Monday, January 18, 2016

Thì nén sâu, chỉ thế thôi.

(Anh quyết định bỏ chiếc hashtag và quay về viết dư-bình-thường giở-lại. Vì cái hashtag nhìn xấu bomera mãi vẫn ko vừa mắt cho được!)

.
buổi chiều đầy nắng. nhà vắng êm đềm. bọn cháu chắt khác thì ko về. bọn nào về thì đã bị bố tôi xách đi dọn cỏ mộ các cụ. ông tôi tranh thủ trời nắng đi tắm. bà, đương nhiên, ngồi chơi.

lúc, có vợ chồng cô chú kia đến chơi. chú đeo một cái như kiểu ngà voi to đùngggg ở cổ (nó hẳn phải to bằng ba ngón tay chập lại). rất lâu rồi chú mới lên chơi. vì suốt đợt vừa rồi chú bị ung thư tưởng ko qua khỏi.

"bây giờ khỏe khỏe một tí chú lên thăm ông bà". chú nói. và còn tự chạy xe máy đèo vợ.

tôi mời nước nhưng chú không uống. rồi, chỉ đợi lúc ông tắm xong ra, để chào ông một câu, thì hai người lại đi về. chắc chú cũng ko đủ khỏe để mà đi lâu la.

.
thế rồi lại có một người họ hàng nào đó đến chơi. họ hàng nhà ông nhiều đến nỗi tôi chả bao giờ nhớ xuể. và người đó, tôi chào bằng ông nhưng hình như đáng ra tôi chỉ phải chào bằng anh thôi thì phải!

trong lúc tôi đi là quần áo cho bố, nghe ông tôi nói chuyện với người đó. ông hỏi là còn đám cưới nào nữa không nhỉ, ông kia bảo nốt mai là hết rồi. ông tôi bảo "ờ thế thôi rồi còn chuẩn bị tết nhất chứ. bọn nhà tôi cũng đang đi tảo mộ. họ nhà ông việc họ hôm nào". ông kia bảo 25. ông tôi bảo "ờ họ tôi cũng thế. mà hẳn HAI họ. vì là ông A đang vai em ông U thì ông í bảo là ông í phải vai chú, mà chả có sổ sách nào chép như thế cả. thế là ông í tách ra làm một chi riêng."

tôi là cho bố hai bộ mặc từ giờ đến hết tuần. vì bố chỉ mặc quần áo này đến cơ quan rồi thay ra mặc quân phục. từ hồi phải thường xuyên là quần áo cho bố, tôi đã mạnh dạn là cả LI áo và LI quần, chứ trước giờ tôi chỉ là tránh tránh cái đoạn có li, hoặc là cho nó bẹp mie li đi.

bây giờ, để đảm bảo quần ko mất li, tôi là cho mỗi ống hẳn MẤY li :">

.
nhân nói đến chuyện chú bị ung thư. hôm qua chị Na rủ đi nghe show Nần chập. quả tình hồi xưa tôi cũng phát rồ với các kiểu bông hồng thủy ngân, nếu em hiểu... nhưng giờ thì không. hoặc, tại tôi đã già... thực ra là đúng - tại tôi đã già ko có lí do gì khác nữa. tôi hoàn toàn không thích ảnh nữa dù có chuyện gì xảy ra. dù các bạn đi xem show có la hét thế nào.

hoặc có lẽ là tôi đổ-tại già. mặc định già = trì trệ bảo thủ sxám ngắt và có cả cay nghiệt nữa. và tôi tự-cho-rằng mình-già-mình-có-quyền-hư-đốn.

tất nhiên các cụ U80 ko nên vào đây đọc rồi đập bàn đập ghế bảo hư cấuuu tao già mà có đổ đốn như mày đâu quân phạm thượng X( thực tôi cũng sẽ kệ (các) cụ vì 'già' ở đây trong định nghĩa của tôi ko liên quan đến ai và đương nhiên hiển nhiên ko fải ai cũng đổ tại già để mà bố láo. đầy người tuổi càng cao thì càng mẫn tiệp hiền hòa gừng càng già càng cay vân vân này nọ...

nhưng mà có hồi tôi học đại học. hồi đấy thầy dạy Mô hình toán là thầy Đức, thầy rất là giỏi và rất là tâm huyết. và dạy bọn tôi hết hơi với tâm nguyện kiểu, thầy chỉ hi vọng vào thế hệ TRẺ như các em chứ bọn tại chức thì thầy xem như là thế hệ chết rồi. cũng đúng thôi các người đó đi học vì cái bằng có phải vì kiến thức đâu? nhưng cũng ko chắc toàn bộ bọn sv chính quy đi học vì kiến thức.

tôi nhớ đến thầy và nghĩ với cái sự trì trệ hiện tại, tôi có lẽ cũng là loại vứt mẹ đi rồi.

