Monday, January 2, 2017

Đường hoa




Anh mò lên công ty, chiều mùng 2 Tết (dương). Đường vắng y như khi Tết Âm lịch :D. Một vài xe máy biển 17, 36 đi với ba lô lỉnh kỉnh sau lưng, hệt như cảnh cả nhà về quê ăn Tết (Âm) xong lên sớm.

Nhưng mặc kệ đường vắng hay không, anh vẫn đi chính xác cái đường mà hàng ngày anh vẫn đi - ''băng qua những cánh đồng và băng qua những xóm làng".

Những bụi cúc lùm xùm đã bị tỉa đi nhiều. Anh giờ đã biết. Họ ngắt, từng bông hoa, và phơi khô. Để làm trà hoặc thuốc (cái này thì là anh đoán thế). Vẫn còn một vài thửa hoa ken đặc, và một vài người bắc ghế ngồi vặt hoa. Và những vạt hoa phơi đã khô, ngả màu nâu xỉn.

Cùng lúc đó, người ta đã kịp trồng bao nhiêu là hoa bướm tím, hồng. Và violet tím, trắng. Cũng có thể là trồng để dành Tết âm. Nhưng mùa đông năm nay không lạnh, biết sao?

Anh thích con đường này. Một hôm anh đang đi thì xe lăn ra chết. Anh nghĩ hết ắc qui hay gì đó. Người ta chỉ cho hàng sửa xe. Lết thết dắt xe vào. Anh thợ nói, chỉ hết xăng mà thôi. Và lại chỉ cho đi một đoạn tới chỗ người bán xăng. Nhưng mua xăng xong xe vẫn không nổ được. Dắt lại cửa hàng bắt đền anh thợ. Anh ý vít ga chán chê rồi tháo tung các thứ. Và kết luận chỉ là bugi bẩn. Ảnh lau bugi rồi lắp lại đống lanh tanh bành, lấy 10k. (Mẹ ơi, anh ko hiểu sao nhưng mà anh cứ bị mặc định đem xe ra hàng là bị chém ý. Nên khi ko bị chém thì anh ngạc nhiên vcđ).

.
Hôm nọ anh đi xem Lalaland. Anh thích mọi điều về fin đó, kể cả cái kết mà dân tình bảo ủa sao tự diên kết ở đấy. Anh thấy kết ở đấy là đủ. Chỉ có điều là, rạp fin đừng nên bật đèn sớm thế. Lúc ý anh chưa khóc nhè chè thiu xong.

Mia's smile. Đó là điều anh nhớ nhất fin. Và nụ cười ấy, làm anh khóc. Vì biết rằng mình ko bao giờ có thể cười được như cổ.

Lại nói, cả năm cả đời anh ra rạp coi đc 2 fin là Lala và Fantastic beasts & where to find them. Đều đáng xem, ơn giời.

.
Hôm qua anh coi lại Love actually. Đáng ra coi vào tối Xmas nhưng mấy hôm ý bận anh quên mie.


Anh ko nhớ đã coi chiếc fin này qua bao mùa giáng sinh. Nhưng trước kia anh đã cứ thắc mắc. Rằng mọi couple trong Love actually đều happy ending, kể cả anh chàng yêu đơn phương cũng đã nói được lòng mình, nhận lại một nụ hôn và cảm thấy rằng "enough". Chỉ trừ Sarah & Karl.

Tại sao lại thế? Họ có tình cảm với nhau thật mà? Tại sao không để họ happy ending với nhau cho trọn vẹn cái fin hạnh phúc ngập ngụa này?

Lần này coi fin, anh nhận ra. Và nó khiến anh phải sửa "tuyên ngôn" đời mình. Life không phải is about the journey. Life is about the decision. Bởi vì có decision mới có journey. Quyết định đi hay không đi, đi phía này hay phía nọ. Yẹp, đó là chuyện của decision, trước khi dẫn đến journey.

Và bởi vì Sarah đã quyết định LUÔN LUÔN PHẢI nghe mọi cuộc điện thoại từ người anh tại bị bệnh, dù Karl đã hỏi "điều đó có thực sự giúp gì được cho anh ta không?". Sarah chọn người anh của cô lên trên hết mọi thứ, kể cả công việc hay tình yêu. Và đó là những gì cô có được: Xmas với anh trai trong bệnh viện.

Sarah chọn điều đó. Nên không có hối tiếc. Và cũng ko cần ai hối tiếc dùm.

Cũng như Mia. Cô chọn một nụ cười. Thay vì trốn chạy và khóc nhè chè thiu (như anh). Vì cười, và nhìn vào mắt nhau, nghĩa là dám chấp nhận kết thúc quá khứ, dù đẹp đến mấy. Dám chấp nhận gấp lại những chương cũ trong cuốn sách cuộc đời mà không lưu luyến, không có what why when where how, không giải thích không biện minh không xin lỗi không tha thứ. Không gì cả. Chỉ là gấp lại tất cả. Cho những chương mới, những trang mới, những dòng mới tinh.

Đó thực sự là một quyết định can đảm. Mà anh không có được.





No comments:

Post a Comment