Sunday, December 25, 2022

Những vạt nắng


Mùa đông năm nay nóng như mùa hè. Ngoài 1 vài ngày đếm trên đầu ngón tay giời lạnh cũng khá là ra gì, thì còn lại trời nắng như mùa hè.


Có những ngày thời tiết ghi 7 - 20 độ. Đâu 7 độ đâu tôi ko biết chỉ có buổi trưa đi ăn nắng chói chang chói chang chói chang. Ở quán cà phê, các em barista mặc áo phông mùa hè. Ngoài đường, mọi người còn mặc áo mùa đông chả qua vì quán tính.


Có buổi chiều nghe tin lại đổi chỗ làm lần thứ chả-buồn-đếm nữa trong năm, Lu xuống Antique ún vại coldbrew chanh zàng. Ngồi ngoài cửa. Chỗ mà những ngày mùa đông hơi có tí lạnh em Linh bảo ối dổ ôi lạnh thế sao cứ ngồi ngoài đấy. Nhưng hôm ấy thì không lạnh, còn nắng chiếu xuyên qua khoảng trống giữa các tòa nhà, chói mắt. Lu vẫn phải mang kính đen. (Cũng như mọi buổi trưa đi ra ngoài đều mang đủ kính mũ).


Sau khi có thêm hết cửa tiệm này đến cửa tiệm nọ 'đối thủ' mọc lên, em Linh đã chả buồn phản ứng gì khi nghe tin toàn bộ tòa văn phòng chuyển đi.


.

Một trong những lần khi chưa chuyển đi xí nghiệp có những góc hướng Tây, chính Tây. Buổi chiều anh em hay ngắm hoàng hôn. Những ngày trời trong thì ngắm được những tòa nhà và vạt núi xa tít.


Một lần trước khi bị "chia lìa trên 2 vạt áo song song", Lu có chụp lại một vạt nắng buổi chiều rọi chéo lên cánh tủ, những bức tranh cùng với tương ớt xì dầu đặt cạnh.


.

Xí nghiệp bớt vui như đã từng. Kẻ ở người đi. Những mối bận tâm mới những mối quan hệ mới. Bản thân Lu cũng k còn nhiều cảm hứng cho những cuộc nhậu nườm nượp như tầm này năm trước. Kiểu như, đã qua một vòng quay của mặt trời, mọi thứ bây giờ là lặp lại. Cũng hơi hãi với sự lặp lại - mặc dù có những sự lặp lại như Tết như Giao thừa như bánh chưng thì lúc nào Lu cũng thích =]]


Nhưng cũng khó nói trước điều gì. Xmas năm nay Lu ko coi Love actually như năm-nào-cũng-thế (mà ngạc nhiên quá, không thấy thiếu thốn hay sai trái gì =]] ). Cũng ko nấu mulled wine, vì đã nấu xong nhậu xong từ đêm hôm trước =]]


Chỉ có lúc tầm 2 giờ sáng, khi các bạn đã về Lu vẫn thức chờ các bạn nhắn tin báo đã về tới nhà. Lúc ấy và suốt cả tối ấy bếp đã set đèn tối um (mà thực ra là mình set chứ bếp nào!!!) làm nhớ căn phòng của các bạn ở Paris và những đêm say của thời sinh viên nghèo khó. Căn phòng với ngọn đèn vàng mà các bạn đục giấy quấn quanh cản sáng. Căn phòng đã host không biết bao nhiêu đứa qua lại Paris. Các bạn cũng ôn nghèo kể khổ - nhưng không biết còn được bao lần thế này.


.

Chủ nhật cuối cùng của 2022, Lu ngồi ở tiệm cà phê quen uống vại whiskey coldbrew quen nốt. Nếu phải có gì như tổng kết năm - thực ra đã tổng kết ở cái lần lên núi đầu tháng 12, vả lại cũng không có tổng kết gì nhiều. Sau một số drama Lu cơ bản sống đời đơn giản trầm lắng không màu mè. Như cái bài thơ lâu rồi của em Bơ.


Bởi vậy muốn lên núi trồng bơ
Xuống biển phơi cá khô mà sống
Thỉnh thoảng làm vài bài thơ
Mua cuốn sách hay mà đọc.


(mặc dù Lu hong làm thơ)


Năm rồi chính ra có nhiều thời gian đọc sách (truyện thì đúng hơn). Hoặc là đọc xong chịu khó review si nghĩ nên thấy đọc nhiều. Dù gì truyện vẫn là niềm si mê còn sách thì vẫn khó mà đọc nổi :'D.


.

Năm mới, muốn sống đời đơn giản bớt màu mè hơn nữa, bớt chó tính tuy rằng cái thân này vẫn hơi phù phiếm vẫn drama ._.




Thursday, November 24, 2022

Cappu

Trời đã lạnh rồiiii

Đó là điều tuyệt vời nhất có thể xảy ra cho một vại cappu lúc này. 

Antique lại đáng yêu đáng ngồi rồiiiii - và Hà Nội cũng. Dù cho mưa lép nhép. 

Và cũng sắp Tết rồiiiii, đi may áo dài thôiiiiiii (dù cho, cũng, mưa lép nhép).

Foam hôm nay mịn xức sắc mà lỡ uống nhanh quá uống hết rồi mới nhìn :"> :">

Thursday, October 27, 2022

Gravity



1 tuần bà ngoại đi vắng và chú bé ốm. Lếch thếch đi mọi nơi cắp chú bé theo, với múi giờ hỏng bét của 2 má con: ngủ nướng hết buổi sáng, ra khỏi nhà giữa trưa hoặc đầu chiều, rồi về nhà 9 - 10h tối. Phơi ngoài gió, há mồm hít đầy sương.


Và khi bà về, thì Lu lăn đùng ra tự ốm thêm 1 tuần. Ốm không ngóc đầu dậy được theo đúng nghĩa đen. Các deadline không còn quan trọng gì nữa. Mặc dù cũng hơi hoảng hốt khi mở mắt ra thấy, ủa mới 10/10 mà giờ tháng 10 sắp qua sạch sành sanh. Nhưng cùng lúc pass mốc 1 năm ở xí nghiệp. Với vô số, vô số cuối tuần cũng như trong tuần tháng ngày không còn phân biệt được. Bạn bè hay đồng nghiệp cũng không còn phân biệt được. Network gần như cũng chỉ còn 1 nhúm người đó - chung múi giờ chung hệ sinh thái chung những thuật ngữ những bối cảnh những cái chuyện buồn cười mà phải người trong cuộc mới hiểu để cười.


Có lẽ là vì thế. Phải là vì thế. Và vì tất cả những thứ như thế.


Dẫn đến mấy ngày gần đây Lu mất cảm giác về không gian thời gian. Có thể bao gồm cả việc mất vị giác khứu giác sau trận ốm, cả việc đột ngột mấy ngày ốm không đụng tới cà phê, cả việc thời tiết rất kiểu khó hiểu không ra xuân không ra hè không ra thu không ra đông - không ra 1 cái gì cả và không hề đẹp. Lu thực sự không biết mình đang ở đâu đang làm gì đang định làm gì đang sắp làm gì đang muốn làm gì đang phải làm gì.


Hôm qua ngồi Antique đọc truyện hết buổi sáng, rồi lên văn phòng ngồi nhưng cũng chỉ để đọc truyện đến hết nốt cả buổi chiều. Cuốn truyện cũng không đủ xức sắc để rơi vào cái thế giới đó rồi tỉnh dậy bước ra hoặc không bước ra được. Thành ra cũng chỉ thêm 1 thứ dở hơi lừng khừng không ra đầu ra cuối.


Lúc ngồi Antique. Đáng ra trời hãy lạnh hẳn, chả hạn. Nó sẽ ra đc một cái mood gì đó. Có thể là mood tổng kết, suy tư - phù hợp để ngẫm nghĩ về một chặng đường, hẳn là một năm đã qua. Nhưng trời ko hề lạnh. Quạt trần còn bật vù vù. Và Lu ngồi ở mép ghế này nóng quá còn phải dịch mông sang đầu ghế kia cho mát. Lúc ấy trời thì xám. Rồi tự nhiên playlist có Norwegian wood nữa. Đó, đáng ra trời phải lạnh.


