Saturday, December 26, 2020

Hoa mộc

 .

Từ hồi công ty chuyển địa điểm, đi làm gần hơn bù lại phải đổi 2 chặng bus thay vì ngồi đủng đỉnh từ đầu này tới đầu kia như trước. Như sáng nay chỉ vì lỡ chân đi quá một trạm dừng mà phải lết bộ lếch thếch một đoạn, có sáng khác thì nhảy nhầm con bus rồi cũng lại lết thết lội lại trạm dừng kia. 

Nhưng đi bộ cũng là thường. Vì bus đổi chặng và ko khớp giờ nhau, có những lúc thời gian chờ kéo dài đến nửa tiếng - đủ để đi bộ về nhà thay vì đợi con bus tới. Nếu ko phải đeo túi nặng quá, và trời ko mưa, thì có thể đi. Dạo này trời hết nóng, đi rất dễ. Lu cũng toàn đi giày bệt rồi. Túi đeo cũng thường ko lỉnh kỉnh gì trừ phi mua sắm gì đó. Đi, cắm tai nghe nhạc nên đường cũng không dài. 

Có hôm khi rẽ vào con ngõ đi tắt, thì mùi hoa mộc ngọt thẫm ngập tràn. Đi xuyên qua con ngõ đó - và nhớ lại nó đã như thế nào của 20 năm trước ++. Đấy là hồi ngồi trong chiếc ghế mẹ đèo sau xe đạp, đi con đường lát gạch đỏ cao vống ở giữa và thoải hai bên - là hai bờ ao. Lu lúc nào cũng có cảm giác sợ ngã xuống ao mà hồi đó ao tiếp ao hết ao này lại đến ao kia mà mỗi con ao có một màu vẻ riêng. Ao thủy trúc, ao lục bình, ao bèo tấm, có cả cái ao nhìn đã thấy tù. 

Con đường thấp dần.. bớt dốc dần... các bờ ao cũng dần biến mất. 

Giờ ko có một con ao nào nữa sất, chỉ có nhà san sát nhà.

.

Cũng là nhờ đi chặng bus khác, sáng nay tự nhiên ngẩng lên thấy ủa kia bụi dã quỳ kìa (hay là cúc vàng? có vẻ giống quỳ hơn là cúc). Có hôm ko cắm mặt chơi game thì sẽ thấy những ban công cổ kính những căn nhà siêu cổ mặt phố. Có hôm đi qua con chợ - trời ơi "ngày xưa" chỗ này là anh sửa giày chỗ kia là cô hàng thịt chỗ này bán rau... không, tất cả chỗ đấy đã kịp san phẳng san  bằng, cỏ mọc cao lút. Nhìn, vì tò mò thôi, xem có thấy tổ Cúc cu không. Mà hóa ra có thấy. Những cánh cửa sổ sơn trắng, luôn đóng. Và ban công chuồng cọp - chẳng còn chiếc cây nào. 

.

Trời mấy hôm nay rất giống Tết. Như, buổi sáng ở "biên giới", bước ra khỏi căn phòng khách sạn tù mù (vì không cửa sổ sáng hay tối cũng ko phân biệt đc), thấy trời xam xám ẩm, lạnh nhè nhẹ, đường vắng hỏe hòe hoe, chỉ có các nhà thi nhau rửa sân rửa xe, mở nhạc xuân ịch cha ịch cha... trời ơi sao mà giống Tết. 

Mà... khi nghĩ về Tết, thực sự cảm thấy lẫn lộn... không biết Tết có còn vui như Tết vẫn từng?

(Hay chỉ cần mình giữ nguyên được háo hức của mình, thì Tết sẽ vẫn luôn-luôn là vui-như-Tết?)

.

Nhạc của Đen, tùy lúc mới nghe được. Như mấy bữa nay ko nghe được Một triệu like, cảm thấy nặng nề. (Nhưng Đi về nhà thì lại nhẹ hều quá, nghe ko đã). 

Dạo này thường nghe bài này


"Lòng em mơ mơ cùng anh đi đến tận cùng

tận cùng chân mây vượt núi cao hay biển sâu

biết mấy là yêu cho vừa

biết mấy thời gian cho vừa

khi yêu ta mơ về nhau..."


"... Để thấy lắm lúc lòng mình nhiều khi

muốn ném hết tất cả để mà đi

để mình được sống như những đứa nhóc không nhà

sáng thức dậy ở một nơi xa..."





Saturday, December 12, 2020

TBF - lá mục và thân gỗ sau mưa

 

Lắm khi cứ tivi sờ ti con thạch sùng bảo ồi mình già rồi mình calm & cool vãi chưởng mình không hề dễ nổi điên vì xung quanh như hồi còn tre trẻ động 1 tí là xù lông lên. 

 Ồi không phải nhé, hoàn toàn không phải totally wrong Lu sai quá ư là sai đi. 

Sáng nay có tí ti khó ở từ lúc lên bus tới khi thò chân đến cửa văn phòng, bèn bực bội cắp hết đồ lề dẹo ra quán cà phê. 

Dẹo ra Sonder để ngồi lêu hêu trong con ngõ, ngồi bấp bênh trên chiếc ghế quầy bar cao, ngồi hóng hớt nhìn gió nhìn cây nhìn nhà nhìn cửa nhìn các em barista loay hoay bên trong ô kính. 

Lần đầu gặp Sonder thực sự là kiểu tình yêu sét đánh khi các em pour được một bình xức sắc dậy hương sicula. Những lần sau thì chất lượng có khi trồi khi sụt mà nói chung ổn thỏa. Coldbrew khá, TBF mà 10 thì đây cũng 8-9 với lại serve trong một cốc tooo cầm rất đầm rất đã tay. Dù vậy cốc hôm nay trông có vẻ hơi nhạt mầu so với bình thường và đá có lẽ cũng hơi nhiều hơn so với bình thường xíu - dù vậy thì cũng rất có thể chỉ là ảo giác mắt to hơn người vì các ẻm sẽ luôn serve bằng cân đong đo đếm chứ ko như con Lu freaky mắt khi to khi bé. 

Sonder xài cà Việt, vùng Cầu Đất thì phải. Profile cà lên mùi sicula thần thánh chính là arabica Cầu Đất sơ chế yellow honey thì phải. Bữa trước Aqua có giảng yellow honey là như nào gồy nhưng Lu não cá đã quên tịt.

Mà Sonder bữa nay annoying quá. Nhà bên cạnh đập phá đục đẽo xoèn xoẹt máy khoan. Cùng với nhà nào đó nấu đồ ăn gì đó mà cứ đun nước mắm lên nghi ngút. Cà phê thì cũng hết gồy thôi thì Lu đi. Quyết định là dẹo sang TBF - ô hay quá TBF relocated cách chỗ này có 5 bước chân. 

Lu ra khỏi ngõ, bên trái là đại sứ quán, cũng có tán cây to và sóc đuổi nhau chiu chiu. Cổng mầu xanh xa trời lại có hình con công điệu ơi là điệu. Lu phải lườm xem đấy là quốc gia gì. Nhòm xong rồi thì phì cười vì, quả nhiên chỉ có thể là đất nước đấy. 

