Wednesday, May 4, 2011

Qua cầu gió bay...

Sau khi lục lọi ký ức chán chê, mình thấy nhói lòng khi nhớ ra lần gần đây nhất - mà mìh còn nhớ đc - bọn mìh gặp nhau: cũng đợt nghỉ lễ 4 ngày năm ngoái.
Hôm đó, 30/4 - pháo bông rực trời. Sau khi lê la trà chanh - nem chua nướng và ngắm pháo hoa ko phải chen lấn - thì mìh cao hứng đi gặp bạn. Luôn luôn là như thế. Chẳng bao giờ mình plan tử tế để đi-gặp-bạn cả.
*
Một trăm lần, một ngàn lần... mìh tự hỏi có bao giờ bạn khác đi không?
Luôn luôn đèn vàng dịu như lân tinh. Luôn luôn những thanh sắt xù xì hiên ngang. Luôn luôn một toa tàu xình xịch chầm chậm lăn bánh... Luôn luôn luôn xe chạy ầm ì làm thành cầu rung rinh, chỉ thi thoảng rơi rớt vài phút lặng. Lặng im như đêm...
Và nước. Nước mênh mang, lấp loáng đèn trong những gợn sóng bất tận.
Và gió. Rất rất rất rất rất - chao ôi là gió...!
Gió ở đây tự do nhất trần đời - như thể đây là lãnh địa riêng của gió. Gió vờn trên mặt nước. Gió bay qua những nhịp cầu. Gió thổi phù phù qua tai, gió nghịch bung tóc dài, và khoái chí len lỏi qua cả những cái đan tay...
*
Một trăm lần, một ngàn lần... bạn chào mình với vẻ bình yên như không đó. Nhưng mình của lần đầu tiên gặp bạn, lần thứ hai gặp bạn, lần thứ ba, lần thứ n...? Là bao-nhiêu mình?
Lần đầu tiên mắt tròn mắt dẹt nghe lịch sử của bạn. Run run chạm vào thành cầu, hồi hộp trước mỗi đợt rung rinh.
Lần sau, vô tư ngắm trăng, gặm KFC và nghe chuyện tào lao (rồi sau này chuyện đó trở nên không tào lao tí nào).
Lần sau nữa, kệ thành cầu rung rinh, kệ xe ầm ì - cứ đứng đó mà nhìn trời nước, nghe gió lùa trong tóc rối bung.
Lần sau nữa nữa, ra cái vẻ mình-đầy-kinh-nghiệm: đứng đây, gió sẽ thổi bay hết suy tư.

...
Cũng có khi gặp bạn đúng lúc đang vô vọng tìm một câu trả lời. Chẳng nỗi niềm nào tan đi, chỉ nghe nước mắt bay trong gió...
*

Nếu mọi chuyện bắt đầu nhẹ nhàng như gió cứ xô cho tóc bay lòa xòa, và kết thúc đơn giản như hàng tỉ thứ gió cuốn bay xuống lòng sông.
Nếu chuyện thật như một vòng tay ôm...
Nếu chuyện ảo như hơi ấm đã tan ngay trong gió...

11 comments:

  1. ôi trời, Lurang ơi, chúng ta học làm bartener đi :))

    ReplyDelete
  2. chết comment nhầm chỗ rồi :))
    đoạn này định comment là cái cách hành văn của chị nó rất là trôi chảy nhé, từ không bị lặp lại tí nào, cái đoạn mô tả cái cầu, gió ... các thứ.
    btw, tháy Lax của em cứ như nàng thơ ấy,

    ReplyDelete
  3. Uh, làm bartender đi!!!
    Còn thơ với văn àh, cứ để nó bay bay bay bay vậy đi ^^

    ReplyDelete
  4. Mà t ko làm nàng thơ đâu, nghe kinh chết =))

    ReplyDelete
  5. em nói thiệt đó, chúng ta có thể học làm bartener như thế nào bi h ? tự học hay là đi học :-/ hay là nhờ bạn dạy
    p/S: nàng thơ ở đây í là nguồn cảm hứng chứ không phải là nhà thơ

    ReplyDelete
  6. lạy hồn, thế còn kinh hơn =))

    ReplyDelete
  7. @ Min: buồn cười cái nàg thơ qá đi =))))
    @ c.Lax: đọc mà cảm thấy gió cứ như đang chạm vào mặt giống hôm trc em ở hồ tây í :x. Tuyệt tuyệt lắm lắm í :x

    ReplyDelete
  8. @ Peny: ôi, chém bay cả nóc nhà thế mà c chưa đi bến hàn cuốc vs nhựt bủn j` cả :-s
    quê 5 cục :-s

    @ Min: Min đã thấy mìh nguy hiểm tn chưa ;))

    ReplyDelete
  9. hqua lần đầu tiên t thấy cái tàu chạy trên đấy, còn mọi lần qua chả bao h thấy tàu cả :))

    ReplyDelete
  10. bạn Min làm bartener thì mình sẽ làm nghề bán chai lọ :"> sẽ gom đc kha khá chai lọ (do b Min lúc biểu diễn pha chế tung lên nhưng ko bắt đc) :))

    ReplyDelete
  11. @ Malem: phải là tái chế chai lọ chứ nhở? mà b bị vô duyên r, mìh lên đó lần nào cũng 1 đống tàu luôn. hay b lên đc 15' r về thì lại chả :P

    ReplyDelete