Thế xong Lu sẽ nhớ tới là ừm những ngày tháng đó còn lock vì dịch này nọ rồi lên cty mà ko đc lên rồi F1 F0 đủ thứ thành ra ngồi đây nhiều nè, rồi cụ Linh đi ra đi vào rồi anh em ngồi tràn phè hết cả cái quán. Đấy đã có nững ngày như thế mới đến những ngày như bây giờ nhắn tin buôn chuyện linh tinh với chủ quán.


Nhưng trời phải lạnh chứ không phải dở ương như này!


Phải lạnh chứ. 

Lạnh như những ngày ngồi Cộng viết truyện Tèo.

Lạnh như những ngày ở bản cắm tai nghe nhạc Quỳnh, nghe tiếng sáo u u trong gió.

Lạnh như những ngày ôm vại cháo hay nấu vại chai tea ấm sực bỏng tay.

Lạnh như khi chạy è è qua những cung đường Hà Giang một ngày tháng 12 nào đó mà chưa bao giờ chạy lại ko biết có chạy lại đc ko.

Lạnh như khi order cappu và đòi phải nóng bỏng mồm.

Lạnh như khi ngồi trên chiếc ghế băng ở những công viên Paris mà hơi lạnh xuyên qua quần áo, lạnh tê cứng cả mông.

Lạnh như khi lôi điện thoại ra khỏi túi pin sụt véooo vài phần trăm trong 3 giây. 

.
Lu cũng cần gì đó khác ngoài những deadline những cú quay xe những slide những phim những thẩm định những trận war những event những tổng duyệt những đống đồ mua xong còn chưa khui cho hết.




Wednesday, September 14, 2022

"Đám mây chiều nay không là mây của chiều qua"



Bài mới của Đen khiến Lu rơi vào 1 cơn buồn vô phương. Ko phải vì chê hay vì dở. Lu rất thích bài này, thích hơn rất nhiều, gồm cả thích Đen trở lại - sau khi đã ko thích Đen với quả rap 'quốc dân' bạo lực rẻ tiền. Bài này cảm giác Đen recover, kể cả ngôn ngữ cũng đã bớt xài những ẩn dụ cũ từng lặp đi lặp lại trong kha khá bài. (Visual idea Lu cũng thích - dù khi thể hiện thì chưa đạt lắm, có thể làm khá hơn.)

Mà đồng thời thấy một nỗi buồn bất tận trải ra vạn dặm.

Cảm giác như rơi vào những buổi chiều rất cũ rất xưa những buổi chiều im ắng chỉ có nắng đổ dài và màu nắng của mùa thu và trong dải ánh sáng nhìn thấy cả bụi vẩn lên trong không gian. 

Cảm giác rơi vào những disco bar thập niên 80 (thậm chí khi mình chưa ra đời)

Cả nhớ đến Trời hôm ấy không có gì đặc biệt của Phan An. Với An - là không có gì đặc biệt, với Đen - là 'đáng ra phải vui hơn là bình thường'.

(Có lẽ là cả nỗi buồn từ cuốn đó dội lại) 

Cả nhớ đến 1 người, 1 chuyện không đầu không cuối. 

Cả nhớ đến 1 người, vừa tối qua bảo "cảm giác đã sang phía dốc bên kia của cuộc đời".



"...Mọi thứ bỗng trở nên rộng hơn trong từng chiều buồn
Chẳng cần phải bỏ đi thật xa để không thấy nhau
Ta sẽ có những phân đoạn riêng cho cuộc đời mình
Chỉ là những cuốn phim về sau ta không có nhau


Chiều hôm đó đáng ra phải vui hơn là bình thường
Mọi thứ trông giống như bộ phim anh không nhớ tên
Từng câu nói đã trao về nhau nghe như lời thoại
Và anh biết thước phim cùng em không thể trở lại

..."

[Diễn viên tồi - Bài sexy nhất và buồn nhất từng thấy của Đen.]

Tuesday, September 13, 2022

Sự bất tử


["... Đường mòn: đó là dải đất nơi mọi người bước đi. Đường cao tốc khác đường mòn không chỉ ở chỗ trên đó xe lăn bánh, mà còn ở chỗ nó chỉ là một đường nối điểm này với điểm khác. Đường cao tốc ko có ý nghĩa tự thân: ý nghĩa nằm ở hai điểm được nó nối lại với nhau. Đường mòn - đó là bản tụng ca không gian. Mỗi đoạn đường mòn đều tự thân có nghĩa và mời mọc chúng ta dừng chân lại. Đường cao tốc - đó là sự hạ giá không gian đầy đắc thắng, nó biến không gian chỉ còn là vật chướng ngại cản trở sự đi lại của mọi người và là việc tốn thời gian vô ích.

Trước khi biến mất khỏi cảnh quan, những con đường mòn đã biến mất khỏi tâm hồn con người: con người thôi mơ ước được đi bộ, được dạo chơi bằng chân để hưởng niềm khoan khoái. Chưa hết, giờ đây con người cũng nhìn cuộc đời mình không phải như đường mòn nữa, mà như đường cao tốc: như một con đường nối từ điểm này tới điểm kia, từ cấp úy đến cấp tướng, từ vai trò người vợ đến vai trò bà góa. BÂy giờ con người thấy thời gian sống thật sự là một chướng ngại vật cần phải vượt qua bằng tốc độ ngày càng cao hơn.

Đường mòn và đường cao tốc là hai khái niệm vẻ đẹp khác nhau. Nếu Paul bảo rằng ở nơi kia có phong cảnh đẹp, điều đó có nghĩa: khi anh dừng xe lại đây, anh sẽ thấy một lâu đài tuyệt đẹp của thế kỷ mười bảy, bên cạnh là một công viên; hoặc: ở đấy có một cái hồ trải mãi về xa, mặt nước trong xanh có đàn thiên nga bơi lội.

Trong thế giới đường cao tốc, phong cảnh đẹp nghĩa là: một hòn đảo vẻ đẹp này được nối bằng một đường dài với những hòn đảo vẻ đẹp khác. 

Trong thế giới đường mòn, vẻ đẹp nối liền không dứt và thay đổi không ngừng; trên mỗi bước đi nó lại nói với ta: "Hãy dừng chân lại!"]

...

["Vậy tóm lại hiện nay cậu đang viết gì?"
- Đấy lại là một chuyện không thể kể lại được
- Đáng tiếc.
- Hoàn toàn không có gì đáng tiếc cả. Đó là một ưu thế. Thời đại mới đang sục vào tất cả những gì được viết ra trước đây để chuyển thành phim, thành chương trình truyền hình hay hoạt hình. Vì thế điều bản chất trong tiểu thuyết chính là cái không thể nói bằng cách nào khác ngoài tiểu thuyết, khiến cho mọi sự phóng tác đều không thể được. Nếu một kẻ nào hôm nay vẫn còn đủ điên mà viết lại và muốn giữ được các tiểu thuyết của mình thì hắn ta phải viết sao cho không ai có thể phóng tác được chúng, nói cách khác, viết sao cho chúng không thể kể lại được"]

...

["... Hình ảnh: Rubens từ lâu đã biết nó nghĩa là gì. Nấp sau lưng bạn học ngồi ở bàn trên, anh bí mật vé biếm họa thầy giáo. Sau đó anh rời mắt khỏi bức họa; khuôn mặt thầy giáo chuyển động linh hoạt liên tục ko giống như trên bức họa của anh. Tuy nhiên khi thầy giáo khuất dạng, anh ko thể hình dung ra ông ta (cả hồi đó và bây giờ) thế nào khác hơn là như trong bức họa của mình. Người thầy đã vĩnh viễn biến mất sau hình ảnh của mình. 