À rồi thì Lu sang TBF.

Sau đây là TBF - The berry field đồng dâu thân mến không biết Lu đã khoe chưa bất kể đã khoe chính thức hay ko chính thức khi so sánh với các tiệm khác, thì giờ là giờ phút chính thức khoe The Berry Field. 

Ngày xửa ngày xưa khi còn làm ở Zoo hoặc như nào đó, đã từng dẹo vào Đồng Dâu - khi đó còn tên là Bialletti, để uống cà phê ấm đun nghi ngút. Các em phục vụ (à khi đó còn chưa có từ 'chuyên ngành' gọi là barista như bây giờ) còn phải serve cà theo cái cách là đun cà xong thì phải bê ấm bê tách ra trước bàn rồi giơ ấm lên cao rót một dòng nâu óng - tiếng rót nghe vui tai như khi rót nước sôi vào phích. 

Rồi thì lâu lâu ko quay lại đến khi từ bển về chị F rủ đi quán này dấtttt hayyy cà phê dấtttt ngon. Ú òa ko ai xa lạ chính là Bialletti khi xưa đã biến hình thành The Berry Field rồiiii.

TBF cũng theo mô hình specialty coffee, thường xài cà nhập, chưa thấy xài cà Việt bâu giờ. Signature của tiệm là coldbrew, dù ủ bằng hạt gì thì cũng ngon đỉnh. Lu từng thử Kenya, Colombia... nay thử hạt chưa nghe bâu giờ là Indo. Hạt Indo lên mùi earthy như lá mục trong rừng mưa ẩm như thân gỗ đẫm nước sau mưa. Đợt trc thì coldbrew hay serve với cốc được ủ lạnh (vứt trong ngăn đá), đợt này thì xài cục đá tròn, cốc cũng xài cốc khác trông chảnh chó hơn, mà cảm nhận chủ quan là giữ lạnh ko tốt bằng. TBF cũng đổi địa chỉ ko còn nằm trong con ngõ middle of nowhere chỗ mà nếu chui vào đấy chắc méo ai biết méo ai theo đuôi đc, rồi ngồi mà nhìn sóc chạy qua những tàng cây của con biệt thự đầy quyến zũ đối diện. Giờ về chỗ mới đi vào con ngõ nhỏ khá yên tĩnh nè, trèo lên những bậc thang gỗ của một căn nhà cổ cũng yên tĩnh, ngoài tiếng nhạc mở to và hơi rên rỉ (mấy bài kiểu Hà Nội ơi những ngày vui đã xa xôi...) ủa Lu ngạc nhiên quá TBF có mở nhạc chóa bâu giờ đâu - leo lên rồi mới biết của nhà hàng xóm mở, kiểu, à nhà mày thì mày mở cà phê, thì nhà tao tao mở nhạc. Ok fine. Lu ra ban công ngồi, nắng và ồn ào xe cộ một tị mà cũng hong xao.

Một vài anh em hay phàn nàn sự lạnh lẽo của chủ quán, bảo rằng mặt ảnh lạnh như cục cức ngâm và có nói to một tí anh sẽ lao ra nhắc. Mà Lu thấy hong xao hong xao, ảnh cứ việc chó tính và chỉn chu với cà của ảnh, ai uống thì uống ko uống thôi chúng ta tự do lựa chọn mà.

(Lu thì vẫn chọn anh) 

(Ô cáu thật đấy cứ nắng lên một tí màu cà óng ánh giơ máy lên chụp thì mặt trời lại chui tịt vào mây ơ hayyyy :| )


Thursday, December 10, 2020

Mùa mắt díp

 

Có khá nhiều lúc tôi muốn gõ ra. 


Như là lúc Aqua thuyết trình vừa có nội dung vừa rơi tõm vào không trung lần 1. Rồi lúc tôi a-ma-tơ tỉnh bơ cho rằng đi mấy cái event cà phê này chả có gì mới mẻ tôi đi cho vui thôi 'ủng hộ' thôi. (nhưng ko hóa ra tôi nhầm amazingggg) 

Hay như là lúc ồ tôi chẳng nghĩ ra lúc nào nữa. Mùa này, mắt lúc nào cũng zzz... zzz...



Thursday, September 24, 2020

We had joy (2)

 

Mùa thu đã về. Một mùa thu kinh điển kiểu sáng mát hiu hiu đêm lạnh hiu hiu còn trưa thì tưng bừng nắng. 

Cắp bình coldbrew tạt qua quán cà phê quen*, nhân dịp đồ lề ở văn phòng đã dọn hết đi phải lọ mọ đem cà về nhà ủ, mí cả như đã hẹn với ẻm barista ở đó rằng khi nào toy sẽ cho thử coldbrew toy ủ (sau khi chê coldbrew ẻm ủ thặc sự ko vừa mồm mình tị nào =)) ). Và định bảo thôi bai bai mai mốt toy chuyển văn phòng rồi ko tiện đường qua đây nữa đâu chắc phải lâu lâu mới ghé. 

Nhưng ẻm ko có đó. Một người khác đứng quầy. Một khách quen khác - ngồi góc quầy phía kia. 

Đúng là, ko thể làm gì ở thành phố này mà người khác ko biết :)) Chả cần nói chuyện gì với ai nhưng nghe 2 người trong tiệm nói chuyện với nhau cũng đủ :))

Rằng là bữa nay ẻm kia nghỉ ốm vì hôm trc ẻm dính mưa bla bla bla. Rằng là quán sắp  mở một 'chi nhánh' nữa ở một khu vực khác trong thành phố, lại cùng lúc mở một cơ sở nữa ở một thành phố khác và bé barista kia sẽ đến đó setup, mất chừng một vài tháng. 

Ơ ơ... Đến quyền nói tặm biệt cũng bị người ta nói mất à ._.


.

(* Thực ra ko biết gọi 'quán quen' nghe cũng ngài ngại. Mình cũng chả ghé đó thường xuyên chủ quán cũng méo bik mình là ai chỉ có mỗi ẻm barista quen thì nhớ mặt nhớ gu.)



We had joy


 

 

Khi Lu về, công ty đã dọn khỏi văn phòng cũ, tới một văn phòng khác. Rồi giờ công ty lại dọn khỏi văn phòng khác này, tới một văn phòng khác khác. 

Nếu ở những nơi chốn trước kia Lu hay nhớ cái gì đó, như ở một nơi thì nhớ nhất máy pha cà phê, cùng với khung cửa sổ pantry đẹp hết hồn nhìn ra một căn nhà Pháp cổ với cây hoa sữa hay xà cừ gì đấy khổng lồ, kiểu vừa vặn đóng khung ở đấy. Và anh IT ở đấy. 

