Tuesday, March 17, 2015

Soul


(Tôi nghĩ khi viết về cái điều, mà tôi sắp viết dưới đây, thì có vẻ như đang khoác lên người cái bộ dạng cảnh-vẻ của các bô-lão-nhà-văn hay super soi hồi xưa cộng thêm cổ hủ bảo thủ super thủ cựu. Kiểu thế. Nhưng kể ra mô-típ í cũng chả có gì mới đối với một đứa khó tính như ma như này. Nên thây kệ.)

*
Tôi sẽ bắt đầu bằng buổi trưa nay, trời nắng uể oải và tôi không nghĩ ra bất cứ thứ gì tôi muốn ăn cả. Nên tôi ra chỗ nhà-hộ-sinh, vốn thường đc gọi với bí danh 'chỗ đi đẻ'. Nơi đó có rất là nhiều cây và nhiều hoa và ngồi trà đá ê a rất khoái tỉ và bánh mì hôm đó tôi ăn ngon kinh dị ngỡ ngàng.

Hôm nay, bánh mì như cứt.

Tôi chán đến độ không còn buồn thở dài nữa.

Tôi nhớ đến tiệm bánh mì ở Nguyễn Hữu Huân bán bánh mì Doner ngon gấp 1000 lần bánh mì Doner Hàng Bạc, rồi một ngày mát giời bánh mì bỗng quay ngoắt không thể nuốt trôi.

Tôi nhớ đến quán cà phê Chim sẻ nơi đã cứu vớt tôi khi Lam đóng cửa. Rồi được ba ngày nó lập tức trở nên dở ẹc và khó ưa ngay được.

Tôi nhớ đến quán cà phê mới mở bé tí vắng hoe trong ngõ Phan Chu Trinh, lần đầu tôi thử espresso thì tài tình là các ẻm đã làm đc thứ espresso gần ngang với Porevol. Nhưng chỉ lần thứ hai quay lại, thì ẻm phục vụ mới làm tôi không dám gọi espresso chỉ dám order đen đá không đường. Mà cà phê thì khét và ẻm cho nhiều đá quá. Tôi vớt hai cục đá to như con bò khỏi cốc, để em nhìn thấy cốc ẻm có xíu xiu cà phê. Em xin lỗi, nói em mới làm em chưa quen chị thông cảm. Tôi không thông cảm được. Tôi ko biết chủ quán đã training em thế nào để rồi giao cả quán cho mình em, khi đó. Làm đồ cho khách như thế?

*
Tôi nghĩ lộn xộn rùm beng về chuyện vì sao những cái quán mà tôi từng ưng, không thể giữ phong độ cho nổi, không thể đều-tay cho nổi? Thử một quán mới và đồ chán òm, sự hên xui ấy có thể chấp nhận (mà phải chấp nhận thôi). Nhưng ăn/uống đồ dở ở một cửa tiệm đã-từng-ngon. Thì đấy là một sự phản bội kinh khủng mà tôi không sao nuốt trôi.

Rồi tôi nghĩ đến chuyện, thứ gì đã tạo nên linh-hồn của mỗi nơi chốn, quyết định việc tôi có ưa chốn đó hay không? Giả sử các sản phẩm chẳng khác nhau quái gì. Thì linh hồn sẽ đc tạo bởi, 1 phần không gian, và 10 phần là con-người.

Tôi thích những quán quen nơi chủ tiệm, nhân viên đủ ân cần để nhớ chính xác đồ uống tôi muốn, nhưng cũng đủ kín đáo để tôi không có cảm giác bị tọc mạch bị nói nhiều bị hỏi nhiều bị xâm phạm riêng tư. Như Lò Gạch như (đã từng) nước chè Cây khế như (đã từng) Lam.

Tôi thích việc bán mua có gì đó nhiều hơn là chuyện chỉ lấy đồ - đưa tiền. Như bác béo bán rau ở chợ nhà bảo trời ơi dạo này đi đâu lâu lắm mới thấy. Như anh thợ giày góc chợ Đồng Tâm bảo ô hay thích chỉ đạo à, giày anh sửa hay em sửa hả.