Tại cuộc triển lãm của một nhà nhiếp ảnh nổi tiếng, anh thấy bức ảnh chụp một người từ vỉa hè đứng dậy với khuôn mặt đầy máu. Một bức ảnh bí ẩn, không thể nào quên được! Con người đó là ai? Có chuyện gì đã xảy ra với ông ta? Có lẽ là một tai nạn thường tình trên đường phố, Rubens nghĩ: ông ta bị vấp ngã, lập tức chẳng hiểu từ đâu nhà nhiếp ảnh hiện ra. Người bị ngã không biết gì cứ thế đứng dậy, đi vào quán gần đó rửa ráy mặt mũi rồi trơ về nhà với vợ. Cũng vào lúc đó, say sưa với sự ra đời của mình, hình ảnh ông ta tách ra khỏi ông ta và đi theo hướng ngược lại để trải nghiệm cuộc sống phiêu lưu của mình, số phận của mình. 

Con người có thể ẩn sau hình ảnh của mình, có thể vĩnh viễn biến mất sau hình ảnh của mình, có thể hoàn toàn tách rời khỏi hình ảnh của mình, nhưng nó không bao giờ là hình ảnh của mình cả...."]

[Sự bất tử, Milan Kundera] 


Dần dà, Lu nghĩ, tất cả các note của mình rồi sẽ chỉ loanh quanh tên Đường, Nước, ko thì là Trời, là Mây, là Cây. 

(Như ngay chiếc note trước chả hiểu sao lúc đầu định tên gì sau cũng lại thành tên Nước.)

Đọc Sự bất tử, lại là một cảm giác đến đúng thời điểm đang có théc méc gì thì đc trả lời kha khá. Lu không khỏi tránh khỏi thói quen đọc tiểu thuyết muốn theo dõi tình tiết - nhưng cũng Kundera trong cuốn này trả lời rằng tao muốn viết thứ mà không thể kể lại. (Cũng hơi buồn cười khi có lần Lu cố gắng tóm tắt Khôn kham cho người khác. Câu chuyện khi tóm tắt trở nên ngớ ngẩn)

Một cách tự nhiên Kun bước vào cuốn này và sống giữa các nhân vật, với những liên quan. Có bạn bè, có thái độ, có cả những chuyện bông đùa. Thậm chí còn tự gọi một phần truyện bằng tên một cuốn cũ. Có lẽ cái "nhẹ" ấy, đến lúc này mới thấm. 

Vốn Lu cũng ko nghiên cứu tiểu sử của Kun cho lắm, nhưng đến cuốn này cảm thấy như ông đã ở Pháp/hay Paris đủ lâu. Bối cảnh Paris xuất hiện nhiều, và những sự cay đắng đã bớt đi. 

Hay chỉ là Lu cảm thấy thế - như gần đây nghe mọi người nói chuyện về những cái chết mà không cảm thấy trong giọng của người kể có sợ hãi hay bàng hoàng, chỉ đơn giản là kể. Cũng như đơn giản là đếm - những cuộc li hôn đầy rẫy xung quanh. "Cả khu này có mấy nhà thì nhà ông bà X thằng kia mãi ko lấy vợ, nhà bà Y thì thằng đấy bỏ vợ, nhà ông Z thì vợ chồng thằng đấy cũng bỏ nhau lấy vợ 2..."

.
Trời thì đã sang thu. Những buổi trưa nắng điên và những buổi sáng rất dễ chịu. Có gió phất phơ trong không khí. Khi Lu qua cầu, nhìn thấy sương buông - hoặc là ô nhiễm - che mờ những lớp nhà. Lớp lớp, lớp lớp. 

Hình như điều này đã nói rồi, mà vẫn phải nói lại. Là thành phố này quá đáng yêu khi vào thu. Ngày trước, bạn F nếu Lu nhớ ko nhầm từng viết, hay quote, hay ở đâu đó, cái gì kiểu 100 ngày mưa hương gió thoảng hay gì đấy, nói chung là viết về mùa thu hay tuyệt đỉnh xuất sắc mê mệt nhưng tuyệt đối không ai tìm ra nổi nữa.
 

.

Sunday, September 4, 2022

Nước



Thành phố có tên đàng hoàng nhưng Lu hay gọi là "Phồng" - theo một cách gọi nào đó tự nhiên ăn vào trí nhớ - hôm trc có thử google mà hong ra, k nhớ đc vì sao và từ đâu.

Chưa bâu giờ Lu đc về Phồng một cách đàng hoàng nhẩn nha rong chơi, mặc dù cái ý tưởng nhảy tàu về Phồng đã có từ cả chục năm trước - rốt cục chỉ ghé Phồng vì những công chuyện chớp nhoáng. Có khi chỉ kịp ăn bát bánh đa cua. Có khi còn chả kịp ăn gì. Mà Phồng, may quá, luôn còn những căn nhà với dấu ấn Đông Dương, hay dẫu chỉ 1990s mà thôi - những thiết kế thiên về tinh tế, hay nhỏ nhẹ khiêm nhường - có phần tằn tiện, thay vì cục mịch phô trương đồ sộ bê tông.

Hôm rồi mang tiếng về Phồng food tour, mà mưa gió và chạy rối beng - quanh đi quanh lại chỉ thấy mình ngồi trong ô tô, và mưa ơi là mưa và người chao ơi là người. Và cái lúc ghé tiệm cà phê đông như một nhà ga xong đi ra, thấy tiệm bên cạnh cà phê vỉa hè chỉ có mỗi một người ngồi, ngôi quán cũ kiểu những quán vỉa hè - nhà bán, ở Hà Nội, mà phải của 10 năm trước trở đi. Ước giá mình ngồi đây. Có thể cà phê không ngon nhưng vibe còn được.

Rồi có mấy lúc xẹt qua xẹt lại Điện Biên Phủ, nghĩ có gì quen quen, quen quen. Đến lúc về nhà mới nhớ ra nhà Tấn (từng) ở đấy.

Nếu có thời gian, và nếu đừng mưa vcđ mưa như thế, đừng lấn bấn người người xe xe như thế, Lu hẳn sẽ lượn lờ qua. Có thể chỉ để ngước lên nhìn. Có thể sẽ cố nhớ cố đoán thêm đó là căn nhà nào ở đây (hay sẽ có biển hiệu không nhỉ?). Có thể sẽ trèo lên cầu thang - nếu đó vẫn còn là một khu nhà tập thể và không làm thêm các lớp cửa đầy phòng thủ.



Tối qua đã rất não nề nghĩ đến hôm nay nếu phải chạy xe máy trong một ngày nắng cháy người. Nhưng may quá những cơn mưa ở đâu ở đâu - nhà và đường Lu đi đều không mưa, chỉ gió và mát lịm. Dừng đèn đỏ trước lúc lên cầu, hơi mát xộc tới - đến nỗi Lu đã nghĩ ối mẹ ôi sắp có cơn mưa vả vào mặt đây!!! Mà may quá, sang tới nơi vẫn không mưa. Và Lu có một ngày ngồi thè lè cà phê trong gió lạnh toát chân tay.



Cũng trong lúc chạy xe, nhớ đến bà và nhớ sắp giỗ bà. Và hình ảnh đầu tiên hiện lên là chiếc ảnh chụp bà đã đăng trên fb. Ảnh chụp vài năm, ít ra phải dăm năm trc khi bà mất. Tóc trắng phơ, mà chưa nặng nề và lẫn và quên nhiều như sau này. Những lát cắt tiếp theo khi nhớ về bà, lại cũng lần lần qua hình dáng bà trong những chiếc ảnh khác đã đăng những dịp khác.

Hoá ra ảnh chụp cũng có ký ức mạnh mẽ thật. 

Còn hình ảnh của bà thật, bên ngoài, thì không rõ nét như thế, mà là một tổng thể của móm mém chân chất lẫn bỗ bã xéo sắc. Sự dịu dàng qua cơ cực, thành ra mặn chát.

.

Lâu lâu có dịp nghỉ, mới thấy mình có lúc ngồi xuống nghĩ. Thấy 1 con Lu khác tách ra đứng nhìn con Lu kia đang loay hoay loay hoay. Chiếc game đã qua lúc vui đến lúc khó. Y như khi viết theo bản năng xong phải đi luyện thi học sinh giỏi, hay viết cho vui bỗng thành CTV phải gửi bài đều đặn mỗi tuần. Không phải không có sợ hãi, vì con Lu trớt quớt thì vui chứ con Lu mà phải uốn nắn thì thường lại thành ko ra gì cho lắm.

.

