Sunday, March 30, 2008

Saturday, March 22, 2008

Tại sao lại phải NHỚ AI?


Tớ-đã-nhớ-khủng-khiếp: Điên và Dở hơi.

*

Cây hoàng lan dở hơi, đẹp như là cái gì í!


Hành lang tầng 3 dở hơi.

Những vụ oánh nhau, những vụ tỉnh tò, những hun hút từ 301 đến 307. Trơn. Trượt. Vụ húc đầu vỡ cửa kính!

Những cây xà cừ dở hơi.

Xanh như là gì í, rồi lá rụng tơi bời cũng như gì í. Ai bảo mùa thu là mùa cây rụng lá! Tầm tháng 3 khô hạn này này! Để rồi lại non như là gì í!

WC cũng dở hơi.

Nhà thể chất và sân bóng và ĐƯỜNG RỪNG dở hơi.

Ôi cái ĐƯỜNG RỪNG, sao mà RỪNG đến thế!

Đường đồng đi đi về về dở hơi.

Thảm hoa vàng như nắng. Thảm hoa xanh như da trời. Trời thì nắng, cây to thì ko. Hôm nào đi giữa nắng chang chang mà có 1 cụm mây che đầu thì hể hả vô cùng: “Í dà, chắc chắn mìh đã làm việc gì tử tế!”.

Xe đạp dở hơi, xe bus dở hơi.

Nhà gần mà vẫn đi xe đạp vì… dậy muộn. Vụ xì căng đan với đi xe trong sân trường – ngủ only 2h – Mr bảo vệ - Mr hiệu phó. Bus thì được định nghĩa = hùng hục. Lúc đi: phải vào lớp thật sớm còn giữ chỗ! Lúc về: phải ra nhanh để kịp chuyến bus sớm cho đỡ đông! Và bến bus là nơi thực tập của thần chú:

ACCIO XE BUS!

Bùng học, trốn tiết, lang thang dở hơi.

Giả vờ việc công để “mưu lợi cá nhân” - ấy là trốn tiết.

Bùng học thì – thiếu gì chỗ để đi! Xuống chợ làng. Lang thang vào làng Vẹt. Lang thang trong làng Đông Trạch. Trèo lên bus. Đi và đi và đi.

Thi cử và thi thố đều dở hơi.

Bạn bè và phá hoại dở hơi.

Những thằng ku nào đó và những bức thư nào đó và những phi vụ nào đó dở hơi!

Thẻ học sinh dở hơi và các bạn sao đỏ cả dở hơi lẫn ko dở hơi! (Nhớ nhất cái em gì dễ xương kinh khủng! Lúc chìa thẻ cho em í ghi tên vì đi muộn, hiên ngang bảo là: “Em cứ ghi tên chị đi dưng mà đừng thu thẻ học sinh, vì thẻ này… từ năm ngoái. Thẻ năm nay của chị bị mất roài! Ai mà bít là chị chít lun!”. Em í nhìn trước nhìn sau thấy chả có ai: mặt mày rất te tởn và hớn hở vẫy tay bảo mìh cứ vào. Ko thu thẻ. Ko ghi tên. Yo!!!)

Rồi những lớp học dở hơi. Trong 1 cái nhà chật ních. Dưới gầm sân vận động. Trên tầng 2 của 1 cái nhà mà mưa thì chạy từ đông sang tây để che chắn.

Rồi những tối, những trăng, những sao, những sân thượng, những đập phá dở hơi.

Ừ thì tất tật đều dở hơi nhất quả đất!

Và trong all dở hơi thì mìh điên nhất quả đất. Điên cả nghĩa rộng và nghĩa hẹp.

Nhưng mà nhớ kinh hoàng!

Thầy cô thì tất nhiên và chắc chắn ko (dám) (bảo là) dở hơi.

Nhưng mà em cũng nhớ!

Em quên nhiều điều to tát thầy cô đã dạy. Và nhớ những điều bé xíu xiu.

Những bài giảng thì vèo vèo trôi mất. Những cái “đâu đâu” thì còn ở lại mãi trong đầu…

*

Sang mùa hoa gạo (cây gạo ở đường tàu – trường cấp 2)

rồi bằng lăng (khu Yên Ngưu – cấp 1)

rồi phượng (cổng trường cấp 3 – cái cây phượng mà “năm nào ra hoa nhiều là bọn học sinh thi đỗ nhiều” – cho nên những đứa nào bẻ hoa thì bị trù ẻo “rồi mày trượt nứt mắt ra cho xem!”).