Nếu ở văn phòng trước khi chuyển đến đây, thì sẽ nhớ khoảng 'quảng trường' rộng, có thể dẹo từ đầu này tới đầu kia để hít bù khí trời bởi vì ở trong văn phòng thiếu oxy kinh khủng (Lu nghĩ mọi văn phòng đóng hộp đều thiếu oxy như nhau cả thôi). 

Còn văn phòng này thì Lu sẽ nhớ chiếc cây sau lưng mình. 

Đồng nghiệp thay nhau đi rồi đến đến rồi đi. Trước mặt Lu giờ chẳng còn ai ngồi (mà cũng đã dẹp bàn ghế chuyển đi tứ tán). Chỉ có chiếc cây sau lưng là tốt um. Chiếc cây gần cửa sổ, Lu pha cà xong thì hay tưới nước với đổ bã cà phê vào gốc cây. Và hay chập cốc cà phê với background có lá cây lòe xòe. 

Chắc vì thế nên nó đúng xanh um lòe xòe to đùng so với tất cả các cây còn lại ở văn phòng này. 

.

Văn phòng mới, không có chỗ cho một chiếc cây xanh um lòe xòe to đùng như thế. 




Tuesday, September 8, 2020

Dòng sông

 

Ông tôi trở về nhà, sau nửa năm "chu du thiên hạ". Hôm cuối tuần ông muốn cắt tóc. Mà thay vì bảo "gọi thợ cắt tóc cho tao" thì ông phải dẫn dắt một câu chuyện dài: ừm bây giờ có đứa nào cắt tóc nhỉ? bao nhiêu tiền không biết? (ngôn ngữ bây giờ sẽ gọi hành động này là "một pha xử lý cồng kềnh"). 

Bỏ qua sự cồng kềnh trong pha xử lý của ông, một chú thợ cắt tóc xuất hiện. Tôi đã cứ nghĩ chú sẽ tung tẩy đi vào với kéo và lược giắt sau đít, cùng lắm thì thêm chiếc tông đơ cầm tay. Nhưng không chú đi xe, với một hộp đồ nghề khá to. 

Chú trùm khăn và cắt tóc cho ông ở khoảng sân trước nhà. Phần còn lại của khoảng sân, tôi với bọn trẻ con chơi đuổi nhau, bắt cóc... ầm ỹ. Nên tôi cũng không để ý chú làm gì như nào. Chỉ đến khi cắt tóc xong, chú bảo ông lên hiên nhà ngồi, quay quạt lại phía đó cho ông. Rồi chú xếp đồ lề vào lại trong hộp, lại tự lấy chổi lấy hót rác dọn sạch đám tóc rơi trên sân. 

Xong thì chú ngồi nói chuyện với ông một lúc. Tất nhiên là sẽ nói chuyện thời tiết. Tôi thì vẫn đuổi nhau với bọn nhỏ trong sân, mà chẳng hiểu sao các câu chuyện và mọi thứ hành động của chú cắt tóc - bằng một cách nào đó vẫn lọt vào tai vào mắt. 

Ông tôi bảo trời nóng quá oi quá năm nay nóng lâu ghê, đại khái thế.

Đáp lời ông chú bảo, bây giờ thực ra buổi tối cũng dịu không oi lắm, vì lúa nó 'nằm ngang' rồi. Khi lúa trổ đòng mới là cái lúc oi nhất. Giờ lúa "nằm ngang" rồi cụ ạ. 

(Tôi đoán ý chú là giờ lúa đậu bông rồi, hơi ngả nghiêng trĩu trĩu được một tí.) Nhưng chưa từng ai nói cho tôi biết cách đoán thời tiết - áng thời gian như này, dù tôi chất đầy tục ngữ ca dao này nọ kia, dù từng nghe những phỏng đoán khác như kiểu năm nay nhãn nở nhiều hoa thì là con nước to, như kiểu 'được mùa lúa úa mùa cau - được mùa cau đau mùa lúa'.

Tới khi chú chào, và xỏ giày về. Thì tôi mới biết nữa là đôi giày xếp ngay ngắn ở bậc thang vừa nãy là của chú (tôi cứ nghĩ chú loẹt quẹt dép lê nên không đoán ra được giày của ai :)) ). 

.

Tôi thích những chuyện giản dị nhẹ nhõm dễ chịu như vậy. Cũng như tôi nhận ra mình từng thích đi những con lộ cũ - nếu là đi với bố thì bố sẽ chỉ cho những địa danh hay những đoạn này này là cái gì, nếu không thì cũng đọc được trên biển hiệu chỉ đường hay biển quảng cáo ven đường: những tên địa danh nghe sao mà thương. Thị trấn Lim, thị trấn Chờ... vùng Kinh Bắc. Thị trấn Ngô Đồng - vùng đồng bằng ven biển Bắc Bộ. Thị trấn Đồng Mây - trên đường Quốc lộ 14 (có phải?) đi Hạ Long. 

.

Trong một mối liên quan nào đó, tôi trả lời tin nhắn của Dòng Sông - vốn dĩ đã nằm im một tuần, với một cơn - đành phải thừa nhận là - có choáng váng của tôi. Nhưng khi trả lời bản, tôi lờ đi cái ý nghĩa - bất kể là ý nghĩa gì, có tồn tại hay không - từ bản. Tôi trả lời theo cách tôi muốn trả lời. 

Rồi tôi nghĩ có phải trong cuộc đời mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu mình cứ đối xử với [các thứ xung quanh] theo cái cách mà mình muốn, không dựa theo một cái reference hay guideline hay chuẩn mực nào? Tất nhiên là mọi thứ sẽ hỗn loạn nếu ai-cũng-làm-như-vậy. Nên thường mọi người làm theo một cái chuẩn gì đó. Vì thế sẽ vẫn có 'room' cho bọn không theo chuẩn gì - à không, phải gọi là không theo chuẩn chung. Có phải không?

Tôi nhớ về giai đoạn tôi nghỉ chơi Q. Bản vẫn đối xử với tôi y-hệt vậy mặc dù tôi có khó chịu đến đâu. Thực ra Q không phải không có chuẩn mực gì. Chỉ là Q theo chuẩn mực của riêng mình, lờ đi cái chuẩn mực là 'đối xử với người ta theo cái cách người ta đối với mình', hay gọi là 'có qua có lại'. Hay gọi là, 'đi với Bụt mặc áo cà sa'. 

Và hậu quả là tôi lại chơi với Q. cho đến tận bây giờ.

(Đấy chẳng phải đúng là cái kiểu tôi thích kiểu cái cây thích ra hoa thì ra thích ra quả thì ra thích ra bóng mát thì ra... quan tâm gì là có ai hái hoa vặt quả bẻ cành đâu?)

.

Đó, ý tôi là, có phải cứ đơn giản thì sẽ dễ chịu không. Nghĩ làm quái gì? Mấy nay tôi cứ nghĩ nghĩ làm-quái-gì nhỉ?




 

Thursday, September 3, 2020

Di sản






Ngồi bên bờ vịnh, ở một quán cà phê siêu dở nhảm nhí mà kể cả ở Hà Nội Lu cũng không ghé bao giờ. Quán cà phê còn mở nhạc kinh khủng cũng là thứ nhạc Lu ko bao giờ nghe (trừ khi tẩn cồn quá đà nhạc gì cũng nhảy thì ko tính).

