Friday, October 3, 2014

Cũ xưa là thương mến chở che

(thơ đi mượn)

Hắn nói "ờ phải xem lọc nước thế nào nhé. nước ở đây không sạch lắm đâu". Tôi ờ ờ. Rồi quên.

Lúc đi đường nhớ lại.

*
Hồi đó, nước máy nhà tôi dùng cũng ko sạch. Nó có màu như kiểu đất đỏ bazan. Nhà ông tôi, nếu múc nước giếng lên rồi lọc, thì cũng có cái bể cát sỏi khá là to. Còn nhà tôi bé tí. Bể chứa nước cũng bé, nằm ở cuối nhà, chẳng có chỗ mà làm bể lọc.

Nên, chỉ có một cái chậu nhựa, để vừa vào ô vuông miệng bể. Đáy chậu đục chi chít lỗ, rồi lót một lớp vải, rồi đến sỏi, rồi đến cát.  Rồi từ cái vòi nước máy chảy vào bể, buộc thêm một lượt vải nữa. Giỏi lắm thì được 1 - 2 tuần, vải trắng lại ngả sang màu đất đỏ. Lại phải giặt, rửa hết vải, cát, đá...

Thi thoảng cũng phải rửa bể nữa. Mà miệng bể thì bé, chỉ có tôi chui vào vừa. Ko có lỗ thoát, tôi phải dùng gáo múc nước xoàn xoạt (tiếng gáo nhựa va vào xi măng sẽ ra âm thanh ấy), rồi lấy giẻ dấp nước, làm nào để "vét" hết nước trong bể đi. Rồi mẹ quăng cho bàn chải để kì cọ bể. Lại dội nước, lại cọ, lại "vét" nước. Cứ thế...

Tôi vẫn nhớ cái bể nước bé tí ấy, mặt bể lát gạch hoa tận dụng: một mảng hoa văn trắng xanh, một mảng đường diềm trắng - xanh lục - vàng. Mặt bể có giá úp bát khô, có rổ úp bát ướt. Có tùm lum rổ rá, rau dưa nếu cần phơi khô.

Bể nằm ở cuối nhà, sát với tường sau nhà. Trên tường có trổ một ô cửa sổ bé tí. Nhưng cũng đủ sáng. Đủ ơi ời gọi nhau, đưa qua chuyển lại mấy món đồ nho nhỏ.


*
Nhớ về cái bể rồi sẽ nhớ ra cái bệ bếp ở ngay bên cạnh, là bếp dầu, bếp than tổ ong rồi tới bếp điện, bếp ga. Sau đấy là cái chạn gỗ sơn xanh lam đậm. Rồi tủ lạnh xanh cốm. Rồi giá để giày dép, xe đạp... rồi đến thang leo lên gác xép (của tôi). Gác xép mà mùa hè thì nóng điên mù còn mùa đông thì lạnh thấu xương, đưa tay ra hứng được gió luồn qua tấm cót ép trần nhà. 

Tôi ko bao giờ có thể kể một lúc những chuyện ngày xửa ngày xưa, Như kiểu một điều quá sức. Vì thể nào chuyện nọ dây dưa qua chuyện kia, rồi tôi sẽ sụt sịt.

Như có lần định 'vẽ' lại nhà ông. Có vườn trước, vườn hai bên, có hồng xiêm, có ổi xào xạc (và quả thì để bà đem lên chợ bán), có dừa tuốt lá để làm chổi, có mùng tơi 'cổ thụ' (chỉ vặt lá ăn, ko vặt thân), có muỗm chua lè mỗi năm đậu vài quả, có nhãn (cũng để bán - mà mỗi lần người ta vào trẩy thì xơ xác lá cành), có bưởi, có cây khế đẹp như tranh, có bể cá và hòn non bộ cho chúng tôi nghịch mãi không bao giờ chán, có giàn gấc lúc lỉu quả trên bể nước mưa không bao giờ cạn (nếu mà gội đầu bằng nước mưa thì tóc mượt ơi là mượt), có mùi khói bếp thơm thơm mùi rơm, mùi lá khô cháy xèo xèo...

Đến đấy, lại thấy mắt cay cay không thể nghĩ tiếp được gì nữa.



No comments:

Post a Comment