Lại còn mưa nữa! Mưa rào ơi ơi mưa rào! Nào là gấp thuyền thả phấp phới ở sân trường ngập nước. Nào là đá bóng, đạp xe tung tăng trời mưa. Nào là nhảy nhót hét hò “cho tôi đi làm mưa với, chị gió ơi chị gió ơi!!!”.

“Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào..."

*

“Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên

Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ…”

Già rồi!!!!!! Chả bít từ bao h cứ mở miệng lại: “Chậc, ngày xưa!”. Ngày xưa lúc nào cũng đẹp như cổ tích và “bây giờ thì… chậc.”.

*

“… Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em

Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ

Nỗi nhớ - chẳng bao giờ nhớ thế

Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi?…”

Nhớ ai? Nhất định phải là nhớ ai?

“…Nhớ đến một người…

Để nhớ mọi người…”?

Ko. Hơn thế!


(mượn tạm ảnh của mấy nhóc. ảnh của chị đâu hết rồi í!)

Friday, March 21, 2008

Entry for March 22, 2008


Em sẽ viết cho anh bài thơ cuối cùng
Rồi ngày mai có sống trong chờ mong
Em sẽ hát cho anh bài ca chia ly
Dù đêm nay còn sống bên nhau

Rồi một ngày ta xa cách nhau
Hãy yêu nhau như trong tình đầu
Vì một ngày ta thương mến nhau
Khắp tinh cầu
Xua đi bao lạnh giá

Rồi một ngày ta ko có nhau
Chiếc hôn xưa trên môi ngày nào
Còn đọng lại như chiếc lá non
Tình yêu sẽ hóa môi son

Em sẽ viết cho anh bài thơ bắt đầu
Dù tình yêu đó sóng xô về đâu
Em sẽ hát cho anh bài ca đêm nay
Một đêm thức dài đến mai sau

Rồi một ngày ta xa cách nhau
Chiếc hôn qua trên môi ngọt ngào
Vì cuộc tình như chiếc lá non
Trái đất tròn
Quay trong tim nỗi nhớ

Và một ngày ta thương mến nhau
Khắp nhân gian bỗng như hiền hậu
Vì cuộc tình như chiếc lá nâu
Tình yêu sẽ xóa thương đau.

Tình Yêu Là Mãi Mãi
Sáng tác: Tôn Thất Lập - Thể hiện: Minh Anh - Minh Ánh

Sunday, March 9, 2008

Entry for March 09, 2008

Thơ của Mai meo. Càng đọc càng thích. Gọi là "Đơn giản mà hiệu quả".
*
Một bài thơ như buổi sớm mai: không sôi sục ồn ào nhưng cảm giác tươi mới và đầy ắp năng lượng.

Nghĩ về cuộc sống.
Hoa thắm một lần phải tháng ngày kết nụ
Trăng tròn một đêm trăng phải ngủ bao ngày
Đồng lúa chín có mồ hôi đổ xuống
Thành quả nào chẳng có đắng cay?

Có con chim trong bụi mận gai
Bừng tiếng hót thanh ngân rồi từ biệt
Thì cuộc sống này ai ai cũng biết:
Thành công diệu kỳ luôn phải hy sinh

Mỗi người xin hãy tự hỏi mình:
Dám hy sinh những gì để giành chiến thắng?
Cuộc đời chẳng có nhiều may mắn
Để bỗng nhiên hạnh phúc mỉm cười

Mỗi sớm mai nếu nhìn ngắm bầu trời
Sẽ thấy nắng đẹp như nụ cười của bạn
Nụ cười vẫn hướng về ánh sáng
Nhìn tương lai xa trong những ước mơ.

*
Cũng có những bài buồn buồn. Không, đọc và cảm thấy tĩnh lặng thì đúng hơn.

Mệt mỏi

Đôi lúc chỉ muốn buông mình
Như con mèo lười sớm nay sưởi nắng
Mà cuộc sống cứ trôi hoài
Có mấy khi trầm lắng?
Để được chìm trong thế giới riêng mình
Một mái nhà xinh...
Mảnh vụn trời xanh biếc

Những dòng mây của năm tháng lang thang
Cái gì - như một chút lỡ làng
Cánh diều đứt và ước mơ bay mất
Bao giờ ngừng trò chơi cút bắt?

Đôi lúc muốn được buông mình
Như con mèo lười sưởi nắng sớm nay

Mệt mỏi 2.
Con cò mỏi cánh rồi
nó trở về tổ ấm
Con kiến mỏi chân rồi
nó ngủ trong hang sâu
Lá vàng rơi mỏi rồi
nó khẽ khàng nằm lại
Mình mệt mỏi thế này
Biết là nên ở đâu?