.
hôm trước coi chiếc fin Into the wild. tôi rất nghi ngờ nếu tôi coi nó chừng 4-5 năm trước thôi chả hạn, có khi tôi cũng phát rồ lên và phát cuồng thằng chả hết mực như tôi đã rất vô cùng chỉ muốn Holden Caufield nhảy ra đây chơi với tôi.

nhưng vì tôi coi nó bây giờ khi đã già như trái cà, tôi khó lòng mà ưa thằng chả cho được. chỉ có 1 điều trong chiếc fin làm tôi phải si nghĩ. động cơ để thằng chả đi vào-trong-hoang-dã là gì?


mục đích:  enjoy thiên nhiên
nhưng có phải sự enjoy-thiên-nhiên chỉ để chứng tỏ ko cần tiện nghi tận răng bố vẫn sống tốt?



động cơ: tôi muốn thoát khỏi cuộc sống vật chất
nhưng có phải tảng băng chìm bên dưới của sự thoát-khỏi-cuộc-sống-vật chất chỉ là bởi bố mẹ tôi sống thực dụng quá và cái sự thực dụng của họ và sự ko hạnh phúc của họ và sự cãi lộn của họ làm tôi tổn thương quá?

hắn đi vào-trong-hoang-dã hay thực chỉ là hắn đi để được bù-đắp-yêu-thương?

bởi vì là trên đường đi vào-trong-hoang-dã hắn đã tìm-được-yêu-thương. hắn được vô số người yêu quý đến nỗi muốn giữ hắn lại, muốn hắn ở cùng, thậm chí muốn nhận cháu nuôi.

nếu hắn chỉ đi tìm-kiếm-yêu-thương thôi. thì đó, hắn đã tìm được MỘT ĐỐNG rồi đó. anh khi đó đã nghĩ, dừng lại được rồi đấy, đồ ngu. mày chỉ thiếu thốn tình cảm thôi và giờ mày được đủ đầy rồi còn đi đâu nữa ngu thế? kiểu 'con quỷ đuổi theo ánh vàng cuối chân trời tới nơi hóa ra chỉ là bỏng nổ' ấy, hiểu ko?

nhưng trời ơi, nếu ko có cái mục đích vào-trong-hoang-dã hoang đường ấy, thì hắn có ngông nghênh cool ngầu đam mê hứng thú bất cần đời bất chấp, như hắn đã, và vì thế nên mới được-yêu-thương, như hắn đã-được?

nghĩa là cuộc đi của hắn mang đầy mâu thuẫn, và bản thân điều đó là một bi kịch. nghĩa là từa tựa như McMurphy đã mở màn sân khấu thì phải ở đó, đóng cho tròn vai đến tận khi ngã xuống. Mack cao ngạo kiên cường, phải kiên cường dẫu kiệt cùng sinh lực. Mack ngẩn ngơ vô hồn yếu ớt ư? Không, không tồn tại Mack nào như thế! cái thân thể mang chứa Mack ngẩn ngơ vô hồn yếu ớt phải chết, để vai diễn Mack-hiên-ngang được bất diệt.

nhưng so vậy cũng ko hẳn đúng vì cuối cùng thì tôi thích Mack và ko ưa nổi cái thằng này.  vì nó ngu quá. học hết đại học làm gì, đọc Jack London làm gì? đọc Jack London mà ko biết có thằng đi vào chỗ băng giá xong chết nhăn răng à?