Lu nhìn dãy lan can inox thô thiển viền quanh vịnh. Nhìn những cột trụ cáp treo xa xa... dẫn lên khu nhà chờ phong cách... Nhật Bản (ôi liên quan quá?). Những toà nhà đua nhau view vịnh chắn núi. Và nghĩ về đường tigon, triền núi tigon... như một huyền thoại. Khi đi dọc con đường bao biển, Lu bảo cục núi nằm chình ình trong đất liền kia vốn dĩ ngày xưa nằm giữa vịnh... mà người đi cùng hong ai tin. Cũng như chẳng ai hiểu Lu cảm thấy gì khi đi qua dãy nhà nhái phong cách Hội An chình ình nằm cạnh những dãy nhà mái tam giác kiểu Bắc Âu... (hay ở một nơi khác, những dãy nhà nhiều màu xây cheo leo nhái theo những ngôi làng ở Ý, hay ở một nơi khác nữa, nhái những đường viền của các căn nhà Bắc Âu...) (và cho dẫu kiến trúc có thể sao chép, giả sử trăm phần trăm hoàn hảo, thì cũng đâu có thể bưng tới khí-hậu của châu Âu để cho các công trình giả-vờ-y-như-là-châu-Âu thật? Nữa, ai cần đi châu-Á, Đông-Nam-Á để cảm-thấy-như-đang-ở-châu-Âu vậy? Thế giới này đã phẳng lì đến hết hồn hốt hoảng vậy sao?).

Làm tầm thường một cái gì đó, kể ra cũng dễ nhỉ? Người ta vẫn làm suốt vậy.

.

Bởi vì những vùng đất ấy thực ra ko thuộc về ai cả? Người tứ xứ đến đây - số đông: mang theo cái tầm thường của tham vọng khẳng định bản thân? Thứ gu tầm thường dễ dãi - đáp ứng thị hiếu dễ dãi tầm thường của đám đông? Bởi vì nếu không dễ dãi tầm thường thì sẽ không được số đông nhòm ngó tới? Bởi vì nếu số đông không nhòm ngó tới - thì làm sao tạo ra tiền?

.

Cũng chẳng phải vì mình thanh cao hơn ai để mà nói người khác tầm thường. Chỉ là, chẳng biết nói sao - về sự xa lạ quá lẫn lạc lõng quá - trước đám đông này.




Tuesday, August 25, 2020

Băng qua núi đồi


.

Lu của những năm 30s đôi khi có ước muốn quay lại gặp Lu của những năm 10s, tầm đó. Chỉ để nhìn xem cô bé ấy đang làm gì, khóc nhè chè thiu hay nhăn nhó hay cười ko thấy giời đất đâu... loanh quanh chỉ có thế. Những nếp nhăn trán những nếp nhăn quanh mắt những nếp nhăn ở rãnh cười của Lu bây giờ, là cô ấy.

Nhưng Lu của những năm 30s cũng muốn nhìn xung quanh cô ấy. Nhìn những cây những trời những hành lang những lớp học. Nhìn những cậu trai say nắng mà không biết tỏ bày. Nhìn cô bé, đến lượt mình, cũng say nắng liêu xiêu và chẳng biết phải xoay sở thế nào với tình cảm ấy. 

Trong cuộc điện thoại nửa đêm, Nhà thơ nói về sự mắc kẹt. Có lẽ những Lu những Nhà thơ của 10s hồi đó, vẫn loay hoay trong khối tình cảm mộng mơ của mình: trong bất cứ mối quan hệ nào vẫn là một đứa thiếu niên đầy mộng mơ đầy bướng bỉnh đầy ảo tưởng, chứa chan nhiệt tình hy vọng rồi thất vọng.

Có phải là như thế không, Lu 10s, và Lu 20s?

.
Lu của 30s khá thương Lu của 20s: Lu 20s vẫy vùng tuyệt vọng quá. Lu 30s rơi trong mớ hỗn độn không kém, nhưng điềm tĩnh hơn.

Có lẽ cũng biết ơn Lu 20s vì thế. Nếu không có những vẫy vùng phá phách tuyệt vọng ấy, sẽ không có Lu bây giờ. Không nhiều hy vọng, mà chắc chắn là không tuyệt vọng.
 
 
.
Trong cơn ngái ngủ giữa cuộc điện thoại nửa đêm, Lu thật không biết giải thích sao cho Nhà thơ hiểu, rằng mình thấy ổn thỏa với những ngày này, những ngày chỉ đến công sở rồi về, mang cơm trưa theo nên cũng chẳng ra ngoài ăn trưa, không hội hè chè chén, không networking hay gì, buổi tối về ăn cơm mẹ nấu gội đầu hương nhu bồ kết mẹ đun (ôi những nồi nước thơm thật là thơm hôm qua có hương nhu ở một thời kỳ đỉnh cao nào đó, thơm như mật). 

 

 .

Tự nhiên nghe bài này thấy lquan ghê, bèn sửa title à ko, thêm title thì đúng hơn vì k nghĩ ra title nào cả. 



 

Sunday, August 9, 2020

Chậm

 

Tôi nhấn like một chiếc hình khoe outfit style của một bạn, không phải vì style, mà vì background phía sau. Tôi thấy những ngôi nhà thấp mái tam giác dốc nghiêng, một ít ánh nắng hắt lên những ô kính cửa. Tôi thấy dãy ô tô đỗ sát lề đường chừa lối nhỏ vừa đủ một người đi bộ len qua. Tôi thấy mặt đường màu xanh ghi.

Tôi ngửi được mùi không khí trong trẻo và phảng phất hơi lạnh của châu Âu. 

.

Lúc tối, tivi đưa tin về một 'công viên' bên dòng Mekong. Công viên trông chả có gì ngoài những bậc thang lượn tròn như kiểu ruộng bậc thang, bên cạnh dòng sông. Rồi mọi người ngồi phất phơ ở đó. Tôi nhớ bản, nơi định nghĩa "bờ sông" là tám nghìn điểm khác nhau trên bản đồ, tôi cũng ngồi phất phơ muôn nơi nhìn nước nhìn trời nhìn vịt bơi nhìn người đi lại... nếu muốn đi bộ dọc sông thì tha hồ đi hoài đi hoài không hết.  

Tôi nhớ nhịp sống chậm rãi như hoang đường ở đấy - hay ở nơi bên dòng Mekong kia. Định hỏi một người bạn, xem bạn có đang sống chậm cạnh dòng sông như vậy? Mà không muốn khơi nguồn...

.