*
Lại có những bài thơ đẹp cực kỳ đẹp:

Ngôi nhà nhỏ.

Tôi có một căn nhà nhỏ
Họ bảo nó rất tồi tàn
Nhưng mà tôi lại thấy nó
Xinh đẹp tuy chẳng cao sang

Tôi có một căn nhà nhỏ
Mái lợp bằng những cọng rơm
Ngày ngày rơm vàng tỏa nắng
Nhuộm bừng sáng cả không gian

Tôi có một căn nhà nhỏ
Lát nền chỉ bằng cỏ cây
Trong cái độ xanh rì ấy
Hình như là xuân tràn đầy

Tôi yêu căn nhà bé nhỏ
Có những nàng thi sĩ sên
Viết thơ bằng dòng dãi bạc
Lên những vách tường dịu êm

Đêm đêm căn nhà bé nhỏ
Miên man trăng chảy dịu hiền
Trăm ngàn ngôi sao bé nhỏ
Lọt rơi qua kẽ mái rơm

Họ bảo căn nhà bé nhỏ
Đơn sơ và quá nghèo nàn
Một điều họ không biết rõ:
Trong đó đất trời - thế gian.

Thích kinh khủng!!!
*
Nếu thức thật là muộn, sẽ đọc bài thơ:

Đêm khuya

Nếu một mình ngồi lặng giữa đêm...
Nghe bóng tối rì rầm gõ cửa…

Cộp!,,,

Cộp!...

Cộp!...

Mưa bước đi ngoài phố…

Đất thì thào…

Những chuyện ngàn xưa…


Nếu một mình ngồi lặng giữa khuya…

Trong không gian chết lặng…

sững sờ…

Sẽ nghe những khóc cười trong gió…


Đất trời không ngủ về đêm!

*

Và nếu vô ý hay cố tình dậy sớm, sẽ đọc bài thơ:

Cô nương của tôi và Tháng 5


Cô nương “sáng sớm” của tôi ơi!

Nụ cười như sương

Và tóc xanh tựa gió

Tôi vén màn khung cửa

Mời cô vào ngồi chơi

Cô nương “sáng sớm” của tôi ơi!

Cười duyên thế?

Đôi mắt hiền sắc biển

Giọng dịu mềm

Như xuân sang cỏ biếc

Cô nàng đùa,

Phả hơi thở sao băng

Tôi ngồi cạnh cô,

và ngồi cạnh Tháng 5

Mùa thi đến!

Thắp đèn ôn buổi sớm

Thắp ánh vàng nâng rèm mời cô đến

Thắp trong lòng một chút nắng ước mơ…

*

Có những bài thơ vẽ thành một câu chuyện hoàn chỉnh và hoàn hảo J. Có thể ai đó bảo nó sến. Nhưng tớ thấy yêu kinh khủng! Tớ thấy những tâm hồn đẹp, nhạy cảm và yêu cuộc sống rất nhiều – khi mà bản thân cái bận rộn của cuộc sống không thể cuốn bay đi, cuốn trôi hết những sự việc – tưởng như là rất nhỏ nhặt, rất vụn vặt!

Chúng mình học cùng lớp

Chưa bao giờ chào nhau

Chúng mình học cùng lớp

Chẳng thèm hỏi tên nhau

- Đằng ấy ơi đằng ấy

Đằng ấy tên là chi

Này mình đang hỏi đấy

Sao lại không nói gì?...

- Đúng là kẻ kiêu kỳ

Tên mà cũng giấu đi

Này nói cho ấy biết:

Tớ chả cần làm chi

Mình cùng lớp học thêm

Đằng ấy ngồi sau tớ

Vẫn mượn bút mượn vở

Nhưng không thèm quen nhau

Thời gian trôi rất mau

Ve gọi màu phượng đỏ

Vẫn gọi “đằng ấy ơi”

Sắp xa nhau rồi đó

Chỉ còn hai buổi nữa

Ngày thi gần đến nơi

Quay xuống chào đằng ấy

Ánh mắt nhìn đầy vơi…

- Này anh chàng đằng ấy

Mau cho tớ làm quen

Hôm nay là buổi cuối

Mai thành người chưa quen.

Đằng ấy cười bí hiểm:

- Tên tớ là “bạn trai”

Còn ấy tên “bạn gái”

Phải không nào bạn ơi ^^

- À ra thế - “bạn trai”

Tên ấy là thế đấy!

