Tuesday, February 2, 2016

Châu chấu xanh


*
Những ngày cuối ở Hộp dế trôi qua chậm rề. Dù có 2 cái báo cáo trên lưng nhưng xung quanh còn bận ăn chơi, bận ngoại giao khách khứa, bận... đi Lạng Sơn đánh hàng Tung Của về bán Tết... 

Thứ Hai. Tôi nghĩ sắp tới (nghĩa là trong tuần này và tuần sau và è cổ ra là Tết) tôi sẽ đều bận chiu chíu chiu chíu. Nên tự cho mình một buổi chiều cà phê, một mình đương nhiên. Ôm laptop ngó qua ô kính của khung cửa đỏ sẫm. Phố ngoài kia lạnh xám. Một cô bán bò bía gương mặt hồn hậu rất tươi. Xe đạp dựng khép nép, cô mài dừa rồi quấn bò bía, với một đống người lao ra xúm xít xung quanh. Tôi cá là cả ngày hôm ấy tôi ko gặp được gương mặt nào tươi tắn đến thế giữa trời rét căm.

Cuối tuần rồi tôi lại đứng lớp. Những lần hiếm hoi trong đời. Chữ rối mù trên bảng, nói và viết và xóa không kịp. Và… hết hơi. Tôi nhớ đến ông thầy dạy Toán cấp 3 của tôi. Và nghĩ mình đứng giảng trông như nào nhỉ, có giống ổng ko? Tôi tự quyết định là tôi đứng giảng cũng giống ổng.

Thứ Ba. Đã lạnh còn mưa rào nên trời càng kinh khủng. Tôi hậu đậu đã phải làm cái dây đeo cổ để treo thẻ xe bus tòng teng. Nhưng giữa đống khăn áo lùng bùng, thẻ đã rụng chỉ còn dây ở lại. Ấy mà may là tôi nhét 1 đống name card vào đó nữa, nên có người nhặt đc và nhắn tin cho tôi. Với khả năng nghi ngờ nhanh nhạy tôi đã cân đong đo xem giá maximum tôi đồng ý trả nếu gã đó đòi chuộc lại. Thật xấu hổ vì cuối cùng gã đó hóa ra một anh tầm U40 gì đấy gầy gầy, ko quản lội qua mưa gió rét mướt đem trả tôi và chẳng đòi gì cả! Còn tốn bao công sức nhắn tin gọi điện cho tôi.

Khi thời tiết ko thuận hòa thì bus dường như càng ngang trái. Tôi cứ phải đứng chờ bus rất lâu lẩu lầu lâu. Hôm điện thoại gần hết pin chả dám nghe nhạc, tôi bèn lầm rầm tự hát cho vui. Phải đấy ít ra trong các khi chờ đợi mà ko có việc gì làm thì mình có thể hát. Và nhận ra là lâu lâu ko hát thì phải bão não kha khá để nhớ ra lyric.

Thứ Năm. Lọ mọ đến 8 rưỡi. Bus cho chờ dài đằng đẵng 10 rưỡi lết tới nhà.

Thứ Sáu. Hậu quả tất yếu của việc thức đến 1 rưỡi đêm là sáng ra ko ngóc dậy nổi. Tới khi ngóc nổi và quyết định mặc kiểu lang-thang-du-thủ-du-thực với lớp lớp layers và bưng chiếc mắt sưng húp sưng vù ra chờ bus. Thì bus chả phải là chờ dài đằng đẵng nữa mà bỏ bom luôn :)).

Tôi đc cái có-khả-năng-nghĩ-xấu-cho-người-khác nên đã ngay lập tức nghĩ mấy ông lại trà đá chém gió mãi ko chịu chạy đây! Bèn gọi lên tổng đài càm ràm. Tổng đài bảo: nè cái chiều xe về bị tắc kẹt cứng 2 chỗ. Mãi ko có xe về nên chưa có xe lên là hợp lí đó!

Con vagabond mắt sưng bèn về nhà lấy siêu xe ra chạy.

Siêu xe của bố làm sao mà bó phanh cứng ngắc dắt thôi đã ko nổi.

Bèn viện đến siêu cub 82. Thì siêu cub nổ máy hếtttt hơiii ko đc. Dắt từ đầu làng đến cuối làng nhờ nổ cũng ko đc. Bèn thảy vào cái cửa hàng giữa làng. Cũng ko trông chờ hi vọng gì (vì, khả năng thiên bẩm nghĩ xấu cho người khác).

Anh thợ sửa xe giữa làng hí hoáy chọc ngoáy. "Nhẽ là bugi". Ảnh thử chiếc bugi khác nhưng chả có gì khác xảy ra. Lại hì hục tháo bugi mới cất đi lắp lại bugi cũ.

"Nhẽ là điện ko tiếp xúc". Ảnh lại cắt cắt cái gì đấy nhưng cũng chả có gì xảy ra. À có. Ảnh bị điện giật 1 cú :))

"Nhẽ là..." chả biết là gì nữa. Ảnh cũng đạp hết hơi hết sức rồi.

Trong lúc ấy, đã vậy, như trêu ngươi: 4 chiếc bus lần lượt vèo qua mặt. Con vagabond kêu "ôi zời ơiii" làm ảnh thêm muôn phần thảng thốt: Sao đấy, làm sao đấy???