đi để sống. ko fải đi để chết.

tôi ko muốn thấy ai ĐƯỢC inspire bởi câu chuyện của thằng chả hết.

nhưng cũng rất có lẽ cũng vẫn chỉ tại tôi già, đầu óc ko cởi mở, ko chịu hiểu nên càng ko chịu cảm thông cho các người si nghĩ khác mình. như cái ông bỗng dưng hâm lên đòi làm CHÚ (để làm cái gì vại??? bị rảnh à???) hay thằng ranh ko mảnh vải che thân đi Alaska (đùa chứ nó ko đến nỗi thế nhưng nó SƠ SÀI cũng gần thế).

mà cứ cáu bẳn với đời, cứ ko chịu cởi mở, ko chịu hiểu... thì thành ra vô cảm...

--
như này ha. tôi viết xong cứ thấy vương vướng hóa ra chưa viết đúng cái tôi muốn nói. tôi indeed có thể hiểu được các uẩn ức dẫn đến hành vi dẫu là ngu si của ẻm. chỉ có điều là việc người ta lấy ẻm ra để inspire tinh thần xách-balo-lên-và-đi này nọ thì tôi ko ưng. tôi thấy ác.




Saturday, January 16, 2016

#bác

Haha. vừa hashtag #chú thì có ngay hashtag #bác, dù mình ko cố ý dàn dựng tí nào.

.
Lúc chiều, BÁC gọi cho mình. À không. Là một số máy mà mình ko save tên. Mình nghe máy, thì bên kia xưng tên. Và khi mình "a" lên, thì bên kia bảo: ờ, bác gọi điện mời cưới...

Nói lại chuyện hồi cấp 3, cũng như hồi cấp 2: mình và bọn trong lớp nhận họ hàng đủ các kiểu loạn lên. Ví dụ lớp cấp 2 mình có bố - mẹ là 2 thằng zai cả. Cấp 3 thì có U (mà ếu có bố? hay chả nhớ ra bố là đứa nào?), còn bác gọi điện mời cưới, là phụ-hoàng của công-chúa Hôi Như Dê bạn mình. Nên vì tôn trọng bạn, mình fải gọi hắn bằng bác :))

Suốt cuộc điện thoại, bác tẩn mẩn mời khi nào đến uống nước khi nào ăn tiệc giờ nào đón dâu... mình thì lan man hỏi nào cô dâu ở đâu nào bác quân hàm gì rồi... Cứ bác bác cháu cháu như đúng rồi, như suốt cả 10 năm trước (mà mình thì nghĩ chắc hắn quên rồi)! Trời ơi, chỉ vì thế thôi mà mình quý hắn quá thể!

.
Bây h làm tđn đi đám cưới bác mà ko bị ngại với bọn còn lại trong lớp khi đã éo đi họp lớp nhỉ :))

Lu, dũng cảm lên Lu :)) Nếu có tình huống gì đó xấu nhất xảy ra thì mình vẫn có thể khóc nhè chè thiu đc mà :))


Friday, January 15, 2016

#chú

Tôi có hai người gọi bằng Chú. Nghĩa là chỉ cần nói chú, là biết đang nói ai, ai đang nói. Ko cần đến tên.

Một người, lần gần đây nhất tôi nghe trong điện thoại "chú đây" và chết đứng quên cả thở, cứ thế im sững để bên kia alo mãi ko thấy gì bèn dập máy.

Một người, là người đầu tiên rủ rê tôi đi cà phê. Dù sau này thì chúng tôi chẳng đi cf với nhau bao giờ nữa cả. Có lần tôi "kiếm" đc một cuốn sổ bé tí mỏng teo như kiểu quyển lịch bỏ túi hồi trc. Tôi gọi đó là "nhật ký tuổi trẻ". Dù "nhật ký" viết ko nhiều. Tháng 12 năm trước. Nhảy đến luôn tháng 12 năm sau. Kết thúc bằng "mình bắt đầu một chuyện làm ăn. Hy vọng êm thấm". Và lật lại nửa cuối là các ghi chép đơn sơ của vụ "làm ăn". 

Đó là nhật ký của chú. Tôi ko biết chú có nghĩ quyển nhật kí ấy còn tồn tại đến bây giờ, và rơi vào tay tôi?

.

