Chiều nay tôi vừa đọc lại cảm thức đó của Phạm Lữ Ân. Cô/chú ấy viết về khoảnh khắc lạc thú đầu tiên. Ý tứ là “lần đầu làm chuyện í”. Nôm na là “first time have sex”. Và văn hoa rằng thì là, khoảnh khắc người con gái trở thành đàn bà. Đại khái, trong bài có nói: nếu đúng người – sai thời điểm thì có nuối tiếc chứ không hối tiếc. Còn sai người thì luôn luôn hối tiếc.
Nói chung cũng loằng ngoằng. Nhưng mà. Thơ dại ra đi vào giây phút ấy ư?
Tôi không nghĩ thế.
*
Thơ dại đã không hề bỏ đi vào ngày mười tám cây nến cắm trên bánh ga tô sinh nhật. Của ai thì không biết, của tôi thì không. Thơ dại – và hiển nhiên là không-thơ-dại của tôi – chưa bao giờ đo bằng tuổi! Ngược lại, nó bền bỉ bên tôi, phớt lờ những câu ra rả suốt từ khi tôi mười lăm tuổi. “Lớn lên đi. Lớn lên đi!”
Trơ trơ ở đó, thơ dại chứng kiến những cuộc tình đến rồi đi. Những người đến rồi đi. Những công việc đến rồi đi. Những thành công nối những thất bại. Thơ dại ở đó, cùng tôi tự kỷ “bao nhiêu năm rồi làm gì và được gì”. Tự hỏi “đất trời có giống như ta”? Thơ dại cuộn tròn trong tôi, nhìn những người tuổi-của-tôi thành đạt. Ít nhất, về một mặt nào đó. Tôi – vẫn thế.
Thơ dại theo chân tôi rong ruổi khắp những nẻo đường học rùng mình chu du thiên hạ. Du Miên. Phiêu du trong mơ. Chẳng phải ư? Sau hàng nghìn lần những-tưởng-chân-chạm-đất, thì vẫn cứ trên mây. Bềnh bồng!
Thơ dại cũng chẳng hề bỏ đi dù tôi đã có hàng nghìn những lần-đầu-tiên. Lần đầu tiên lướt khướt bia. Lần đầu tiên say mèn rượu. Lần đầu tiên đi chơi khuya. Lần đầu tiên phiêu trong đêm rock. Lần đầu tiên sặc sụa (thử) khói thuốc cay nồng...
Thế nên, tôi nghĩ. Lần đầu tiên – phụ nữ - đàn bà. Có thực quan trọng đến thế?
Có thực quan trọng đến thế: Khi cởi đồ nhau không khó. Cảm thấy ở-trong-nhau về cảm giác – xúc giác cũng không khó. Nhưng để tâm hồn trần trụi bên nhau thì sao? Đi vào một tâm hồn đã phơi bày trần trụi sạch trơn thì sao?
*
Dù nhiều lần chính tôi cũng tự nhủ: “Lớn lên đi ta ơi!”. Thì thơ dại vẫn nhởn nhơ bên tôi. Chỉ tới khi, một lần.
Một ngày. Tôi khóc và tiễn chân thơ dại. Như khi Wendy chào từ biệt Neverland.
Thơ dại ra đi từ đó.
Mãi mãi.