Hôm rồi ghé thử một bình pour ở tiệm cà phê ánh vàng (ồ hôm đó ngồi hơi lâu, nhìn hơi kỹ, thấy mặt quầy bar là đá có những VẨY VÀNG lấp lánh thật =)) ). Buồn cái là barista trình non quá: bạn xay hạt xong cho mình ngửi thử, hạt lên mùi mít chín thơm lừng rồi khi bạn pour xong... thì ko còn vị hay mùi gì hết như đang uống 1 vại americano :(((((((((((

Cũng một hôm nào đó, nói chiện với Aqua về việc bình cold drip mình ủ ngon ghê hồn thơm ghê hồn mà cold drip ở tiệm Aqua dạo này ko đc xức sắc như lúc đầu. Ổng nói tại khách cứ thấy đậm lại auto THÊM NƯỚC nên đợt này ổng đã pha mẹ nó loãng ra. Ko nói chuyện đổ tại khách, pha loãng là điều có thể hiểu vì nhìn có vẻ NHIỀU hơn trong khi đỡ tốn hạt hơn (tất nhiên rồi, hạt specialty thì nào có rẻ!). 

Nhưng có lẽ vì thế, ko chỉ riêng tiệm Aqua, mà nhiều tiệm làm hàng khác, cũng cut cost kiểu vậy, gọi là gì nhỉ bỗng nhiên k nghĩ ra thành ngữ gì áp vào cho hợp. 

Thành thử ngoài espresso pha máy - vốn ko thể tự làm đc vì k có máy, Lu ko mê test/taste cà phê ngoài tiệm mấy nữa.

 



Tuesday, August 4, 2020

Chỉ vì ánh vàng hắt qua ô cửa



Sáng mưa dẹo qua con ngõ nhỏ thấy chiếc quán bé tin hin ko có ai có mỗi em barista lụi hụi giữa quầy bar chình ình giữa nhà trong ánh đèn vàng hắt ra. Linh tính mách bảo phải thử phải thử.

Xong việc dẹo lại gọi mỗi shot espresso. Ta nóiiiii, trời quơi những ngày mưa này nhẽ sinh ra để test cà? Một chiếc body đậm chắc strong xộc thẳng lên óc crema sánh mịn after taste ngọt lịmmm má ôi.

Khen cà ngonnn em barista cười tươi rói :))

Hỏi xài cà gì ẻm bảo chị chủ mix e hok bik mà là cà Việt chị ơiii ngạc nhiên nhỉ, sáng e cũng thử... lúc đó nhạc nổi lên xong em thấy như đang ở giữa nông trường.

Espresso không lên một note chua thánh thót nào mà bù lại cũng không đắng, chỉ là rất tròn trịa đậm đà đủ cho một ngày mưa xám sáng lên. Đủ để ngồi 5' rồi đi, không kịp một shot hình nào, và ước nó nằm ngay cạnh đường đi làm mỗi ngày.

Sau đây là chiếc quán (có chiếc cửa CHÓP TAM GIÁC ới giời ơiiii, với một khung cửa sổ tooo kính trong veo. Đồ bày biện ko có gì: quầy bar sạch sẽ gọn gàng trên kệ bày aeropress, chemex - mà ko rõ có phải chemex ko thấy phễu khá hẹp... có cái vòi rửa hay tráng cốc í nhỉ từng thấy ở Shin hay ở Cotero, z thoy. Khách ngồi quây xung quanh 'đảo' bar hoặc ngồi mép bàn cạnh cửa sổ)


(đọc giới thiệu của quán thấy cũng dễ chịu ghê)

P.S: quán hơi tối tí, hoặc tại hôm nay xám trời, 1 đứa ưa bóng tối như Lu cũng còn thấy hơi tôi tối.


...

viết xong ngồi nghĩ title... thấy giống 'tiệm cà phê mưa' trong hình dung của mình quá :(











Saturday, August 1, 2020

Ngõ nhỏ, phố nhỏ





Một vài tuần trước, tôi hay dẹo phố cổ Hà Nội giữa giờ trưa. Những ngày ấy, không phải là khi có áp thấp nhiệt đới về như hôm nay: trời chang chang nắng, tưng bừng nắng. Nhưng đi trong phố vẫn có thi thoảng gió. Vẫn là những bóng cây hoa nắng. Có nóng nhưng không đến nỗi mồ hôi mồ kê xơ xác bơ phờ.

Đi trong phố, qua những ngõ nhỏ phố nhỏ. Những hàng quán khách sạn... đã đóng cửa vì dịch bệnh. Càng vào sâu những ngõ những phố, càng thấy đóng cửa nhiều hơn. Nhưng có lẽ vì thế, phố có vẻ êm êm như kiểu một trưa hè phảng phất không khí làng của đồng bằng Bắc bộ. Hình như một anh bạn từng nói, Hà Nội cũng chỉ là một cái làng to.

Đi qua những ngõ những phố, mùi đồ ăn từ các căn nhà bay ra. Những tiếng rao những xe hàng rong từ ngoài vẫy vào. Có một vẻ chậm rãi thong dong... đúng kiểu dân tình hay nói "Hà Nội không vội được đâu".

Trong cái nhịp đập chậm rãi này, Hà Nội có vẻ đúng là Hà Nội tôi từng biết, dù cũng không biết diễn đạt cái sự "biết" ấy ra sao. Chỉ là, tôi thấy bán giời bể gì xài USP gì định vị gì gì đi chăng nữa, tôi vẫn thích phố cũ Hà Nội.

.
Mấy nay mệt quá, vì những mỹ từ rổn rảng. Cao cấp, sang trọng, đẳng cấp, thượng lưu, triệu đô, mãn nhãn, tinh hoa, tuyệt tác, di sản...

Không ai nói đến hào hoa.

Có lẽ vì hào hoa... thuộc về khí chất, và không thể copy được :)





Wednesday, July 22, 2020

"Bằng cơn mưa thơm mùi đất

... và bằng hoa dại mọc trước nhà" (Đen, Lối nhỏ)

.
Thử một coldbrew ủ 12 tiếng, cậu ta nói hạt ethiopia tự rang.

Lúc mới lấy bình coldbrew, ngửi thử và nếm thử. Hương chưa lên rõ ràng và vị cũng chưa có gì nổi bật, có thể bởi vì đã vừa PHẢI test 1 americano với 1 latte hơi tệ.

Đem cà phê về và uống 5 lít nước (đùa:)) ) đợi vị giác bình thường rồi, mới nếm lại. Hương lên cực tốt và vị tròn trịa một cách... đáng bất bình kiểu như là, không không vẽ tay không thể ra được một đường tròn chằn chặn như compa thế được. Kiểu như, sao mình ủ (namara) 18 - 22h lận mà hương lên không như thế này? Kiểu như cứ so quả táo với quả cam xong thấy không thể nào mà so được.

Và cả thứ hương quen lẫn vị quen ấy làm nhớ đến cái gì không biết, chỉ biết là thấy quen kinh dị. Đã nghĩ là nó gợi đến cold brew ngày xửa ngày xưa xưa rất là xưa khi đc uống lần đầu. Nhưng cũng ko đúng. Khá giống Phin ở Hội An, nhưng cũng ko đúng. Cũng không phải như coldbrew Mintown: Mintown có gì đó sắc sảo hơn còn vị này hiền hòa hơn. Mỗi lần đi ra đi vào rót một ít để thử lại. Hương càng lúc càng đậm và vị càng lúc càng ngọt tròn sâu, dù có xuyên qua vị đắng kèm một ít chua một ít chát, rất nhanh.

