Thursday, August 24, 2017

The centre of universe







To my beloved baby Tree,

I cry a little bit while watching this. I promise that I'll bring you a good childhood - as much as I could.


Tuesday, August 22, 2017

She



Hôm qua tôi lại mơ thấy cô ấy. Thấy cô ấy chuẩn bị đám cưới, có bachelorette party rất vui với hội bạn gái nào đó - ko có tôi. Khi tôi đi qua, là buổi sáng, và họ đang nói chuyện với nhau về buổi tiệc đêm hôm trước đã vui như thế nào. Cô ấy cười toe toét, cũng không mấy để ý đến tôi.

Tôi, chỉ đi ngang qua căn phòng họ đang ngồi ngả ngốn, trên đường đi một việc khác đến một nơi khác. Qua khỏi căn phòng, ra ngoài. Là bầu trời màu xám xấu xí âm u.



Wednesday, August 9, 2017

This time no





As the winter winds litter London with lonely hearts
Oh the warmth in your eyes swept me into your arms
Was it love or fear of the cold that led us through the night?
For every kiss your beauty trumped my doubt

And my head told my heart
"Let love grow"
But my heart told my head
"This time no
This time no"

We'll be washed and buried one day my girl
And the time we were given will be left for the world
The flesh that lived and loved will be eaten by plague
So let the memories be good for those who stay

And my head told my heart
"Let love grow"
But my heart told my head
"This time no"
Yes, my heart told my head
"This time no
This time no"

Oh the shame that sent me off from the God that I once loved
Was the same that sent me into your arms
Oh and pestilence is won when you are lost and I am gone
And no hope, no hope will overcome

But if your strife strikes at your sleep
Remember spring swaps snow for leaves
You'll be happy and wholesome again
When the city clears and sun ascends

And my head told my heart
"Let love grow"
But my heart told my head
"This time no"

And my head told my heart
"Let love grow"
But my heart told my head
"This time no"


This time no.





Tuesday, August 8, 2017

Chân Cầm



Mùa thu, 2015.

Anh thất nghiệp. À không. Anh freelance chứ, lúc đấy đang dịch mấy quyển truyện tranh người nổi tiếng cho trẻ con. Dù sao, anh rất hay thất nghiệp hoặc là freelance vào mùa thu - đúng như anh vẫn hay càm ràm 'zời đẹp thế này ở trong văn phòng phí quá'. Và tình cờ qua Pưng anh biết một cái quán rất chi ư Hanoi Old Quarter và thế là anh toàn ăn vạ mọc rễ ở đó.

Quán ở tầng 2 của một cái biệt thự cũ. Như chúng ta vẫn biết các biệt thự cũ ở Hà Nội thường được chia năm xẻ bảy thành nhà của ti tỉ hộ dân. (Chú nước chè cây khế cũng mở quán bên hông một cái biệt thự như thế - ở Lý Nam Đế). Quán này cũng chỉ được một xó trong cái biệt thự đó. Vốn dĩ bản thân những cái biệt thự cũ nát đã đẹp vãi cả ra. Góc quán này thì chủ quán còn đục đẽo thêm cho nó lộ ra gạch trần (anh đoán thế), nói chung không gian không rộng rãi nhưng sắp đặt ổn thỏa, có vẻ cũ kĩ nhưng sạch sẽ và thoải mái, chứ ko kiểu cũ cũ bửn bửn. Nhạc cũng ổn vì loa ổn và hay mở audiophile thì phải.

May quá, cà phê khá được. Chứ nếu ko thì với 1 nơi chốn như thế anh biết uống gì.

Một điều hay ho kinh khủng nữa của các cái nhà Pháp cổ, đấy là cửa sổ cao và rộng chứ không toen hoẻn một LỖ và chi chít chấn song. Tới nỗi anh, vốn dĩ ưa các ngóc ngách xó xỉnh, sẵn sàng ngồi cái bàn ở chình ình giữa nhà, chỉ vì từ đó nhìn thẳng ra và trọn vẹn ô cửa sổ - và nó đẹp kinh khủng khi bên ngoài là bàng xanh đến nức lòng, là bằng lăng lá đỏ... (bắt đầu lộn xộn mọe về mùa rồi). Thậm chí có một chỗ ngồi nữa rất cool, là ở ngay lan can chỗ lối ra vào. Có lần ghé quán hôm nào đó khi nó không mở, anh ngồi đấy - với Vil hay với Pate không nhớ, và lôi đồ ăn gì đấy ra ăn. Ăn gì nhỉ quên xừ. Và cắn thuốc (of course).