Hôm qua, tôi về nhà lúc 7h kém. Sâu nói chú ở nhà ăn cơm với ông bà đấy. Tôi về, chỉ thấy hai ông bà. Tôi hỏi ông chú đi rồi à. Ông bảo chú ăn rồi nằm trong phòng ông kìa. Tôi ngó vào thì ko thấy. Bèn leo lên tầng 2. Thấy chú nằm trùm chăn một đống. Tôi hỏi, chú có sao ko. Chú bảo ừ chú đi xe bị đau đầu. Tôi bảo cháu có thuốc đấy chú uống nhé. Chú bảo không. Tôi đóng cửa cho chú ngủ rồi xuống ăn cơm với ông bà.

Ông bảo, chú ngủ đây mai chú đi Bình Đà. Tôi gật gù, cũng ko hỏi chú đi chỗ đó làm gì. Chú chẳng thiếu gì lý do để đi đến một nơi nào đó.

Lúc sau tôi lại lên ngó. Thấy chú đã ôm chăn sang phòng bên, mở TV lớn tiếng mà ko biết chú thức hay ngủ. Tôi để yên.

Tám giờ hơn, bác tôi vào. Tôi gội đầu, nghe loáng thoáng ông nói gì đó với bác về chú. Lúc sau thì bố tôi về. Chắp nối chuyện người lớn nói với nhau, thì đại khái hôm nay chú say, lái ô tô đâm vào đâu đó bẹp đầu. Rồi chẳng rõ về nhà bằng taxi hay xe ôm.

Hoá ra chú say. 

Tôi lên phòng chú, lúc này đã tắt TV yên ắng. Tôi thắp một ngọn nến bé xíu, để nếu chú dậy thì ko phải mò mẫm trong bóng tối. Và đem cho chú một bình nước. Kinh nghiệm từ tám ngàn lần bay, tôi biết. Cổ họng khô cháy sau một cơn say, khi thức dậy, chẳng cần gì ngoài một bình nước tu một hơi.




Tuesday, January 12, 2016

#shoppahomate

.
Mọi câu chuyện đều bắt đầu, đưa tới, hoặc kết thúc bởi một shop nào đó ngon bổ rẻ hay một món nào đó hay ho. Nếu ko thì cũng là: êu tìm coi coa gà nào thích món này ko bán đueeee...
.
Gặp nhau 10 lần thì hết 7 lần để đưa đồ nhận đồ chuyển đồ kiểu mua chung son cho đỡ tiền ship, đưa chuỵ chiếc quầng em mặc rộng đưa em chiếc váy chị ko vừa... 3 lần còn lại thể nào cũng dắt nhau đi shopping, kiểu gì cũng sẽ ngã vào 1 shop nào đó.

Như hôm qua dắt díu nhao ngã vào shop váy vủng. Con em bẩu em phải mua cái váy mặc đám cứi tuần tới (chớ nghìn năm trước nó mặc gì đi cứi vại???). Thế rồi nó tha về cái... váy maxi mặc hè.

Con chuỵ chỉ đi theo thôi, xong rốt ôm về đôi chiếc :)))
.
Qua chỗ bán son với kiếng chị í bảo hôm trc bạn em qua. Chịu ko biết đứa nào vì đứa nào hỏi cũng chỉ ra đấy :))
.
Buổi trưa ngồi cf kể về chỗ mua váy. Buổi chìu bạn đã ôm về 1 đôi :))
.
Có cái shop m còn chưa từng mua gì mà share link, bạn đã order nghi ngút :))




Thursday, January 7, 2016

#cơduyên #mâuthuẫn

Ngày xửa ngày xưa có ông đi bán mâu, quẳng cáo là mâu này của tôi đâm đâu cũng thủng.

rồi ổng lại bán thuẫn, quẳng cáo là thuẫn này của tôi ếu gì xuyên qua.

người ta mới hỏi ổng là ủa thế lấy mâu của ông đâm vào thuẫn của ông thì như nào?

và đấy là nguồn gốc ra đời chữ "mâu thuẫn"

Cơ duyên thì anh ko biết, nên ko có gì để kể hết chơn :3

--
Hôm kia.

Anh rời khỏi Hộp dế lúc 7h hơn, khi tiếng rì rầm điều hoà phụt tắt và báo cáo đã hòm hòm. Cả team đã về hết, ko ma nào buồn ngấm nguýt bắt anh ở lại. Thì kệ thây chúng nó anh tình nguyện hết mình ở lại :)). (Còn khi chúng nó lườm ra lườm vào thì anh cứ cút!!!)