Tình cờ tối qua lúc lục đục mãi chả ngủ, nghe đc chiếc podcast này.

Ừ thì cũng vẫn hoang mang sầu thảm, nhưng ít nhất biết vì sao.












Saturday, August 6, 2022

Dinosaur road

Đi một hồi rồi cũng thành đường quen. Nhớ những khúc cua ở lối lên lối xuống. Nhớ đoạn nào thì được đi tốc độ bao nhiêu. 

Đi một hồi, có những hôm dò đường vừa đi vừa mò mẫm. Đôi lần quên bật đèn. Nhưng cho xe zô chuồng đã bớt ngu.

Đi một hồi, những hôm đi rề rà trong phố, cảm thấy vô cùng buồn ngủ và nhớ cảm giác đạp ga tít mù trên con đường khủng long.

.

Nhưng có những sự chia xa vẫn gây lấn cấn. Những lúc xung quanh đùa mà vẫn nghe lợn cợn trong lòng. 


Monday, July 18, 2022

Eat the frog



Đại khái là 1 triết lí kiểu, cái gì khó thì làm trước mẹ đi - cho đỡ sợ. (Lu thực ra ko đọc, hồi xưa có bạn đọc xong bảo lại cho là như vậy. Cũng như hôm trc có bạn dạy 'thoát khỏi tâm trí' đại khái là các si nghĩ ngu ngok annoying thì mình hãy xem nó như tiếng ồn annoying đi đừng đắm chìm vào đó cũng đừng đọc thần chú lãng quên vì càng đọc thần chú phải quên thì càng nhớ đến. Đại khái thế.)

Nhưng chiếc note này để kể chiện lái xe ở HN thôi :)))

.
Chạy xe đc 1 tuần, sáng nay trèo lên xe thấy sự căng thẳng áp lực của những ngày trước đã giảm đi hơn nửa. Những ngày mà tối ngủ cũng mơ xe cộ và ngủ chập chờn và sáng ra dậy sớm để đi cho sớm 8 rưỡi vào làm mà 6 rưỡi đã đi, kiểu thế =))

Những ngày ám ảnh kiểu chạy qua vũng nước ngập - xe mình thì vẫn chạy đc chưa đến nỗi trôi xe nhưng con xe container đi bên cạnh vẩy cho phát nước ào ạt trùm qua đầu xe, tưởng như mình đang dưới 3000 thước biển thực sự lạc lối u mê.

Những ngày - như 1 chú gà chiếp giữa xung quanh toàn khủng long cá mập cá sấu gấu bắc cực.

Những ngày - thấy chân run lên mà ủa sao run, mình có run đâu!!!

Những ngày - loay hoay trong bãi xe 15' ko lùi vào chuồng đc, có anh zai trên zời rớt xuống hỏi mày cần giúp không tao thấy mày đi hết lot này qua lot khác mà ko vào đc =))))

.
Lu hôm nay vẫn dậy sớm đi sớm dù lòng đã đỡ sợ hơn bâu nhiêu. OST chiếc fin Llewyn Davis trở thành therapy suốt đường.

Dù vậy, khi cuối tuần đc xách xe máy đi lon ton trong phố, thực sự vui như Ngộ Không thoát khỏi tấn núi trên vai!

.
"Nhớn dồi" - lần này Lu tự thấy thế không cần ai bảo cũng không cần gồng. "Nhớn dồi" - khi khóc sưng mắt và định né tránh định trùm mền - như xưa giờ vẫn thế: thì đã tự thấy ủa sao phải thế, ngã xuống ở đâu x2 ở đó chứ sao đâu! Và kệ cho mắt sưng, đã không trùm mền.

.
Nhớn dồi, mọi thứ trôi đi nhanh quá.



Sunday, June 26, 2022

Nhạc điệu của chữ


Lu không biết nên gọi là nhạc điệu, hay giai điệu - dịch ra từ chữ rhythm - mà Lu tệ quá viết chữ rhythm rất hay thiếu chữ h đầu tiên. 

Nhưng chữ thực sự có giai điệu, có sự du dương khi đọc lên. Trích đoạn "Chữ" của Bùi Ngọc Tấn ở bài trước là một ví dụ kinh điển cho tính nhạc của chữ. 

Như hôm nay sếp hỏi sao viết trang nhã hào hoa mà không phải hào hoa trang nhã. Sao trang nhã lại dùng cho người bởi thường thấy trang nhã dùng cho đồ vật? 

Bởi vì khi đọc lên - cùng với cụm chữ sau đó, thì buộc phải là trang nhã hào hoa nghe nó mới du dương còn hào hoa trang nhã - cộng với nửa sau nữa, nghe bị trúc trắc ngắt đôi. 

Còn trang nhã dùng cho đồ vật... có lẽ là chữ nghĩa đã bị mai một đi rồi.

Nên Lu rất thích việc viết voice VOV, cảm giác ngầu như Đen vâu viết rap. Với một số lượng từ cố định ít ỏi cỏn con, cộng thêm nội dung buộc phải có đi kèm những keyword buộc-phải-có, phần còn lại là một cuộc chơi của ngôn từ sao cho "trang nhã hào hoa" :)))) sao cho đọc lên nghe có chất thơ mà không nhất thiết phải gieo vần. Sao cho mềm mại mượt mà như suối - nếu có sỏi có đá có rêu thì cũng là chủ ý của mình. Kể ra, cũng giống một cuộc sắp đặt bonsai :'D

Nên có lần voice VOV viết ra xong rồi thu âm xong rồi ghép nhạc xong rồi... tới khi air bị chê. Sếp hồi đó cho cái người chê sửa bài luôn. Bài sửa xong sếp chỉ :) 

Lu thì không :) mà =))))) vì bài sửa chả khác nổi cái gì đáng kể, nội dung chả thay đổi được gì, sửa dăm ba chữ khiến rhythm tệ hẳn hơn. 

Cái icon :) lần ấy quả là đáng giá :))))))

.

Nên Lu cũng rất coi trọng việc trích dẫn thơ cho đúng. Chưa nói đến dấu câu: Từng chữ đều là chủ ý của người viết ra. Lu đôi khi có chế đi một tí - thực sự tại vì Lu nghĩ bản chế hợp lý hơn :))) Ví dụ có một câu của Du Tử Lê, có lẽ là "đường chim đi nghìn dặm có ai tìm", nhưng Lu luôn nghĩ chim thì "đi" gì chim phải "di" chứ, nên luôn viết là "đường chim di..."

Chứ có những chỗ chỉ sai một chữ thôi là giết mie tác giả rồi. Kiểu

"Tình yêu như tháng Năm

mang gió nồng nắng lửa

Lòng anh là hương sen

hay là nhành cỏ úa."

Hương sen hay gương sen hay ít ra hoa sen - đó còn là chuyện có thể ngẫm nghĩ. Nhưng nay thấy có người quote là ĐẦM sen...

...

Xin xoá đi điều ấy trong ký ức Lu - cũng như xoá đi bao phen stalk ngu ngok thấy những điều ko nên thấy, huhu. 


"Tình yêu như tháng Năm

Mang gió nồng nắng lửa

Anh hãy là hương sen

Anh hãy là cỏ úa..."

.

Một bình sen tháng Sáu.

Lu ko cắm, chỉ ngắm và hít hít thôi



Sunday, May 8, 2022

Chữ


[Của Bùi Ngọc Tấn]


Chữ đến với tôi từ mặt biển giữa trưa nắng, bốn chung quanh bầu trời cong chụp xuống. Những con sóng bạc đầu, trên mỗi ngọn sóng lại xoè ra những chùm nước nhỏ, tất cả lưu giữ ánh mặt trời sáng loà như một trận mưa bạc đang rơi. Một đàn cá chuồn bỗng xé nước bay lên vẽ trong không trung những vòng cung bạc, và nhanh chóng biến mất như một ảo ảnh. Rồi gió. Gió từ chân trời ngập tràn mặt biển. Gió ào đến bao bọc quấn quýt lấy tôi đang đứng trên con tàu đè sóng tiếp tục cuộc hành trình. Trời, biển, gió ập vào tôi ý nghĩa được sống, được làm người và cảm giác - hơn thế - khát vọng tự do.