Tên tớ… không nói đâu

Buổi sau làm quen vậy

Buổi sau…?

Thật hiển nhiên

Chẳng bao giờ lại đến

Những người bạn chưa quen

Mãi mãi là kỷ niệm.

Hay là bài này:

Điều bí mật.

Đừng nhìn tớ và cười như thế

Tớ đâu là cô bé Lọ lem

Đừng xem bài của tớ rồi khen

Tớ thừa biết ấy thông minh hơn tớ

Đừng nói nữa… tớ biết rồi… điều đó…

Cứ giữ trong lòng…đừng nói ra

Ôi, sao mà trong veo thế!!!

*

Bài thơ này nữa – thì thấy trẻ con và thân thương lắm

Mình kể…


Để mình kể cho bạn

Chuyện ngày xửa ngày xưa

Những lâu đài cổ tích

Và ước mơ ngu ngơ


Để mình kể cho bạn

Chuyện ngày xửa ngày xưa

Chuyện hoàng tử công chúa

Cùng ước mơ dại khờ


Giờ mình kể cho bạn

Về câu chuyện hôm nay

Chẳng phép màu cổ tích

Mình thân nhau không này?


*

Tớ thích thơ của Mai – gọi là “in my opinion” – thì chắc là bởi vì tớ hiểu được, tớ đồng cảm được với những gì Mai nghĩ.

Hôm nay tớ xì trét. Định post bài Mệt mỏi – cho nó “phù hợp với hoàn cảnh”. Cũng như một vài lần trước tớ đã trích dẫn thơ của Mai – chả nhớ được là bi nhiêu lần.

Nhưng rồi đọc một lèo tất tật những gì Mai viết. Thì tớ thấy mình không nên làm thế. Và quyết định giới thiệu “một rổ thơ” của Mai như này.

Vì thơ của Mai – cũng giống như Mai: dù có thế nào thì cuối cùng vẫn là hy vọng, cuối cùng vẫn là tin yêu. Nếu chỉ post bài Mệt mỏi, mọi người sẽ nghĩ 2 đứa mình thật là tuyệt vọng, thật là tiêu cực và nguy hiểm hơn là: nhỡ đâu người ta lai cũng thấy “ồi mình tuyệt vọng, ồi mình tiêu cực”!!!

Trong khi tớ - cũng nhất quyết theo quan điểm “cuộc sống hôm nay tuy vất vả/ nhưng cuộc đời ơi ta mến thương”!!!

*

Mình cứ tin đời, cứ yêu đời như thế nhỉ!

Dù rằng mình “bạn thân" theo cái kiểu gặp nhau 2 lần/năm.

Dù rằng mình đã khác, đang khác và sẽ khác nữa.

Thì mình đã từng giống nhau……………………

Và có những thứ - tớ tin là ko bao giờ thay đổi……………

Thursday, March 6, 2008

Entry for March 06, 2008


(Có cái ảnh đẹp - khoe triệt để!)
Hai ya, sao mà nhiều người giỏi thế ko biết???
(Ở fía trên có 1 cái đuôi con mèo thò ra đấy. Nó thấy tớ chụp ảnh nên kiêu, quay mặt đi luôn.)
Hoặc cũng có thể là nó xí hổ.


Sunday, March 2, 2008

THAT A HERO LIES IN U :x


HERO - MARIAH CAREY

There's a hero if you look inside your heart
You don't have to be afraid of what you are.
There's an answer if you reach into your soul
and the sorrow that you know will melt away

And then a hero comes along
with the strength to carry on
and you cast your fears aside
and you know you can survive.

So, when you feel like hope is gone
look inside you and be strong
and you'll finally see the truth
that a hero lies in you.

It's a long road when you face the world alone,
no one reaches out a hand for you to hold.
You can find love if you search within yourself
and the emptiness you felt will disappear.

And then a hero comes along
with the strength to carry on
and you cast your fears aside
and you know you can survive.

So, when you feel like hope is gone
look inside you and be strong
and you'll finally see the truth
that a hero lies in you.

oh... Lord knows dreams are hard to follow,
But don't let anyone tear them away.
Hold on, there will be tomorrow,
In time you'll find the way

And then a hero comes along
with the strength to carry on
and you cast your fears aside
and you know you can survive.

So, when you feel like hope is gone
look inside you and be strong
and you'll finally see the truth
that a hero lies in you
ohhh that a hero lies in... you.