Những lúc (hiếm hoi) như thế, thật ko ổn chút nào. Bỏ mẹ. 

Anh ko đc iêu cái job này!!! Không!!! Anh có iêu nó đâu!!!

.
Buổi sáng trên chiếc bus muộn-làm, gặp chú bé soát vé cẩn cbn thận. Từ lúc anh lên tới khi anh xuống, chú check vé toàn thể nhân loại trên xe chừng dăm bận.

Anh thì cũng ko ngại gì việc giơ tấm vé tòng teng trên cổ cho chú coi. Nhưng coá một cụ u70 có nhẽ, thì bức cbn xúc.

Kiểm tra éo gì lắm. Tao ngồi đây từ đầu bến rồi. Mày ngu ko nhớ thì mày phải chịu. Shut up đừng có cãi tao tao lại chả đẻ ra cái loại chúng mày. Tao có hai đứa cháu làm soát vé...

What da fact?!

Cụ repeat chorus đc 3 lần thì cả xe điên tiết lên với cụ. Anh chưa kịp mở mồm thì có chú cuối xe nói với lên: ông già sai rồi thôi đi. Bà giữa xe: nó kiểm tra là nhiệm vụ của nó. Chú cuối xe: tôi vé tháng ngồi từ đầu bến đây này. Bà giữa xe khác: nhỡ nó bị phạt thì ông có chịu thay nó không. Ai đó: cháu ông thì liên quan ếu gì.

Cuối cùng bác lái xe hết sức pờ rồ lên tiếng: cụ ơi thôi cả xe nói đấy, cụ sai rồi. Sáng ra làm gì mà cụ mắng nó xối xả thế. Nó cũng chỉ cẩn thận thôi ko rồi bị kỷ luật thì khổ thân nó. Còn thằng này lần sau kiểm tra thì kiểm tra bọn trẻ chừa các cụ già ra nhớ chưa.

Mặc dù anh ếu ưa đám đông và hoàn toàn ghéc sự xâm lấn riêng tư làm phiền hà này nọ nhưng lần này anh đến phải vỗ cmn chân ủng hộ đám đông :))

Poor cụ già. Cụ có thể bất bình vì cảm thấy phiền và thằng kia thế là ko chiên nghiệp chả hạn. Nếu cụ dừng ở đó thì có phải lay động lòng anh ko. Nhưng cớ sao cụ phải lấy lí do cụ đẻ ra chúng nó? Kể cả đẻ ra thật đi chăng nữa thì sao (huống chi cụ ko đẻ đc!). Rồi nữa, đám đông nói đúng ếy. Cháu cụ soát vé thì xao? Điều đó đảm bảo cụ ko lậu vé à?

Poor cụ già. Anh xin lỗi ko thể nào theo phe cụ cho được!

.
Lúc anh lết bộ ra bến bus và chờ bus hơi bị lâu. Bèn ngồi trên cái thanh ghế của nó, tụt tụt mông ra phía sau chút và chân đủ ngắn chút, thì có thể để chân ko chạm đất và đung đưa đung đưa. Balo sau lưng. Như thể anh lúc cấp ba đang chờ bus sau những cua học thêm. (Nhưng mà đúng ra thì hồi đấy balo to gấp 10 thế này và bộ dạng cũng sấp ngửa chứ ko có tung tẩy như này.)

Anh có iêu cái job ếu. Lúc trưa vừa khóc lóc với bè đảng đòi dứt áo ra đi, bè đảng (tử cbn tế) lại mời gọi bảo dứt đi, sang một cánh đồng mới toé!

Anh thật. Anh ko ngại những cánh đồng mới toé. Nhưng sẽ buồn khi ở chẳng đc bao lâu. Thật lòng thì một thằng người viết có cần gì đâu, ngoài việc là được-viết và viết-được.

.
Lúc anh chờ bus và lảm nhảm gõ post này và headphone đeo trong tai, ai đó ngồi bên cạnh lảm nhảm gì đó. Có thể là nói cho anh nghe và cũng có thể hắn chỉ mắc bệnh lảm nhảm. Nhưng lọt vào tai anh là "xe đang tới kìa".