Ở một mức độ không-thân-thiết cho lắm thì anh chủ quán khá cool... cho tới khi, well, có một cái ranh giới mong manh giữa việc khách-hàng-thân-thiết và bạn-bè. Nghĩa là đôi khi, ảnh trở nên hơi quá quan tâm - mà những thằng muốn giấu bản thân kín bưng thì chỉ muốn ảnh đừng bước qua cái lằn ranh của câu chuyện cà phê hàng ngày.

Rồi thì anh có việc làm full time và vì thế bớt mọc rễ ở quán cả nửa ngày. Nhưng anh vẫn tụt tạt buổi trưa. Chính một trong những buổi trưa như thế anh dắt Vil qua đây và đương nhiên bả thích kinh lên được.

Anh bớt ghé quán, ấy là vào mùa đông. Khi chủ quán phát-minh sáng-chế cho QUẾ vào cà phê. Với ổng, đó là sáng-tạo đột phá đầy tự hào đầy electron thông minh (đại khái thế) còn với anh, đó là thảm họa. Mùi thì nửa vời vì bản thân cà phê đã là một thứ mùi quá ư đặc trưng nó không cần bất cứ gia vị nào thêm vào (nữa là một thứ mùi cũng không dung nạp trong cái gì khác như quế. à trừ trong phở hay là sốt vang). Và vị thì kinh khủng vì vị quế phá hỏng hoàn toàn vị cà phê, tạo ra một cái vị chua lờ nhờ chả ra gì cả.

Chủ quán có vẻ dôi dỗi khi anh không hưởng ứng phát minh đó. Ảnh nói chả ai chê cả, trừ anh. Anh thì kiên quyết ko uống cà phê ở đó nữa, chừng nào cà phê vẫn còn có quế. Thế là anh đành phải uống trà, và này kia...

Mùa xuân.

Anh lại nhảy việc, ra tới Ngã tư Sở xấu hỉn. Xa phố, và tạm biệt quán cà phê Chân Cầm.

Hôm nay nhớ quán, chỉ vì Vil tag anh vào cái clip về quán. Dễ đến 2 năm rồi ko ghé. Nhưng đoán là nếu có lượn qua, chủ quán vẫn nhận ra. Và hỏi chào, đúng như kiểu đi xa về gặp lại.



Tuesday, August 1, 2017

Ambiguity



In a universe of ambiguity, this kind of certainty comes only once, and never again, no matter how many lifetimes u live

.
Hôm qua vô tình thấy một người khác hồn nhiên xài tài khoản ngân hàng đứng tên 13. Tự nhiên ngẩn ngơ một lúc. Nhớ ra là hồi trước cầm ATM của bản, để hàng tháng rút tiền đưa má bản. Hồi ấy xưa lắc, bởi, thẻ ATM còn chưa phổ biến. Chứ nếu phổ cập rồi thì nói bản chuyển khoản qua đây tui đưa má bản cho, mắc chi cầm ATM của bản (rảnh ghê).

Rồi một ngày đẹp trời à mà đẹp hay xấu ko nhớ nữa, bản nói đưa lại. Ờ thì đưa. Lúc đó đâu như cũng chả nghĩ gì. Và ắt hẳn cũng quên béng chuyện đó. Cho tới khi nhìn thấy to đùng nick người khác và tài khoản ngân hàng thì là tên bản. Não lập tức hiện nguyên hình là một sinh vật phản bội. Nó bươi phứt chuyện đó lên làm chi?

.
Hôm thấy có 1 entry nọ post trúng ngày kia. Ko khỏi rảnh rang nghĩ hẳn quà cho mình đây Oh my God he could read my mind :)) Ghê.

.
Lại nói về Những chiếc cầu ở quận Madison.

Cuốn này Rốn tặng. Rồi giờ sách mất rồi. (Đúng ra ko mất. BS cầm nhưng nản ko đòi và BS cũng bơ đi việc trả lại.) Và Rốn cũng biến khỏi sân chơi này. Ờ thì.

.
"Trong cái vũ trụ đầy nhập nhằng, thứ chắc chắn trong tay như thế này chỉ đến một lần duy nhất và ko bao giờ có nữa, dù em có sống bao nhiêu cuộc đời."

Thật buồn cười khi nói về một thứ chắc-chắn nhưng mà lại vụt-qua như sao băng vậy. Cảm giác chắc-chắn và mất-mát có lẽ xuất hiện cùng lúc. (Kiểu "hữu vô tương sinh")

Nhưng mà chuyện tình cảm ấy mà. Cũng ko biết cái gì là chắc chắn nữa. Càng ko biết cái gì là trong-tay nữa.

Có lẽ bởi, anh chẳng giữ được cái gì bao giờ.