Chữ đến với tôi từ rừng đại ngàn hoang vắng, hầm hập nắng, không khí cây cối không một chuyển động, mồ hôi ròng ròng, cái đói cắn vào bụng, quẩy đôi thùng ghép bằng gỗ thông, lủi vào một gốc cây, đập quả dứa vỡ đôi, hai hàm răng chắc cắm phập vào mảnh dứa vỡ, gọn như một cú đớp của hàm chó sói. Khợp.


Chữ của tôi là cô thôn nữ trong vườn vắng trèo lên cây bưởi hái hoa, bỗng thấy nụ tầm xuân nở ra xanh biếc khiến tôi xúc động. Là em bé mặt đỏ bừng, mồ hôi bết tóc đứng im lìm trước con chuồn chuồn ớt đỏ tươi đỗ trên cọc rào tuổi thơ tôi. Là chuyến đi Ninh Bình khi hai mươi tuổi, ngơ ngác trước những con sóc đuôi xù dựng đứng bay từ cây nọ sang cây kia, rồi buổi tối họp chi đoàn, hát mẹ thương con có hay chăng chẳng nhìn ai nhưng cũng biết có những cặp mắt bồ câu đang hướng về phía mình, nghe bí thư chi đoàn hỏi người ngồi bên “đêm qua đi ngủ hến cắn hay sao mà ngáp thế” bỗng thấy mình giàu thêm một chút. Chữ như bụi vàng tôi cần mẫn nhặt nhạnh thu vén, tích cóp. Chữ như vỉa quặng còn tôi là người thợ mỏ đã bốc hàng trăm tấn đất đá vẫn chưa tìm thấy. Thật vất vả, đúng là phu chữ như Lê Đạt nói, và cũng như anh, tôi thích công việc phu phen. Khi đào bới tôi là người khai phá, là người sáng tạo. Chữ của nhà văn là cuộc sống, đúng hơn, cảm xúc trước cuộc sống anh thổi vào trong chữ. Cảm xúc ấy làm chữ có hồn, chiếm lĩnh người đọc khiến Gorki phải giơ trang sách lên trời soi xem có gì ở bên trong.


Chữ của tôi là tiếng thở dài của những người dưới đáy đến thẳng trái tim tôi, giản dị, âm thầm, khắc khoải, nặng trĩu. Là những chuyến đi biển dài ngày, lên bờ vẫn thấy mình đu đưa như còn trên sóng gọi là say đất cộng với 5 năm tù dài hơn cả kiếp người, khi được tha nhìn ai cũng quen quen ngờ ngợ như gặp lại bạn tù trong trại, để rồi chiết xuất được hai tiếng “say tù”. Hai tiếng kết tinh tình yêu cuộc sống và nỗi trầm luân cay đắng của tôi. Nói rộng ra, tất cả sáng tác của tôi đều là hợp chất của hai thành tố ấy, càng đắm đuối càng cay đắng, càng cay đắng càng đắm đuối. Chữ là kinh nghiệm sống, là bầu khí quyển của tôi, tôi hít thở, ngụp lặn, nhấm nháp nghiềm ngẫm. Giống Dương Tường, tôi ăn ngủ với chữ như với người tình một thuở. Tôi gọt giũa, lật lên lật xuống, vuốt ve ngắm nghía. Tôi ủ chữ trong tim, tôi ngậm chữ trong miệng, thì thầm với chữ và đọc to lên. Có những chữ như ảo ảnh, ẩn hiện trong sương, một dáng hình trong mơ, luôn giữ một khoảng cách ko thể vượt qua. Nó làm tôi mất ăn, mất ngủ, ngơ ngẩn như người bị phụ tình. Lại có những chữ không hề nghĩ tới, vụt rơi vào trang giấy ngay trước mặt như một sự tự tìm đến hiến dâng, món quà ban tặng của Thượng Đế. Chữ với âm thanh trầm bổng - điều đặc biệt của tiếng Việt - lúc như viên chì lăn tròn vào lòng người, lúc trải rộng như cửa sông đổ ra biển cả, nhịp nhàng uốn lượn uyển chuyển như múa, như hát, một hoà thanh nhỏ cho từng câu và một tổng phổ trong cả tập truyện dài.


Chữ là khổ sai. Chữ là hạnh phúc. Không chỉ hạnh phúc, tôi còn là một kẻ quyền uy. Muôn ngàn chữ trước mặt, thoả sức chọn lựa, đảo lên đảo xuống cho đúng chỗ. Môt từ chính xác đặt đúng chỗ bỗng rũ hết bụi bặm sáo mòn, trở lại vẻ đẹp nguyên sơ. Cũng nói thêm, tôi không chủ tâm bịa ra những từ mới. Những từ bình thường nhất, phổ biến nhất đứng bên nhau bỗng lung linh một vẻ khác thường làm tôi run lên vì vui sướng. Chẳng hạn người vô hình, mùi của trẻ thơ, goá sống, chứng say tù, độc quyền yêu nước, độc quyền nhận sai lầm, tù ngoại trú mang bản quyền Bùi Ngọc Tấn trong văn học rất rõ ràng. Mà đâu chỉ là những cụm từ. Đó là những khái niệm sống.


Chữ với tôi như duyên nợ từ kiếp trước. Chữ, người bạn chung thuỷ ko bao giờ rời bỏ tôi. Khi tôi bị bắt nhốt xà lim, chữ cũng theo vào. Ngoài chữ của Tolstoi trong tập Anna Karrenina mà Dương Tường tặng, còn chữ của tôi, những chữ vô hình, những chữ hoài thai trong ngục tối, trong lao động khổ sai để rồi sinh nở trên giấy trắng mấy chục năm sau đó, một cuộc hoài thai kéo dài hơn nửa kiếp người. Chữ trò chuyện cùng tôi, động viên tôi vượt qua cái chết lâm sàng, an ủi tôi mỗi khi tôi tuyệt vọng. Tôi mang ơn chữ, luôn cố gắng để khỏi phụ tình cảm ấy của chữ, nhưng vẫn còn một khoảng cách quá xa giữa mong muốn với hiện thực, và hiểu rõ một điều mình là người bất lực.


[Hậu chuyện kể năm 2000]

Saturday, April 30, 2022

Time to feel

 Sáng nay cảm thấy phải ra quyết định gì đó nhưng đéo biết là quyết định gì. 

Monday, March 28, 2022

Biển và chim bói cá

(Tựa sách của Bùi Ngọc Tấn)

Chủ nhật. Lu dặt dẹo cả trưa định làm việc vì deadline chồng chất. Lúc đi qua thấy bố nằm trong phòng ông, không ngủ, mà đọc đọc gì đó không biết đọc gì. Rồi Lu buồn ngủ quá chả làm đc cái gì, lăn ra ngủ và mơ thấy sếp, mơ thấy bị ăn chửi là cái P (gì đó) việc của mày sao mày không làm tí gì??? Mơ thấy phải air cái TCBC 9000 căn gì đó lần thứ hai, sao mày không air.

Tỉnh dậy mệt như chưa ngủ.

Xuống thấy quyển sách bố để trên ghế, nhìn màu xanh biển rực rỡ biết ngay là Biển và chim bói cá.

Hồi Lu mua cuốn này đọc xong có thích quá và giới thiệu bố đọc. Kể qua về Bùi Ngọc Tấn. Kể qua về Chuyện kể năm 2000. Và kể qua về cuốn này. Bố ừ hữ không nói gì, khủng khỉnh không có vẻ gì muốn đọc.

Chuyện đó chắc chắn là lâu rồi, Lu không nhớ là bao lâu nhưng hẳn phải trước khi Lu move qua team này. Bố còn mải chơi mải vui các thứ các thứ khác. Lu khi đó hơi buồn 1 xút, nhớ đến ông bố hồi xưa đọc tiểu thuyết suốt ngày, nói chung là rất hay đọc truyện.