Giờ thì mới "à", nhận ra, đó là vị ngọt của nước mưa mùa hè trong veo mát lạnh. Tầm trưa hè yên ắng, mở cái nắp sắt hay tôn nặng trịch của bể nước mưa che phủ bởi giàn mướp giàn gấc giàn su su hay giàn chanh leo nói chung luôn có một giàn gì đó mát lịm với bao nhiêu là hoa nắng, rồi lại thả cái gàu sắt (hay nhôm?) cũng nặng ịch vào bể nước khổng lồ (mà mình thì, phải gọi là QUĂNG tũm vào thì đúng hơn vì lùn tủn tùn tun có cao nổi đến thành bể đâu có nhìn thấy gì bên trong đâu cơ chứ?), hoặc khi bể đầy thì múc một lưng gáo dừa - và rồi tu luôn từ gáo từ gàu như thế. Hồi bé ấy, người lớn tất nhiên ko cho mình uống nước lã (rồi lại quả xanh) nhưng mà các bác hàng xóm sang xin nước đều làm một gàu như vậy, nên kiểu trẻ con đua đòi như mình đây không thể đứng nhìn :)


.


Mình để chiếc hình cho vui chứ hôm nay ko có mood chụp đẹp, còn bận taste :)

Muốn hình đẹp thì có hình latte art, cơ mà không ngon :P




Saturday, July 4, 2020

Flavor of youth


Xem chiếc fin ngắn tủn mô típ thanh xưn nhè nhẹ cũng k có j ghê gớm mà khóc hết mie 2 lít nước mắt nghĩ nó chán...


.
Hồi cấp 2 tụi mình học thêm ở nhà một bạn. Nhà bạn này thì cũng ptap nhà trên nhà dưới tam đại đồng đường nhà bạn ở cạnh nhà chú bạn trên cùng một mặt sàn, hành lang thông nhau luông. Thế là có một hôm chơi trốn tìm, lúc ấy mình bị bắt hay đã ngỏm rồi hay ko chơi hay gì đó, nói chung mình ngồi vắt vẻo trước cửa hành lang - giữa hai nhà. Xong cái thằng đang phải đi tìm thì lại hỏi để mình xì ra đồng bọn, hoặc cũng có thể mình giả vờ xì đểu cho nó. Ko nhớ đứa nào bắt đầu nữa. Nhưng lúc đó mình bảo nó là có một đứa trốn trong phòng bên hành lang kia - là nhà chú của thằng bé 'chủ nhà' (nói chung sở hữu phức tạp). Và thằng kia thì tin thật, đang lom dom tìm để "bắn" nạn nhân thì cô vợ của chú kia quát lên sau lưng 2 đứa. Quát thằng kia vì tội 'rình mò'. Quát mình vì tội 'tiếp tay' cho nó.

Thực sự là lúc ấy ngu ngơ ko ai dạy cho về privacy, với đang trong game mood không nghĩ được gì. Với cũng nhát cáy lại bị mắng giật bắn cả người, chẳng biết giải thích sao nữa. Và ko giải thích ngay lúc ấy, chẳng còn lúc nào để thanh minh nữa.

Chắc cô kia đến giờ vẫn nghĩ thằng bé đấy tính táy máy, và mình thì là đứa tiếp tay. Cũng chẳng có dịp nào để tự nhiên bảo ơ cô ơi ko phải như thế. Rồi, nói thì cũng chắc gì người ta tin.

.
Lớn lên, có nhiều chuyện kiểu không mở mồm đc ra z. Giải thích cũng vô ích. Thấy, nên im lặng đi là hơn.


.


Thursday, July 2, 2020

Blooming & the forth wave


Trên cái "nền" khá mượt mà của flash brew (xài hạt gì chịu ko biết, à Bfarm với arabica Cầu Đất gì đó), ra một thứ mà body mượt dày quánh như ăn khoai luộc (nhưng không, đang uống cà phê nhé), hương cũng kiểu carbonhydrate đậm thơm lừng như một củ khoai, thì chỉ trong một tích tắc như sao băng lướt qua, bùng lên mùi tinh dầu cam như khi bóc vỏ cam xong tinh dầu bắn cho phát vào mặt.

Khoảnh khắc ấy, chỉ là một tích tắc mong manh gần như không thật.

But it worths :)

(Có thể gây ấn tượng sai sai theo kiểu là, ăn khoai cả tháng để dành tiền mua chai nước bông hoa chanh, kiểu z.)

.
Nhưng dần dà, anh không thích xài quá nhiều 'đồ chơi'. Cảm thấy bị phụ thuộc, trong khi về cơ bản vẫn chỉ là 1 vài technique: pour, press, brew, drip... rồi mix tùm lum lên tổ hợp chỉnh hợp là ra tám vạn phương pháp khác nhau rồi. Như cái lúc quay lại xài aeropress xong thấy tay ko đáng tin như trc nữa, lại chỉ muốn master aeropress thôi nghịch mấy cái kia làm gì.

Anh hỏi Aqua làn sóng thứ tư của cà phê sẽ là gì (khi khắp nơi đang ồn ào về làn sóng thứ ba, dẫn dắt bởi barista). Aqua nói sóng 4 có vẻ chưa rõ ràng. Anh thì lại chỉ nghĩ đến chữ minimalism, cho là mọi thứ sẽ quy về đơn giản đến tối giản. Nhưng, nhìn sang dân chơi xe vẫn chơi rất phức tạp và dân chơi các thứ khác cũng thế... anh lại nghĩ chắc nhân loại ko như mình.

Vón lại anh ko biết làn sóng thứ 4 của cà phê sẽ về đâu.

(Mà về đâu thì cũng kệ các bạn bán cà ._. )





Tuesday, June 30, 2020

Gỗ



Chị X có đồ chơi mới, là một bình cold drip, xài hạt viara. Vậy là hai sáng nay chị miệt mài nhìn nước chảy đá mòn rồi nước nhỏ giọt xuống cà phê rồi cà phê nhỏ giọt xuống bình chứa... nhìn từ sáng đến trưa thì mới đc uống :)) Còn cơ cực hơn coldbrew nữa.

Cold drip đúng sinh ra để dành cho hạt viara của Aqua. Hôm qua lên mùi sâm đậm, hôm nay lên hương gỗ chắc.

Sáng nay Lu cũng test tay aeropress ko nhớ những hôm nọ test gì gì, hôm nay xay hạt mịn hơn và thử 'recipe' của bọn-trên-mạng. Kết cục là thời gian ủ hơi lâu quá (quá cỡ độ 30s :(((( ) và thế là cà thành phẩm bị khét và hậu vị ko tốt chút nào.

