Friday, November 11, 2016

and I have thought that, I wont cry...



Hôm nay mình lại bị mặc đẹp. Hihi. Từ hồi ko lo sợ phải chường mặt ra đi gặp khách thì mình chả còn lí do gì mà ăn mặc formal. Nên mình mặc boho, với váy jeans xanh blue nhạt, quàng khăn xanh blue đậm và vài vệt tím, rồi thì nhà có vòng vèo gì đem treo lên người hết :))

Rồi buổi trưa mình lại lội ra đường đi ăn bún đậu xong bị ăn nhầm hàng chán chết. Và vừa ăn về thì đùng cái, thấy cái mail báo kết quả phỏng vấn, hôm kia.

.
Đó là buổi phỏng vấn mà, mình bị tiếc kinh dị kinh hồn (hoặc đã từng có các buổi kinh dị kinh hồn khác nhưng h đã quên hết mie). Sau khi nói lảm nhảm ba lăng nhăng rất nhiều thứ kể cả chuyện làm bồi bàn, thì mình ko có lúc nào khoe đc là mình viết sách nè mình có cuốn nè mới ra nè; và viết như là gửi đến thế giới thông điệp keeping endless hope + spirit of adventure nè...

Mà ko có lúc nào khoe đc! Thậm chí sáng nay đi đường mình vẫn lẩm bẩm nghĩ tìm cơ hội nào đó...

Thì cái mail đã đến. Và mình fail. Chả còn cơ hội nào cả.


Mình suýt khóc vì đấy là buổi phỏng vấn để tìm ra người-đặc-biệt và mình fail hóa ra là mình đặc biệt ếu j đâu, tủi thân vcđ.




Sau 2s thấy, nhẽ mình với nơi ấy định mệnh ko dành cho nhau. Nghĩ vậy lại fởn lên ngay được, như hôm qua dramatic 1 lúc rồi lại nhăn nhở. (Dạo này dễ bị moodup, trộm vía hihi).

.
Nhưng mà, cái quyển sách ấy, và cái vụ viết lách ấy mà.

Mình viết kiểu ờm anh thích anh viết; tới đâu tới chả tới thôi. Anh biên thư nhét vô chai, thả xuống biển tới đâu tới chả tới thôi. Anh thả bong bóng lên giời, tới đâu tới chả tới đâu thôi. Vân vân, đại khái.

Ko  ngờ thư trong chai vượt ngàn đại dương vẫn tới bờ, bong bóng thả bừa vẫn hạ cánh vào đâu đó. Ko nghĩ mình gieo đc đủ hy vọng cho bạn đọc, càng ko nghĩ là các bạn nhớ mình, nhớ chính-xác mình.

Có nhẽ nào mình fail cuộc phỏng vấn kia, lí do chính, tại vì mình ko cảm thấy mình làm đc gì to tát đáng kể, ko tin rằng ai đó sẽ nhớ mình? Ko có cái tự tin của, Trump, chả hạn?

.
Mình nghĩ là mình cũng đek thay đổi gì đâu, mình chả cảm thấy gì hơn đâu và mình ko định làm chính trị gia gì đâu. Yea, chính thế. I'm bottle n bubble sender :D. Chỉ là thả chai cứ thả, thả bóng cứ thả.

Tới chừng hết vui, thì thôi.

Kiểu, 

Phù duy phất cư
thị dĩ bất khứ




3 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. Ôi kể gì đến những việc to tát hay bóng và chai, em có thấy tim mình còn đập, mũi mình còn thở, mà trong khi em ko có bất tử đâu, nên just say a very bad word and be happy w your own nature em.
    PS: tên gì trưng hết cả lên thế nài...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bà có thể chọn anonymous nhưng bà ko chọn thì thôi :))))))

      Delete