Sau rốt ảnh kết luận là bây giờ lọc gió bẩn với chế hòa khí bẩn phải rửa nè. Có chờ ko? Nửa tiếng!!!

Dù sao thì lúc đó cũng gần trưa rồi đã muộn lúttt đầu rồi nên muộn thêm nửa tiếng cũng vại thôi. Lu vagabond đồng í.

Vại là tay chân đầy dầu mỡ đen xì ảnh bưng con xe vào trong để tháo với rửa. Nhưng chỉ 3 phút 2 giây ảnh đã ơ rê ka hóa ra khóa xăng hỏng nè!!!

Và 3'2s nữa ảnh thay xong khóa xăng lắp lại con xe bảo xong rồi đấy cút đi (đương nhiên tất thảy các nhân vật đều ko nói chiện bằng giọng điệu mất dạy đó, đó là giọng của thằng người-kể).

Tôi đã sửa soạn sẵn tinh thần là sẽ chịu đựng thiệt hại maximum 200k. Nên đã vô cùng choáng váng khi ảnh nói: hai-mươi-nghìn! may a có sẵn cái khóa xăng cũ thay cho em khỏi phải mua cái mới đó!

Oimeoi. Giả tôi hai mươi nghìn để tôi đạp phòi cả cơm (mà xe ko nổ máy) và tay chân lấm lem đen sì sì giữa cái giời rét căm căm này, chưa kể bị điện giật nữa? chưa kể tháo tung cả cái xe ra rồi lại hì hụi lắp lại vặn vặn xoắn xoắn hàng tá con ốc vít?

Tôi đưa thêm tiền nhưng ảnh cũng ko thèm lấy. Tôi chả biết làm gì hơn nữa ngoài cám ơn ảnh rồi trèo lên xe và té ("té" ở đây có nghĩa là chạy ko có nghĩa là ngã).

*
Các câu chuyện với anh zời-mưa-nhặt-vé-bus-giả-lại-và-chả-đòi-gì và anh sửa-xe-bơ-phờ-lấy-20k làm tôi phải si nghĩ rất kinh về việc tại sao tôi lại có khả năng thiên-bẩm nghĩ xấu cho nhân loại vại??? dường như chắc chắn ắt hẳn là một điều gì đó thuộc về tiềm-thức. như 1 con dao 2 lưỡi tiềm-thức khiến tôi si nghĩ thế và rồi cứ si nghĩ hoài như thế khiến điều đó hằn vào tiềm-thức. đó là một thứ rất kinh khũng nằm ngoài cả í-thức, và nếu í-thức là thứ mình điều khiển được thì tiềm-thức nằm ngoài tầm tay, vô phương cứu vớt. i như gà-tiềm là thứ mà tôi cóc biết làm và 1 khi mà đã tiềm nát bét ra với hổ lốn thuốc bắc thì cũng vô phương chữa cháy.

*
Hồi nhỏ xíu xiu bọn trẻ con chúng tôi có chơi với các con châu chấu. Sẽ bắt nó và bẻ cẳng cho nó khỏi nhảy loi choi mất. Sau đó thì sẽ đút cho nó ăn SỮA. Tất nhiên làm quái có sữa thật (bọn tôi còn chả có để mà uống nữa là chúng nó!), đấy chỉ là một cái cây mà nhựa nó màu trắng đục như sữa thôi. Con châu chấu vẫn ngoác ngoác mỏ nuốt nuốt (là tôi nghĩ thế) và sau đó hình như là nó sẽ bị dính mồm (vì nhựa cây mà lị). Rồi thì chúng tôi sẽ chơi trò chôn châu chấu bất kể nó còn ngọ nguậy hay ko, và đắp cho nó những cái mộ đẹp tuyệt đỉnh với cát sỏi và cỏ hoa các kiểu.

Bây h mà nhìn thấy đứa trẻ con nào chơi thế tôi sẽ chết ngất vì sự dã man. Nhưng hồi đó thì tôi có nghĩ gì đâu? Và cũng chả có ai hồi đó bảo như thế là tàn bạo vô nhân đạo cả. Người lớn khi đó bận bịu bỏ xừ, bọn trẻ con chơi yên ko làm phiền là tốt lắm rồi.


*
Quay lại câu chuyện về nhơn loại. Thôi thì, con gà-tiềm nát bét của tôi cũng vô phương rồi, nên sẽ thôi truy cứu nguồn cơn vì đâu mà nó ra nông nỗi. Chỉ là bây giờ trong phạm vi ý thức nhỏ nhoi tôi sẽ. Cho rằng nhân loại thực ko xấu xa như gà-tiềm của tôi cho là như thế.

Nhân loại cũng ngây thơ, như tôi với những em chấu xanh xưa kia mà thôi.









1 comment:

  1. Cái cây có nhựa sữa, trò chơi dã man ấy =)) tôi cứ lang máng hình dung và tên gọi của cái cây ấy mà không cách nào nhớ được chính xác. Trò dã man cũng chơi không ngoại lệ. Nhưng chắc giờ bị báo ứng, nhìn hay đụng châu chấu đã phát sợ.

    ReplyDelete