Thursday, December 15, 2016

Viện Cộng

Ko biết nói sao về sự dễ thưng của cái bịnh viện nài. Nói rằng nó dễ thưng đến mức tôi thích đi viện - thì điên quá. Nhưng có thể nói, nó dễ thưng đến mức tôi tình nguyện vào viện - khi thấy ốm. Chứ ko 'dất khoát có chết cũng ko vào viện' nữa`.

Ví dụ mình bị đau tai, bèn nghĩ ngay là bị quai bị rồi đi khám thôi. Bác sĩ cho thử máu này nọ kia rồi bảo ko sao cả, đuổi về. Mình bảo nó vẫn đau thì sao. Bác bảo đau thì uống thuốc giảm đau ô kê, mà nhất là đừng có sờ sờ ấn ấn nữa!

Quả nhiên về đến tối hết đau...

Ví dụ mình bị mất giọng, bèn nghĩ ngay là bị CÚM rồi đi khám thôiiiii. Sau khi đi một vòng bệnh viện rất dài và rất xa, vì viện đang sửa và các khoa chuyển tùm lum cả, thì tới đc khoa Tai mũi họng và lúc ý là ngoài giờ làm việc rồi, lại phải đi tìm mãiiii xem bác sỹ đâu.

Bác sỹ nhét một cái que dàiiii vào mũi. Sau đó lại nhét một cái que dài hơnnnnn vào họng. Rồi bác bảo viêm thanh quản dồi. Và hí hoáy kê đơn. Thều thào bảo bác ơi cháu đang trong tình trạng đặc biệt bác hãy liu ý nhé. Bác bèn dừng bút si nghĩ và bảo mie nếu bình thường thì dễ ẹc còn đặc biệt này thì khó đơi... Và ko... giấu dốt, bác lao sang phòng bên cạnh tìm cứu trợ :))

Cứu trợ của bác đi sang và sau một hồi si nghĩ rất kinh thì bảo là thôi cứ ngậm chanh mật ong cho lành. Bác thấy các thầy hay kê thuốc (mẹ gì đấy) nhưng mà bác thì chưa kê bâu giờ. Nhà có ở gần đây ko? Ờ ờ. Thế thì mai quay lại các thầy khám cho (cho lành).

Mình thích cách các bạn bác sỹ (gọi là ''bác" thôi các bạn trẻ bomera :)) ) gọi những bác sỹ lớn tuổi là Thầy, vì các Thầy dạy luôn các bạn trong trường Quân y mà lị. Và mình thích vì các bạn ko giấu dốt, ko biết thì ko kê thuốc ba lăng nhăng.

Rồi các bạn đuổi mình về và bảo thôi ko fải giả tiền.

Hihi.



No comments:

Post a Comment