Hôm qua thấy bố trưa đọc tối đọc - lại là tự ý đi lấy từ chồng sách Lu để trong phòng, lòng thấy vui vui cảm kích. Giờ mua được truyện hay sẽ lại có người đọc cùng rồi!!! (Đúng đấy là truyện chứ không phải sách Lu chăm đọc truyện chứ lười đọc sách bomera)

.
Năm ngoái em bé đệ tử của Pưng có mua dùm một chậu hoàng lan, từ Bát Tràng ship tới nhà Pưng, bê lên 4 tầng lầu, rồi Lu lại bê từ 4 tầng lầu xuống, lắc lư trên bus khuân về nhà. Rồi bố thay chậu - chuyển sang chậu to cho, bố chăm sóc tưới tắm gì đó, bố đi lấy vỏ quả dừa úp xuống để làm gì Lu ko biết. Và may quá bố ko vứt đi dù con nhợn Tek hấm hứ bảo cây này trồng ở chùa chứ ai trồng ở nhà (ơ thế cái bài "vườn nhà em cây hoàng lan bát ngát hương toả bay" hát cho vui à vớ vẩn!!!)

Nhưng đám cây của Pưng thì đã chết từ lâu, còn hoàng lan của Lu năm ngoái đã trổ hoa suốt mùa hè, năm nay đã lại đâm thêm đến 20 chục nụ lún chún xanh. Lu vạch cây bới lá thấy có vệt đen, bố lại bảo ờ rệp đấy để đấy bố phun thuốc.

Mỗi lần về nhà bố đều rửa xe cho mặc cho Lu bảo thôiii đem ra hàng rửa đc mà ông khỏi phải sờ vào.

.
Thế là, Lu nghĩ về những cơn stress - có đáng không. Khi mà, nếu có thêm thời gian, nếu bớt đi căng thẳng, sẽ để ê a với bố về một quyển sách đâu đâu. Nói với em bé Cây những chuyện nhảm trên giời - chơi vài bản đàn trong lúc bị em quấy rối. Hay thăm mấy cái cây ba lăng nhăng của mẹ, vặt lá húng bạc hà mẹ trồng để pha mojo và nghe mẹ buôn chuyện người ở đẩu đâu nhạt nhẽo. 

.
Đánh đổi - cũng ở một chừng mực nào đấy, mà thôi.

Thursday, March 24, 2022

Tổ nghệ






23 Mar.

Nói xấu vở kịch kia cho lắm, đêm qua ngủ mơ thấy mình đi nghe/xem một vở nhạc kịch hay ngất người nói chung phần nhạc làm mình ngã gục - nghĩa đen. 

Tất nhiên khi tỉnh lại thì ko nhớ đấy là nhạc gì. Nếu mà nhớ được - chắc thành cmn 1 nhạc sỹ thiên tài quá :))

Trời lại lạnh - nàng Bân, có lẽ. Nhưng không mưa (mấy), ít ra hôm nay khô. Cảm giác dễ chịu.

Cái ‘tổ’ nghệ sỹ này cũng buồn cười ghê. Đã ‘bán hàng’ giờ hành chính thì chớ, lại còn thích nghỉ ngày nào thì nghỉ: các bạn mới quyết định là hàng tuần sẽ nghỉ thứ 4 :))

.
24 Mar.

Tối qua về muộn, nhắn cho Xuỳ. Xuỳ bảo ko sao em vẫn thức làm bánh. Em bảo phải làm giờ này thì ủ đến sáng nướng là vừa (chứ làm sớm thì lại phải dậy từ 3am nướng mới vừa - Lu tự suy luận thế). Và em toe toét giơ lên chùm chìa khoá của Lu - thực ra Lu đêk có chùm chìa khoá nào, có mỗi 1 chiếc khoá xe máy chỏng chơ: em đã treo thêm chiếc chìa khoá cổng và 1 cái móc khoá. (Thực ra Lu cũng mới mua chiếc móc khoá Thor nhưng chưa ship tới đấy chứ :)) )

Hay như tối hôm trước về với đồ lề lỉnh thỉnh và mệt và buồn ngủ và nửa trống rỗng nửa chơi vơi, vào nhà lặng lẽ đội mũ sụp kín bưng chả buồn chào mọi người. Xuỳ vẫn quay ra toe toét “em chào chị”.

Tuesday, March 22, 2022

"Thung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ"


Hoa cúc xanh
[Xuân Quỳnh]


Hoa cúc xanh có hay là không có
trong đầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa
một dòng sông lặng lẽ chảy về xa
thung lũng vắng. sương bay đầy cửa sổ

Hoa cúc xanh - có hay là không có
một ngôi trường bé nhỏ cuối ngàn xưa
mơ ước của người hay mơ ước của hoa
mà tươi mát, dịu dàng đến thế? 

Cỏ mới mọc, con chim rừng thơ bé
nước trong ngần thầm thì với ngàn lau
trái tim ta như nắng thuở ban đầu
chưa chút gợn một lần cay đắng

Trên thềm cũ: mùa thu vàng. gió nắng
đời yên bình chưa có những chia xa
khắp mặt đầm xanh biếc màu hoa
hương thơm mát cả một vùng xứ sở

Những cô gái da mịn màng như lụa
những chàng trai đang độ tuổi Hai Mươi
người yêu người, yêu hoa cỏ, đất đai
những câu chuyện xoay quanh mùa hái quả

Hoa cúc xanh có hay là không có
tháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơ
có hay không: thung lũng của ngày xưa
Anh đã ở, và Em thường tới đó?

Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏ
những ngả đường phơ phất gió heo may
cả một vùng vương quốc tuổi thơ ngây
bao ước mơ mượt mà như lá cỏ

Anh vẫn nghĩ: chắc là hoa đã có
mọc xanh đầy thung lũng của ta xưa!

.

Trời lúc này đã từ xuân sắp sang hè. Các thứ hoa trắng nở thơm ầm ỹ. Đi trong phố thơm về nhà thơm. Sân thơm vườn thơm. Mùi hoa bưởi hoa hình như là nguyệt quế. Bé hoàng lan dù bị rệp ăn lá mà vẫn trổ bao nhiêu nụ xanh.

.

Đồng nghiệp Lu có đứa tên Đăng Dương. Lu bình thường sẽ ko public tên người như thế này. Cho đến khi đi xem nhạc kịch Sóng - lấy cảm hứng từ cuộc đời Xuân Quỳnh và nhất là chuyện tình XQ - Lưu Quang Vũ.

Thì nhân vật ‘lấy cảm hứng’ từ LQV bước zô vở kịch, bỗng dưng biến thành Đăng Dương đhs chỉ biết tự nhủ cuộc đời mình bị Đăng Dương ở công ty ếm chưa đủ nên phải zô hẳn kịch đi cho rồi dù trăm năm mới đi xem đc một vở.

Phần tiếp theo đây hoàn toàn là ném đá vở kịch của con Lu vì thích XQ LQV quá nên đi xem xong bị ko vui.

“Nhạc kịch thì nhạc là linh hồn” - bài PR nào đó nói thế. Vâng linh hồn ở đây khá chán.

Mạch truyện dàn trải không biết đẩy lên ở đâu, thấy chỗ nào cũng đẩy 1 ít. Có chỗ chạm đúng insight thì ừ cũng touched 1 tí. Các chỗ còn lại thì kiểu ._.

Thoại khá tham lam ôm đồm, đem thơ phổ nhạc còn đem thư từ ra thành thoại. Nên nó sượng cứng gì đâu.

XQ thì ko biết xây dựng hình tượng gì đoạn đầu thì nhí nhảnh cá cảnh đoạn sau hơi giống mẹ VN anh hùng lúc diễn với cái khăn - mà Lu thề là nếu thay bằng khăn rằn thì giống các má Sài Gòn Hậu Giang các thứ lắm ._.

Hơi lạm dụng giọng cao trong veo của các em bé trẻ con. Mà bình thường thì - ừ cũng ko phải bình thường, nhưng trong ký ức những gì Lu hiểu biết về các ‘trẻ con’ đó thì mỗi trẻ một cá tính. 3 trẻ trong vở này giống nhau 8/10 ._.

Super text đặt thì ôi thôi cái đoạn đặt text là thư từ của 2 người viết cho nhau xài cái font mà tôi khá muốn chết. Ở phần giới thiệu thì visual art đc viết là visal tội nghịp anh :)))

Ai khen đoàn đã nỗ lực này nọ kia gì cũng được, đặt nền móng gì gì cũng được, mà kết quả - với Lu, là rớt rồi, vậy thôi.