(Vón lại tôi đi làm hay tôi đi làm cà ko hiểu nữa)

.
Sáng nay xức vườn Địa Trung Hải, giờ chìm nghỉm trong mùi tiêu cay. Lại nhớ có hôm dỡ bình coldbrew, xài bông để lọc thay vì khăn xô. Rồi thì lấy miếng bông đắp lên da, chỗ mấy vết đồi mồi cháy nắng. Khi gỡ miếng bông đi rồi, mùi cà phê vẫn còn vương vấn trên tay.



Friday, June 26, 2020

With love



Lẩn thẩn theo dõi một bạn barista mê mết pha cà từ sớm đến khuya. Bạn có xài aeropress nhưng có vẻ thích thú với cà phê pha máy hơn, cùng với đánh sữa và đổ latte art. Bạn chụp hình xấu kinh hồn mà thi thoảng đc chiếc hình đẹp kinh dị (có thể ai đó chụp cho). Như hôm qua Lu chụp press của Lu và so lại với press của bạn thì thật xấu hổ. Press của bạn mịn li ti như đầu tăm còn press của Lu bubble cuồn cuộn như bong bóng xà phòng. Và (những) chiếc clip bạn zoom cận cảnh espresso chảy ra từ "vòi" (đấy còn quên luôn từ ngữ chuyên ngành) với lớp crema nâu mượt óng quyến rũ khiến Lu nhớ khi đứng quầy ở Đom đóm quá. Cũng nhớ bà chị khó tính ở đó đã dạy đánh sữa phải làm sao, dạy shake margarita như nào. Hay như hôm nọ tạt qua một tiệm cà phê quầy bar bé xíu tới 3-4 người đứng trong quầy, lại nhớ khi một mình "cân" cả quầy bar Đom đóm.

Và vẫn nhớ đấy là công việc mình luôn cho rằng vui nhất từ trước đến nay.

.



Sau khi buồn bã vì bình coldbrew ủ ko ra gì rồi xem các chiếc clip pha cà mê mẩn của bạn barista kia, Lu chậm rãi ủ một bình mới. Lúc xay cà xong và đổ vào bình, thầm bảo 'hãy ngon nhé cà ơi'. Rồi cũng vẫn trong nhịp điệu f**king slowly chầm chậm thêm nước, thêm đá, nâng niu cho vào tủ lạnh. Không nóng nảy lôi ra khi mới đc 15h nữa, để hẳn 21h. Và khi lôi ra chiết ra chai, cũng chậm chạp như một lễ nghi.


Cà đã ngon trở lại. Yeee.

.


Quá nhiều bạn (lớn hơn 1 là nhiều rồi, lớn hơn 2 nữa thì chắc chắn là quá nhiều) bảo Lu hãy bớt tiêu cực, 1 cách khác là, bớt cay đắng với cuộc đời, bớt nhìn đâu cũng cảnh giác xù lông nghĩ ra tám vạn chín nghìn kịch bản xấu. Lu (buồn) cười nhớ cái bài hát Chim sẻ tóc xù, ở phần lời dẫn, nhạc sỹ Trần Tiến có kể lể là cô bé chim sẻ tóc xù 'hay nghe lời bà chị' nào đó, 'bà chị thì đã già rồi cứ hay chê chán cuộc đời'. Giờ thấy giống mình vcc =))


Nào thì, bớt chê chán cuộc đời, nàoooo.

Ví dụ, đây là một set cf rất là đẹp mà ún k ngon lắm
thì nó vẫn có tác dụng làm đẹp cho đời nè














Thursday, June 25, 2020

The myth in Mintown




Không thể thử quá nhiều cà một lúc, sẽ bị lên 'tạp vị' và cũng hỏng mẹ nó cả tay pha :((

"một lúc" đc hiểu là một chuyến đi vài ngày
"quá nhiều" nghĩa là > 3


.
Từ Nẽng về (sau khi đã test 5 quán cf trong đó 1 quán vào ăn kem chứ k có thử cà =)) ), Lu ủ được 1 bình cold brew dở không kể xiết dở ngang với bình pour over như nước đỗ đen rang của một chủ farm nọ (cái bình đó kinh dị đến nỗi không có một hậu vị gì hết!). Bình cold brew dở của Lu lấy từ hạt cà phê đã xay đem theo chuyến đi để ủ coldbrew nhưng thấy ko đủ nhiệt lạnh nên mới ủ 1/2, còn 1/2 mang về. Lỡ tay over correction, Lu để lạnh đến mức nó đông cmn thành đá =)) (ô có khi sau này Lu sẽ phát minh ra freeze/ frozen brew ko biết chừng!)

Để sửa sai, Lu đã ủ lại một bình khác và sáng nay press một press khác. Cũng có thể vì hạt cà phê đã để quá mất khoảng thời gian uống ngon nhất rồi, nên pressed arabica Lào sáng nay không lên được mùi mía xanh xức sắc như trước nữa, vị thì cũng không có gì đặc sắc. Dỡ bình coldbrew namara, thì hương hơi tạp chứ không thuần. Ví như khi mới mở nắp thì lên mùi ngũ cốc, 30s trước thì nổi rõ nhất mùi caramel đường nâu, body strong vẩn đắng, hậu vị chát nhẹ và vẩn 1 chút smoky thay vì vị ngọt  và cảm giác dry dễ chịu

Cũng có thể vì coldbrew Mintown xức sắc quá nên mọi thức khác trở nên xàm xí.


.
Bữa ghé Mintown lần đầu, em barista hỏi Lu ở đây ngày đầu hay ngày cuối. Lu bảo ở ngày giữa giữa. Ẻm bảo vậy hơi lạ, vì khách ghé đây hầu như là ngày cuối, kiểu trước giờ ra sân bay thì tạt vào đây ý.

"Ủa tại sao?"
"Em cũng hong bik sao nhưng mà tới 90% khách như z lận"

Lu kiểu ờ nghe vậy biết vậy chứ ko có tin.

Cho tới khi trước giờ ra sân bay, Lu cũng te tái chạy qua đây xách theo 1 bình. Bình giữ nhiệt Lu mang sẵn. Đựng cà đem từ đây ra sân bay, bay hết tiếng đồng hồ, rồi lại từ sân bay về thành phố. Ko kèm thêm đá. Mà hương và vị từ 8am tới 1pm hoàn toàn không thay đổi.

.
Có lẽ đấy là lí do vì sao các em dất khoát ko xài arabica Cầu Đất, mặc dù có trên menu. Em nào cũng bảo, profile chưa ổn nên tụi em ko có bán.