*
Lúc, chúng tôi luyện Speaking có cái câu hỏi là, mày hàng ngày đi làm trên một chặng đường y xì ngày qua ngày hả. Tôi trả lời không mỗi ngày tao lượn lờ một đường khác nhau, có khi vòng vèo xa hơn tí nhưng mà tao thích. Chả hạn mùa này phố này có cái cây kia trổ hoa... Với tao thì một túp nhà hay một tán cây cũng có thể makes my day.

Rồi sáng qua, sáng nay, tôi đều đi dọc Lê Duẩn.

Người ta đã bắt đầu chặt hạ cây từ phía ngã tư Đại Cồ Việt ngược lên. Hôm qua là bằng lăng và cây con gì đó. Hôm nay hành vi chặt chém leo thang đến giữa phố. Họ chặt hạ một cây bàng mà gốc cây phải cả vòng tay tôi ôm vừa (như thước đo của Xô thì cây này phải 1.5 Lu). Mặt đường vung vãi những nhánh cành đen thẫm vừa nhú ra những mầm xanh mơn mởn. Tôi vít ga đi. Như lướt qua một vụ tai nạn. Nghĩa là tôi chẳng bao giờ dám nhìn.

Tôi đ' hiểu mùa xuân đã biến thành Tết-chặt-cây từ bao giờ. Phố ngổn ngang những lỗ trống đã-từng-là-cây. Nghe bảo, người ta cầm cái êke đặt vào gốc. Cây nào không vuông góc thẳng tưng chín-mươi-độ, sẽ bị đốn, can tội ngả-ngốn. Như cái cây bàng kia đã ngã, can tội chỉ đứng được có tám mươi chín độ thôi.

*
Thành phố cũ nát tôi yêu rồi sẽ ra sao?

Có lẽ, theo học thuyết lỗi-tại-tôi, thì vì tôi cũ nát quá chẳng theo kịp Thành phố Mới?

Hay là, theo học thuyết mỗi-người-mỗi-ngả, thì tại vì bọn mình đã rẽ đi những ngã quá khác nhau?




3 comments:

  1. Nói chuyện này tự dưng anh nhớ. Hồi xưa chả biết đâu ra có 1 thằng làm 1 cái bài thơ về thăm trường cũ. Rồi chính thằng đó chế lại chính bài thơ đó, lộn xộn và tầm bậy hết sức.

    Anh chả nhớ bài thơ gốc, chỉ nhớ bài thơ chế, có đoạn:

    Và này đây cái cây ta hò hẹn
    giờ chỉ còn trơ lại gốc cây thôi
    chắc thiếu tiền nên trường bán đi rồi
    (giá gỗ đắt, và rừng không được chặt)

    ReplyDelete
  2. Cố nuốt 1 món dở tàn bạo ở một quán từng ngon, từng mê đúng là cảm giác bị phản bội. Cảm thấy tuyệt vọng nữa, nếu chổ đó đang là sự lựa chọn duy nhứt vừa lòng cho cái món kia.
    Và, dạo này em không dám nói gì về Sài Gòn cả. Không dám cả ngắm nhìn tổng thể. Sáng chỉ len lén nhìn sự chuyển động, và nắng thôi.

    ReplyDelete
  3. Một lần đi ngang qua nhà, ẻm bảo tôi, hồi em bé, chỗ này là cả rặng sấu này. Từ khi mấy cái cửa hàng to to này mọc lên (ẻm chỉ mấy hàng M2, KAfe.. dọc phố), mấy cây sấu cứ chết dần đi, mà chỉ chết mấy cây ở trước cửa thôi, chị biết vì sao không. Vì hàng ngày người ta đổ axit vào gốc cây để cây chết, lấy cớ chặt đi còn thông thoáng mặt tiền để làm ăn đó.
    Tôi nghĩ xã hội này là vậy, không tự nhiên mà có chuyện này chuyện kia xảy ra, nó chỉ phản ánh bộ mặt thật vẫn xảy ra hàng ngày mà không mấy ai để tâm đó thôi.
    Còn thì, nói chuyện những cái cây, nói chuyện những nơi chốn, đã là cay đắng rồi. Nhưng tôi thấy chuyện những người đã-từng, bỗng một ngày nhạt huếch bên cạnh nhau mới thật là thứ đắng cay khó nuốt trôi nhất.

    ReplyDelete