Tuesday, February 15, 2022

Kitchen




Tôi ghé tiệm/nhà lúc cuối chiều, cùng với vali lỉnh kỉnh. Đại khái đây là một căn nhà ống 4 - 5 tầng gì đó: các tầng dưới làm tiệm cà phê, còn ở trên là homestay. Tôi xem phòng và không quá ưng (điểm comfort 9, điểm sạch sẽ 6.5-7, kiểu thế). Nhưng đồ lề lỉnh kỉnh rồi, hạ trại ở đây thôi, tôi không muốn đi nửa vòng thành phố nữa. Rồi tôi tót xuống tầng 1 ngồi cà phê.

Ngồi xuống rồi nhìn quanh, thấy tiệm đậm chất vintage đéo thể chịu được làm tôi nhớ Cộng TVV quá :(((( Tất nhiên 2 thứ vintage khác nhau - nhưng cái vibe khi tôi ngồi viết trong ánh sáng tối mờ ở Cộng cùng với bàn ghế thô mộc lộn xộn và các thứ đồ decor bày tùm lum trong ngăn nắp - ngăn nắp mà tùm lum. Cũng như việc không có opt đồ uống nào hợp hơn ngoài đen đá không đường. Làm tôi thực sự nhớ những ngày tháng phất phơ ấy.

Tiệm đóng cửa cà phê khá sớm. Sau đấy chỉ còn tĩnh lặng. Tôi quyết định đi dẹo 1 vòng. Có một cái hồ. Và chả có gì mấy cả. Hiếm hoi quán xá. Hầu như không có tiếng xe. Đến nỗi người ta có thể đứng câu quanh hồ - thì hẳn phải yên tĩnh cỡ nào. (Đến nỗi tôi đi bộ cũng ngại tiếng bước chân tôi làm cá ko cắn câu của họ - ko biết họ có lầm bầm chửi ko). Thậm chí cái chuỗi siêu thị mà đâu-cũng-có thì đây cũng không có luôn. Tôi bèn tạt vào tiệm tạp hoá đối diện nhà mua đồ về nấu một nồi xì xụp.

Lúc trước tôi có ngó vào bếp rồi. Giờ thì mới đứng nấu - và nhân thể nhìn kỹ hơn. Để rồi thấy phát khóc lên được khi nó giống căn bếp nhà Li quá thể. Kiểu, đồ rất nhiều, và gọn gàng một cách lộn xộn - lộn xộn 1 cách gọn gàng. Nghĩa là mọi thứ đều sạch, nhưng nhiều, và không đồng bộ - mỗi thứ 1 loại, và chất chồng nhau. Nghĩa là, cần tìm gì thì đều có - gần như là bất cứ thứ gì. Và bất cứ thứ gì đều biết ở đâu - nhưng để lên một mâm 6 set đồ giống nhau thì sẽ không có (nhưng sao phải cần các set giống nhau khi mà 6 chiếc ghế xếp quanh bàn cũng đã chẳng giống nhau rồi :)) ). Nghĩa là, có mùi đồ ăn mùi nấu nướng ám vào bếp - hôi hôi, không thơm. Nhưng ấm áp. Chủ nhà hào phóng dùng đèn cao thấp đèn bàn đèn kẹp… tất cả đều toả ánh vàng ấm dễ chịu không chói gắt.


Và tôi đứng bếp nấu một mình, ăn một mình. Hôm qua là Valentine. Cũng không xài đến tí cồn nào.

Ngồi ở bếp chán rồi tôi lên phòng, đốt nến cho ấm. Thì một lúc muộn muộn chủ nhà lại mở nhạc dưới tầng 1. Trời thì vẫn lạnh. Giọng Lý thì trong. Đèn vàng mờ.

Tôi không chủ định đón Valentine như vậy dù cũng chả có dự định gì khác. Cũng không nghĩ mình sẽ đón Valentine nào như thế. Cũng không nhớ các Valentine đã qua thế nào. Cũng không quan trọng lắm các ngày lễ lạt. Cũng không biết sẽ ở đây bao lâu.

Như một cái hàm số quá nhiều biến số - mà không cố định đc cái gì làm hằng số để cho đỡ phải xử lý nhiều.


Tiệm cà phê hôm nay mở muộn. Tầm này vẫn chưa có khách nào qua. Mỗi mình tôi uống vại đen và si nghĩ mặc dù cũng không biết nghĩ gì vì deadline lắm quá thế là lại panic và hoang mang - cùng với cơn say nắng liêu xiêu liêu xiêu liêu xiêu.

Lúc sáng tiệm mở 500 miles - đúng cái version tôi thích trong chiếc fin Inside Llewyn Davis. Bây giờ thì lại là nhạc Lý.

Tôi ước gì tiệm mở tới tối muộn muộn 9h gì đó vẫn có người ra vào ra vào, vẫn có nhạc êm êm. Cũng hơi hơi thèm cái cuộc sống của bạn chủ tiệm: bán cà phê, làm bánh, homestay, và ở luôn cái nhà này. Nghĩa là có một vài hằng số vững chãi để những biến số in ít đi - xong thì ok nó biến động gì mình cũng deal được.

Hoặc là tôi từ ngoài nhìn vào nên nghĩ thế.





No comments:

Post a Comment