Cũng vì lí do này nên có thể Lu sẽ ko rì viu 2 con quán cf khác nữa vì quán cũng có tí khí chất nhưng riêng coldbrew thì thua đứt Mintown :((

Thực sự, làm coldbrew dễ lắm ở quán hay ở nhà đều làm đc, chỉ đơn giản là lựa giữa 10000 tổ hợp chỉnh hợp tỷ lệ cà:nước, mức nhiệt lạnh, thời gian ủ, mức độ thô của hạt... và một điều nữa có vẻ các quán đek buồn để ý: là bảo quản thế nào sau khi đã pha xong. Ở 2 con quán kia Lu ghé, coldbrew ủ xong có vẻ chỉ đc cất trong tủ lạnh (cùng với dưa cà mắm muối - ý là, với hoa quả và 1000 thứ khác...) nên bị tạp mùi, mất hương và vị cũng giảm. Nốt hương sâu thẳm và cực kỳ ổn định của coldbrew Mintown vì thế, thực sự xa xỉ và đáng với cái giá đó (nên Lu mới edit bài ko đòi các bạn giảm giá nữa).


.
Quán có thể đổi địa điểm đổi tên đổi concept... chỉ mong roaster và barista và kho chứa mãi mãi như thế.

Như một 'cầu Long Biên' của Lu.

.
Viết xong entry thì coldbrew của Lu đã lên mùi gỗ. Đi ăn trưa về giở bình trữ trong tủ lạnh ra thì vị cũng mượt hơn chút. Chợt nhớ ra Lu ủ 'thủ công' chứ k có cái bình ủ chiên nghiệp như nồi áp suất đính cả đồng hồ đo 1000 chỉ số như các bạn. Thôi thì :))










Monday, June 22, 2020

Sim tím Mintown


Uống cốc coldbrew tự ủ ko đủ nhiệt lạnh ko lên được hương, nhớ cốc coldbrew ngon thức tỉnh mới uống hôm qua.

Sau đây Lu xin giới thiệu Mintown coffee roastery ở Đà Nẵng.

.
Vào Đà Nẵng gõ "specialty coffee" lên google map, hiện tám nghìn kết quả. Bằng bản năng nghề nghiệp Lu đã lựa Mintown và may quá bản năng không mù quáng hay lầm lạc :))

Mint khá ấn tượng về không gian hiện đại và có vẻ cố gắng tối giản, sử dụng chủ yếu gam trắng quầy bar cũng trắng tinh ngồi chỉ sợ sơ sẩy quẹt giày làm bẩn quầy ('sim tím' là Lu tự gọi chứ quán ko tím rịm sến lịm đâu nha các bạn). Cá nhân Lu cho rằng Mint cũng đi theo concept của Starbucks Reserve Milan khi trưng bày máy rang, nhà kho, túi pack, khi bán áo thun và một số đồ lề liên quan, khi có một góc như kiểu 'bảo tàng' thuyết minh này nọ. Tổng thể không gian thì thoáng rộng (bonus là ngó qua cửa sổ WC thì nhà bên có hồ cá to đùngggg bao nhiêu là cá), con máy rang trông tương đối nguy hiểm còn phần 'bức tường bảo tàng' thì hơi fail (mấy cái kẹp inox hơi xấu xí và không ăn nhập), nhà kho nhìn cũng ko liên quan lắm. (Rất xin lỗi các bạn vì Lu lỡ đi Star R Milan rồi nên tự động lấy nơi đó làm 'chuẩn mực').

Rồi quay sang cà phê. Nhìn menu Lu muốn thử ngay coldbrew cà phê Việt (Cầu Đất) nhưng hết hàng nên chuyển qua coldbrew ethiopia Brazil. Ấn tượng đầu tiên là nốt hương quá xuất sắc, có mùi mật, mùi trái cây chín mọng như blueberry/cherry hay sim tím (lâu rồi không ăn cả 2 thứ quả này nên ấn tượng nó phai tàn như z đó ._. ). Vị cân bằng bình ổn, nốt chua không rõ, hậu vị nhẹ thanh, không rõ ràng nhưng dễ chịu. Nói chung body cân bằng, với nốt hương quá tốt. Kinh nghiệm cá nhân Lu thấy có một tỉ lệ 'golden' của coldbrew mà nếu đậm đặc hơn chút thì sẽ bị lên đắng còn nhạt hơn thì sẽ bị kiểu 'uống như trà đá'. Mint giữ tốt cái tỷ lệ golden cà - nước ấy, aroma thì có thể đánh giá là tốt nhất trong các coldbrew Lu đã thử qua. Cũng nhờ tỷ lệ golden nên texture sẽ trong suốt lấp lánh và màu hổ phách ở tone đẹp nhất. Thêm nữa ánh sáng ở quầy bar Mintown cũng khá tốt để lên được màu cà phê đẹp.

Gần đây Lu cũng hay lấy coldbrew làm chuẩn mực để so sánh vì 1 là mùa hè nóng uống coldbrew cho mát, 2 là coldbrew cũng ko hề dễ để lên được cả vị cả hương.

Tóm tắt lại về Mintown

Cà phê phong cách specialty ở Đà Nẵng, không gian hiện đại tối giản, cà tương đối ngon xét về cả trình rang xay + pha chế (nói vậy là bởi vì Lu từng uống quán mà hạt cà chỉ lên được vị, không có hương)

Điểm cộng
(+) Ethiopia coldbrew ngon (Lu rứt muốn thử thêm coldbrew cà Việt để xem trình độ roastery của ae thế nào).
(+) Không gian thoáng, sạch. Hơi trống trải chút, nhưng sẽ nhìn đc riêng biệt từng món dụng cụ pha chế
(+) Barista có am hiểu và nói chuyện dễ chịu

Điểm trừ
(-) Góc tường "bảo tàng" hơi xấu
(-) Ae đến chụp ảnh checkin nhiều quá trời nhiều =)), rì viu trên mạng cũng hay khen 'quán đẹp để check in' hơn là quán ngon để uống cà phê (một cách khác để khen rằng ko gian đẹp)
(-) Chưa có hạt cà bán sẵn. Bạn barista giải thích là vì hạt cà Việt rang khó quá trời chưa ra đc cái profile nào ổn nên chưa có bán.
(-) Có cái gì đó chưa ổn định (quán mới? mới launch trở lại sau covid?) nên hỏi gì cũng hết/chưa có, hơi pùn xíu.

Gợi ý phát triển (lỡ đâu chủ tiệm đọc đc)
  • Xin gỡ dùm mấy cái kẹp kim loại... góc tường đó vẫn kể câu chuyện đó nhưng có thể thiết kế khác đi chút... kiểu khung ảnh chất liệu giống như chất liệu ở quầy bar (thay vì những cái kẹp kim loại).
  • Nhà kho nếu làm đẹp hơn đc chút thì tốt ạ. Vách kính ok có hệ tủ ở trong nhìn không đẹp lắm, Lu cho là vậy.
  • Tiệm có thể kê thêm bàn ghế, sẽ serve đc nhiều khách hơn chứ hiện tại mặt bằng trống nhiều mà :">
  • Coldbrew down giá tầm 10k/shot thì vừa túi hơn. =>>> Dạ thôi sau khi uống 1 vài coldbrew khác quanh Đà Nẵng - Hội An thì Lu thấy với Mint giá thế hợp lý rồi ạ (từ hồi blog upgrade gì đấy trở nên ngu si khó dùng quá, đâu mất cái format gạch ngang chữ rồi ko biết).

Add caption