Saturday, March 12, 2022

Hội hè


Tối qua về, bất ngờ quá: thấy đèn xanh đỏ tím vàng giăng quanh hồ. Đèn khá đẹp khá chill kiểu các tiệm cà phê chill chill hay giăng chứ không phải đèn quê quê. 

Cố đoán xem lý do là gì, rồi nghĩ chắc là hội làng. Vẫn đang mùa xuân, đang tháng 3, đang mùa hội. 

Về nhà, các bạn đang ngồi ồn ào vui vẻ. Nhạc ồn ào vui vẻ. Team 'thợ mộc' có vẻ đã có một ngày cắt xẻ xoèn xoẹt ra trò. Lu ngồi ở bếp uống 1 lon bia, đọc vài trang sách trong lúc gọi đồ ăn tối. Bạn 'thợ bánh' nướng 1 mẻ cà tím, rồi rưới mắm hành. Mùi mắm bay nao nức. 

Ăn xong rồi dọn dẹp rồi lên phòng, ngồi lêu hêu trên bậu cửa sổ một lúc, ngắm cây bàng chỉ còn lá lưa thưa. Và buồn ngủ rũ.

Những cơn mất ngủ đã đi mất rồi. Lu ngủ lăn lông lốc ngủ không vẫy tai đến sáng. Vẫn còn hơi rơi trong một cơn rơi. Có khi nghĩ là nó chỉ là 1 cú 0.5 mét vớ vẩn chạm đáy ngay tức khắc rồi. Có khi thấy vẫn đang lơ lửng chưa thấy đáy. Chính là cái cảm giác rơi rơi ấy. 

.

Buổi sáng dẹo qua con đê quanh co quanh co quanh co. Đi qua một loạt các ngôi đình, đều trống chiêng cờ xí rực rỡ phấp phới. (Lu rất thích những chiếc cờ ngũ sắc.) Các bà các chị áo dài tha thướt thướt tha. 

Mùa xuân, vẫn là mùa xuân mà.

.


Friday, March 11, 2022

Home


Dần dà, nơi đây cũng giống như một ngôi "nhà" với Lu. Vintage cũ kỹ. Hơi xập xệ nhưng có gì đấy thân thuộc. 

.

Dần dà, Lu có thể sống với đồ chất vừa một vali cabin. Quần áo thay - giặt - rồi mặc. Mang theo bốn đôi giày nhưng thường cũng chỉ đi 2 đôi. 

.

Nhà có một em bé xíu xiu hay chơi quanh quẩn tầng 1. Em bé thay vì 'dạ' hay 'ạ' thì toàn lè lưỡi với Lu.

Dần dà, Lu cũng quen mặt các bạn "nghệ sỹ" trong nhà. Bạn may vá bạn làm bánh bạn gỗ bạn làm cà...

.

Nhà có bếp, Lu có nồi. Nhưng rồi Lu cũng chẳng nấu gì cả. Thứ xài nhiều nhất hoá ra là cồn và đá viên từ tủ lạnh. 

.

Dần dà, cũng đã chán xài cồn. 


Saturday, February 26, 2022

Cây bàng




Nhạc ngân lên như thánh thót sau cơn bão. Còn chiếc TVC Lu xem thì đúng là 1 cơn bão. Xem đi xem lại 10 lần mood y nguyên ko tụt phát nào. Đỉnh cao. 

Lu cũng đang trong một cơn như kiểu sau bão.

Tỉnh dậy từ 9am thay vì 1-2pm như mấy ngày trước. Đủ tỉnh để pour một vại cà "mì ăn liền". Lẩn mẩn làm việc. Order đồ ăn trưa. Đứng sẵn đợi shipper đến - được anh khen (kiểu, uh đứng đợi sẵn ko phải gọi thế là ngoan lắm lần sau phát huy!!). Lại đợi một shot cappu chiều - anh bạn già ship cho và xịt cồn vào mặt. Trời rất đẹp còn Lu vẫn lẩn mẩn làm việc, còn dọn phòng cọ wc vứt rác. 

K bảo staycation sướng nhé nhất bạn dồi thế mà X thì cứ bảo khổ thân nằm bẹp. 

.
Những ngày nằm bẹp phải kể đến 1 ml em cứ bảo sang đây rồi ny em nấu ăn cho cả 2 chị em mình =))

1 anh bạn già 2 ae thường hỏi nhau trưa nay ăn gì với tối nay ăn gì là hết ngày. 

Thú thật là cơn nhớ nhà thi thảng cũng trào lên. 

Người ta mua nhà mua cửa. Còn Lu mua combo nồi cơm điện và ấm siêu tốc y như khi xách đồ qua bản. Cảm giác nostalgia ngập trời. 

.
Có lúc biết ơn các anh shipper vl Lu thấy ko sao còn tiền thì còn ổn. 

Có lúc thì méo ổn cho lắm khi mà 3 rưỡi sáng háo hức test phát coi sao ._. 

.


Tuesday, February 15, 2022

Kitchen




Tôi ghé tiệm/nhà lúc cuối chiều, cùng với vali lỉnh kỉnh. Đại khái đây là một căn nhà ống 4 - 5 tầng gì đó: các tầng dưới làm tiệm cà phê, còn ở trên là homestay. Tôi xem phòng và không quá ưng (điểm comfort 9, điểm sạch sẽ 6.5-7, kiểu thế). Nhưng đồ lề lỉnh kỉnh rồi, hạ trại ở đây thôi, tôi không muốn đi nửa vòng thành phố nữa. Rồi tôi tót xuống tầng 1 ngồi cà phê.

Ngồi xuống rồi nhìn quanh, thấy tiệm đậm chất vintage đéo thể chịu được làm tôi nhớ Cộng TVV quá :(((( Tất nhiên 2 thứ vintage khác nhau - nhưng cái vibe khi tôi ngồi viết trong ánh sáng tối mờ ở Cộng cùng với bàn ghế thô mộc lộn xộn và các thứ đồ decor bày tùm lum trong ngăn nắp - ngăn nắp mà tùm lum. Cũng như việc không có opt đồ uống nào hợp hơn ngoài đen đá không đường. Làm tôi thực sự nhớ những ngày tháng phất phơ ấy.

Tiệm đóng cửa cà phê khá sớm. Sau đấy chỉ còn tĩnh lặng. Tôi quyết định đi dẹo 1 vòng. Có một cái hồ. Và chả có gì mấy cả. Hiếm hoi quán xá. Hầu như không có tiếng xe. Đến nỗi người ta có thể đứng câu quanh hồ - thì hẳn phải yên tĩnh cỡ nào. (Đến nỗi tôi đi bộ cũng ngại tiếng bước chân tôi làm cá ko cắn câu của họ - ko biết họ có lầm bầm chửi ko). Thậm chí cái chuỗi siêu thị mà đâu-cũng-có thì đây cũng không có luôn. Tôi bèn tạt vào tiệm tạp hoá đối diện nhà mua đồ về nấu một nồi xì xụp.

Lúc trước tôi có ngó vào bếp rồi. Giờ thì mới đứng nấu - và nhân thể nhìn kỹ hơn. Để rồi thấy phát khóc lên được khi nó giống căn bếp nhà Li quá thể. Kiểu, đồ rất nhiều, và gọn gàng một cách lộn xộn - lộn xộn 1 cách gọn gàng. Nghĩa là mọi thứ đều sạch, nhưng nhiều, và không đồng bộ - mỗi thứ 1 loại, và chất chồng nhau. Nghĩa là, cần tìm gì thì đều có - gần như là bất cứ thứ gì. Và bất cứ thứ gì đều biết ở đâu - nhưng để lên một mâm 6 set đồ giống nhau thì sẽ không có (nhưng sao phải cần các set giống nhau khi mà 6 chiếc ghế xếp quanh bàn cũng đã chẳng giống nhau rồi :)) ). Nghĩa là, có mùi đồ ăn mùi nấu nướng ám vào bếp - hôi hôi, không thơm. Nhưng ấm áp. Chủ nhà hào phóng dùng đèn cao thấp đèn bàn đèn kẹp… tất cả đều toả ánh vàng ấm dễ chịu không chói gắt.


