bay lố nhố cờ hàng
Trông : chúng ta cờ đỏ sao vàng
Rực trời đất Điện Biên toàn thắng !
Hoan hô chiến sỹ Điện Biên !
Tiếng reo núi vọng sông rền
Đêm nay chắc cũng về bên Bác Hồ
Bác đang cúi xuống bản đồ
Chắc là nghe tiếng quân hò quân reo...
Từ khi vượt núi qua đèo
Ta đi, Bác vẫn nhìn theo từng ngày
Tin về mừng thọ đêm nay
Chắc vui lòng Bác, giờ này đợi trông

Đồng chí Phạm Văn Đồng
Ở bên đó, chắc đêm nay không ngủ
Tin đây Anh, Điện Biên Phủ hoàn thành
Ngày mai, vào cuộc đấu tranh
Nhìn xuống mặt bọn Bi-đôn, Smít
Anh sẽ nói : "Thực dân, phát xít
Đã tàn rồi !
Tổ quốc chúng tôi
Muốn độc lập, hoà bình trở lại
Không muốn lửa bom đổ xuống đầu con cái
Nước chúng tôi và nước các anh
Nếu còn say máu chiến tranh
Ở Việt Nam, các anh nên nhớ
Tre đã thành chông, sông là sông lửa
Và trận thắng Điện Biên
Cũng mới là bài học đầu tiên !"
05 - 1954.

(Bản đồ lấy từ wiki. Ko xem thì ko biết cụ tỉ Điện Biên, Cao Bằng ở đâu - mặc dù kêu gào rất kinh!)

Tóm lại là hè này Bắc tiến !!!

2 comments:

  1. t­e ton vi diem 8 hay sao y :D

    ReplyDelete
  2. Đọc xong dốt cục chỉ hiểu l� : Điện Bi�n l� 1 Mu Cang Chai. M�y lấy cảm x�c ở đ�u m� c� thể viết thế n�y thế hả?

    ReplyDelete