Và anh trèo lên xe hắn còn nhường cho anh lon ton lên trước. Rồi anh ngồi băng ghế này hắn ngồi băng ghế khác, mà khi quay sang anh thấy hắn quen vãi è. Bão não 30s chả nghĩ ra là ai nên thôi anh ko nghĩ nữa. Rồi hắn xuống xe trước nên anh cũng ko kịp điều tra tung tích gì. 

Khi đến lượt anh xuống xe, anh bấm bùm bụp mà cái đèn chả sáng. Một cháu cấp 3 thấy vại bèn bấm dùm chiếc đèn trên đầu cháu giúp anh. Và anh cười toe bảo "cảm ơn em bé".

.
Bus ắt hẳn có cơ duyên ếu gì đấy, nên cứ phải mua vui cho anh những khi anh down.


--
Hôm qua.

Có một ông sếp khó tính và ngoa ngoắt i như bố già Kiwi ngày trước. Đọc report ngu si ổng sẽ chửi tùm lum. File ppt mà viết dài dòng à? Ổng sẽ nói: làm ơn, đây không phải là tiểu thuyết. Report hoa lá, ổng sẽ nói: xin mày đây không phải trường viết văn. Nhận định ngu si, ổng sẽ bảo: oh yea hiển nhiên qá nhỉ? (i như thể mặt trời mọc đằng đông...)


Khốn cái là, khi làm với các thể loại khó tính và ngoa ngoắt ấy anh lại bị khoái.


Nếu 'cấp cao' ở Zoo trước kia từng quan liêu kiểu: mày không được viết quý này lặp lại quý kia (nhưng biết viết gì? thì ổng ko nói). Sếp này thì nói: không nhai lại nữa, làm ơn. Và rồi chỉ ra các ý tưởng mà mình có thể phát triển. Anh thật khẩu phục tâm cũng phục vì ổng hiểu biết chớ ko phải kiểu chỉ tay năm ngón!


Đã bảo ko thể iêu cái Hộp dế này, mà vẫn cứ ngã vì các điều kiểu thế.


Thôi thì Mr. Mocking (tạm gọi thế), sẽ là điều đáng iêu thứ 2 ở đây sau chiếc máy pha cà phê. Anh IT có thể trở thành ứng viên đáng iêu thứ 3, nếu như ảnh ngang ngửa anh Đông Đông thuở trước.













Tuesday, January 5, 2016

#vagabond

Tôi đã đọc lại các cái entry của những cái đầu năm trước. Những cà phê và những năm trong xanh và các thứ. Chậc.

Cho năm tới này ư? Chỉ có một chữ, như tittle.

Tôi thấy mình hạnh phúc khi được lang thang và take risk và lên voi xuống chó. Ấy thế đấy. Các sự an-ổn, ổn-định làm tôi phát ớn muốn chết. Ví dụ như bây giờ nằm nghĩ tới sáng mai dậy đi làm. Tôi chỉ thấy tù mù và ngộp thở.

Một nửa tôi nói: ko thể thế đc. Hãy nghĩ coi có gì đang chờ mình ngày mai? (đần mặt nghĩ. nghĩ mãi éo thấy gì ._.)

Một nửa kia bảo: see? giờ đã hiểu tại sao Robinson đặt tên cho ông bạn kia là Thứ Sáu?

--
Tôi định viết dài dòng và thuyết phục các kiểu cho hastag này nhưng rồi thấy thế thôi tự nó là đủ.

Bữa ấy lúc ngồi cf Lạc một lần nữa lặp lại: tóm lại tao có vđề gì ko? Tóm lại bọn mình có vấn đề gì ko?

Hôm nay đến lượt tôi lại thốt, what's wrong w me? Điều gì khiến tôi ko thể khớp nổi vào đâu? Điều gì khiến tôi phá lanh tanh bành mọi thứ xung quanh, mọi thứ. Xong rúc vào co ro một xó giữa đống đổ nát, thấy thế là an ổn tự do thoải mái?

đổ riệt cho tiềm-thức? số phận? định mệnh? 

Kiểu tiềm-thức của #vagabond là đổ nát, số phận của #vagabond là lang thang và định mệnh của #vagabond là bơ vơ hết kiếp.