Và tôi đứng bếp nấu một mình, ăn một mình. Hôm qua là Valentine. Cũng không xài đến tí cồn nào.

Ngồi ở bếp chán rồi tôi lên phòng, đốt nến cho ấm. Thì một lúc muộn muộn chủ nhà lại mở nhạc dưới tầng 1. Trời thì vẫn lạnh. Giọng Lý thì trong. Đèn vàng mờ.

Tôi không chủ định đón Valentine như vậy dù cũng chả có dự định gì khác. Cũng không nghĩ mình sẽ đón Valentine nào như thế. Cũng không nhớ các Valentine đã qua thế nào. Cũng không quan trọng lắm các ngày lễ lạt. Cũng không biết sẽ ở đây bao lâu.

Như một cái hàm số quá nhiều biến số - mà không cố định đc cái gì làm hằng số để cho đỡ phải xử lý nhiều.


Tiệm cà phê hôm nay mở muộn. Tầm này vẫn chưa có khách nào qua. Mỗi mình tôi uống vại đen và si nghĩ mặc dù cũng không biết nghĩ gì vì deadline lắm quá thế là lại panic và hoang mang - cùng với cơn say nắng liêu xiêu liêu xiêu liêu xiêu.

Lúc sáng tiệm mở 500 miles - đúng cái version tôi thích trong chiếc fin Inside Llewyn Davis. Bây giờ thì lại là nhạc Lý.

Tôi ước gì tiệm mở tới tối muộn muộn 9h gì đó vẫn có người ra vào ra vào, vẫn có nhạc êm êm. Cũng hơi hơi thèm cái cuộc sống của bạn chủ tiệm: bán cà phê, làm bánh, homestay, và ở luôn cái nhà này. Nghĩa là có một vài hằng số vững chãi để những biến số in ít đi - xong thì ok nó biến động gì mình cũng deal được.

Hoặc là tôi từ ngoài nhìn vào nên nghĩ thế.





Thursday, February 3, 2022

Kintsukuroi



Được tặng mấy cành tuyết mai, chợt thấy mình chả có cái lọ nào để cắm cho đúng ý. Nên luôn nghĩ chuyện phải sắm chiếc lọ cho ưng dù lúc ấy sát Tết chetme rồi và Lu ko thích mọi sự vội vàng.

Thế rồi hôm ấy lúc từ nhà Bi dẹo qua nhà Qiki, thấy bên kia đường có một chiếc lọ màu nâu hoa nổi. Trái đường, nhưng vẫn vòng lại. Để rồi thấy một vết nứt vòng quanh thân - đã được trám kỹ càng. “Chị bán rẻ 5 chục thôi lấy đi!”. Chị bán hàng ra sức chào mời. “Có 50 nghìn thôi!”.

- Lọ bị nứt à chị?
- Ừ thì có 50 nghìn thôi. Yên tâm không chảy nước đâu. Lọ này đẹp chị phải bán hơn trăm đấy.

Lu nhìn kỹ vết nứt và vết trám - cùng màu nâu nhưng vằn vện kiểu chân rết. Không hẳn là quá xấu, nhưng khó có thể ưng.

- Không phải là đắt rẻ gì nhưng em muốn cái lọ không nứt.
- Có 50 nghìn (again).
- … chị có cái không nứt không?
- Có mỗi cái này thôi. Không thì xem các cái khác. Đây cái tay phật này này.

Lu không thích bất cứ cái lọ nào khác trong sạp hàng của chị - quả “tay phật” lại càng không. Nên đã quay đi.

Đi 3 mét nghĩ đến X và chiếc lọ sứt. Nghĩ đến Kintsukuroi. Lại vòng lại.

Nhưng cũng bởi vì nghĩ đến Kintsukuroi, thấy lòng vướng vướng lại vòng đi.

Bởi vì không phải vết nứt và vết trám nào cũng đẹp như “lý thuyết” Kintsukuroi. (Tất nhiên chiếc lọ - nếu đc chọn có nứt hay ko thì nó hẳn sẽ ko chọn nứt?) Nhưng khi còn được lựa chọn và được oánh giá rằng vết trám nào là đẹp hay không. Thì Lu cho mình chọn, và quyết định.


P.S: cuối cùng chả sắm được cái lọ nào ihi. 



Tuesday, January 25, 2022

Vị muối mùa xuân

Mùi trong trẻo sạch sẽ như nước giặt gì đó

Mùi giống như trong một tiệm xà phòng

Mùi có vị muối mặn mà lại có dừa ngòn ngọt

Mùi không đậm không toả xa không bám lâu mà cứ dịu dàng

Mùi của muối và trái dừa ngòn ngọt

(nếu ai bảo ủa mùi sage sao ra mùi dừa??? thì keme toy ihi)

.

Bây giờ ko phải lúc để look back 2021 nhưng cứ look đấy. 2021 mặc dù lockdown vài nhát là hết cmn năm nhưng lại là năm xê dịch của con Lu. Đến nỗi đã đi xe máy veo véo trở lại và đã sợ lạnh sun trở lại. Còn đâu con Lu ko sợ lạnh chỉ sợ ngộp (bây giờ cả sợ ngộp cả sợ lạnh). 

(3 dòng này viết buổi sáng)

.

Bây giờ vẫn ko phải lúc để look back 2021 =))

Deadline đè bẹp dí con Lu, cảm thấy mình học dốt vl :((((((

Vị muối mùa xuân vì thế có nhẽ, là vị con Lu khóc nhè vì bị đuổi huhuhuhuhu



Saturday, January 15, 2022

Con đường tuyết bay



Ngày xưa hình như có quyển sách tên là Chúng ta rồi sẽ ổn thôi.

Lu hay xuyên tạc thành ‘Chúng ta rồi sẽ ngỏm thôi’.

Rõ ràng là ổn không thì không biết - tới the end mới biết. Nhưng ngỏm thôi - thì là một điều chắc chắn. Và vì chắc chắn, nên đem lại cảm giác yên tâm. Chứ câu trên có thể đi kèm hoang mang lắm.

.
Hôm qua Lu xem Us and Them và khóc như mưa. Chắc kiểu nó thế, là cái fin làm ra để đong nước mắt. Biết là ngu ngốc và có những chỗ mà - đợi tỉnh lại rồi Lu sẽ lầm bầm chửi, như 1 vài đoạn thoại của nam chính khá nhảm nhí chả hạn. Nhưng vào ngay lúc ấy thì…

Lu nghĩ ai cũng thấy bản thân mình trong chuyện này? Hay là chỉ vì mỗi Lu thấy mình trong đó nên suy ra cả nhân loại?

Hoá ra chuyện của mình cũng chẳng có gì cho lắm. Hoá ra, đúng là mình tưởng mình khác nhưng rồi mình cũng vậy thôi. Hoá ra, cách mà một mối quan hệ tan vỡ cơ bản cũng chỉ có vài điều. Vì tiền. Vì người này nghĩ thứ này là thứ quan trọng đối với người kia và cố đến chết để làm điều đó - nhưng hoá ra chẳng phải thế và cái thứ ấy chẳng có ý nghĩa mẹ gì với người kia. Vì mỗi lúc khó khăn nhất của mỗi người thì không có bóng dáng người còn lại. Vì thiếu đối thoại, vì không chung ngôn ngữ, vì không còn đọc được ngôn ngữ của nhau. Vì những mới mẻ ban đầu đã chẳng còn vui vẻ - trước cơm áo gạo tiền.

Lu nhớ cảnh con đường trắng xoá tuyết bay. Frame đen trắng. Chỉ có tuyết tạt trên mặt đường lúc xe chạy qua - và con đường là một vệt đen giữa xung quanh cũng trắng xoá.

Nếu có lúc muốn thời gian ngừng lại - thì Lu muốn cái lúc đó. Trên con đường không biết đang đi đâu về đâu, kiểu “không một mái lều ánh lửa, tuyết trắng và rừng bao la”. Kiểu in the middle of nowhere. Kiểu không có trước không có sau. Không có gì hết.




.