Wednesday, June 1, 2016

Nhưng chúng tôi không thế


Buổi sáng trên đường chạy đi làm chói chang nắng. Anh đã nghĩ sẽ viết một entry dài hầm hố khủng bố rất kinh, đại khái sẽ là yes chúng tôi là sen trong bùn. Chúng tôi lớn lên, chúng tôi trưởng thành lên, nhờ bùn. Nhưng chúng tôi ko là bùn và sẽ ko trở nên như-bùn.

*Và tiện thể sẽ đá thêm vài câu những đứa đã chọi đá bể đầu cái câu 'gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn' rằng đấy là phát ngôn của một đứa nào đó vô ơn bạc bẽo này nọ. Mịe có mỗi nói là gần bùn mà ko tanh như bùn mà cũng bị ném đá à. Vậy ném đá luôn cái câu 'đói cho sạch rách cho thơm' đi, rằng á à mày mặc định tao đói thì bửn và rách thì hôi à! Thôi. Max rảnh. 


Rồi buổi chiều tối tối lúc quá mệt chỉ ngồi im như con cá ngáp. Anh thèm cảm giác ngồi... thở, cùng đồng bọn, mắt nhìn xa xăm chả quan tâm gì chả nói nhau câu gì chả check điện thoại làm gì. Chỉ muốn thế. Và thấy như thế là đủ đổ ào ra, trút toẹt hết các thứ. Nhưng đồng bọn lúc ấy ko ở đó, đương nhiên. Lọ mọ giở entry ra gõ, anh lên cơn rất muốn chửi bậy tùm lum.

Sau đấy ko thấy cáu ko muốn chửi bậy, anh lại thấy rầu rầu nản nản. Nhưng giờ thì anh quyết định là việc quái gì phải rầu hay phải nản?

Quay lại tuyên ngôn lúc sáng anh muốn nói, cơ bản, vẫn là chuyện hoa sen trong bùn.

Yes. Xung quanh chạy điểm rồi chạy việc chiu chiu. Xung quanh chạy cả. Nhưng anh ko chạy. Anh vẫn sống nhăn (dù lên voi xuống chó tí), bù lại là ko thấy ăn năn với các cụ nhà (vì đốt tiền chạy điểm/chạy việc của các cụ thì éo biết bao giờ mới giả đủ?).

Yes. Tờ báo lá cải. Nhưng anh ko lá cải. Những gì anh làm, ko cải. Anh đã luôn luôn nghĩ thế khi viết cho tờ báo của anh, khi làm chuyên mục của anh.

Yes. Anh rơi vào cái chỗ xô bồ nhất, tạp nham nhất và phù phiếm nhất. Nhưng anh ko thế. Team anh ko thế. Team Quả Ổi ko thế. Núi từng bị dọa đánh. Anh từng 'đỡ' khách dân anh chị đến đòi nợ. Chả sao cả. Bọn anh sẽ ko hóa thành bọn chơi bẩn lươn lẹo mặt dày. Bọn anh sống giữa đám đó, lớn khôn nhờ đám đó. Nhưng sẽ ko trở thành cái loại mà bọn anh ghéc cay ghéc đắng đó.

Yes. Anh chơi với Aqua, Wiki, hay vân vân các bạn. Vì bọn anh mãi mãi vẫn ở đám thiểu số kiểu đéo gì cũng ko bơi được với đám đông. Wiki ko thể bơi nổi vào đám coi 'chăn rau' như một... thú vui lành mạnh. Aqua ko thể bơi nổi vào đám pha trộn ngâm tẩm cà phê. Bọn bạn anh kiểu éo gì vẫn hâm hâm thấy đám đông là né. Và luôn luôn quá giỏi self-entertain. Cho nên.

Yes. Anh đang quá đau đầu, ko fải vì bọn khách củ hành hay bọn chủ nô củ tỏi. Mà vì cái bọn đéo chịu xây cứ bàn lùi phá ngang. Thái độ của chúng nó chả khác gì bọn giám ngục Azkaban len lỏi, chỉ khiến xung quanh u ám uể oải trễ nải theo. Công ti Cái Cây, bọn anh. Cần người tưới nước, đéo cần người châm lửa.

Yes. Bọn anh cần người tưới nước. Nhưng ko có nghĩa là sẽ chết khô khi ko có bọn bỏn. Nhưng cũng đéo có nghĩa là bọn bỏn lấy thời gian đáng ra để tưới nước, nhưng ê a, rồi chả làm đc gì và cắp đít đi để lại Cái Cây anh khô quắt. Bọn anh ko có thời gian để khô quắt.

.
Tthực ra điều làm anh buồn, sau bao nhiêu năm lên voi xuống chó, và sau suốt đống vừa bực vừa buồn vừa cáu bẳn vừa sì trét kia. Nằm gọn trong cái câu này: Đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy.

Câu ấy vẽ ra 2 khả năng bi kịch, đó là:

(1) Rằng mình chỉ muốn ngơ ngác mặc áo cà sa. Nhưng lại gặp phải Ma.

(2) Rằng mình là Bụt team. Nhưng lại gặp loại phủ kín người toàn áo giấy.

.
Bởi vì, a zai tóc đỏ của mợ Ayn Rand bảo: "ko thể để mặc thế giới cho bọn ko ra gì". Tuy anh ko khoái mợ Rand cho lắm. Nhưng với Cái Cây, ở đây, anh cũng sẽ lầm bầm bảo "éo thể để mặc Cái Cây cho bọn ko ra gì".




No comments:

Post a Comment