Saturday, February 28, 2015

Gone.

Rebel đi rồi.

Thế là tôi chẳng còn cơ hội nào nói với em một lời từ biệt, như chẳng hạn lúc tôi đã chào hàng cây bằng lăng bằng cách chạm vào từng tán lá, hay như bạn Smidth đã có một cuộc nói chuyện như đúng rồi với bộ ngực của bạn Cece để giã từ.

Bọn mình gặp nhau ngắn ngủi quá. Tôi ước gì mình đã đi cùng nhau những chặng xa hơn. Giờ thì ko đc nữa...

Tôi sẽ nhớ em nhiều lắm. Ko phải xe thể thao nào tôi cũng thích (cũng như tôi đã chỉ thích Exciter hồi xưa chứ hồi nay thì ko), em Rebel này là một em xe thể thao hiếm hoi mà tôi thích.

Vĩnh biệt Rebel. Tôi mong em gặp đc người hiểu và thương em.

Wednesday, February 25, 2015

Của-mình


Buổi chiều, tôi lôi cái bánh chưng "tỉn" từ trong tủ lạnh ra, gỡ bỏ lạt rồi dùng dao cắt đôi chiếc bánh vẫn còn nguyên lớp lá bao ngoài. Đặt nửa bánh vào lò vi sóng, cho quay 3' rồi lôi ra xúc ăn bằng thìa.

Min nói chời ơi chị thích ăn bánh chưng sao. Tôi bảo, bình thường thì cũng... bình thường. Tôi ko khoái đồ nếp và, ăn cái biết nhau ngay - sẽ nổi mụn tùm lum. Nhưng trường hơp này thì khác: khi ăn chiếc bánh nhà-làm, chiếc bánh mình tự rửa lá tự gói tự luộc... ấy, nó ngon không thể tả và có cảm giác lâng lâng sung sướng (cũng ko thể tả). (Năm nay chúng tôi lại còn tìm ra công thức gạo-muối chuẩn: 2 cân gạo - 1 thìa muối. Đến nỗi Ông nội phải bảo rằng đây là bánh chưng ngon nhấtttt trong tất cả các năm!!!).

Tôi hết sức kêu ngon và đòi Min ăn thử. Em ăn một miếng cho tôi vui. Còn thì em bảo em ăn bánh chưng rán cơ chứ ko thích ăn bánh chưng này. Min ko tự gói bánh chưng cũng như ko excited (hơi) quá đà với Tết như tôi, nên em khó mà hiểu đc cái vị ngon và cảm giác lâng lâng ấy.

*

Ở lớp luyện học sinh giỏi hồi lớp 4. Chúng tôi phải làm một quyển gọi là 'sổ tay văn học' và hàng tuần, phải chép đầy sổ hàng đống thứ thơ văn. Khi ấy tôi ko rõ chép thơ thẩn để làm gì và tôi ko hề biết trên đời có những cái tuyển-tập-thơ, tôi chỉ biết đọc thơ trong sách giáo khoa và trên báo Thiếu niên tiền phong với lại Cựu chiến binh mà thôi, cũng chưa bao giờ có ý niệm nhớ tên tác giả.

Sau khi còng lưng chép đủ thứ, cô giáo nói chúng tôi sáng-tác-đi. Cũng vẫn khi đó, tôi vẫn còn chưa biết Trần Đăng Khoa là ai và cái gọi là 'sáng tác' quả là chả hiểu gì luôn. Tôi lùng sục đống báo, kiếm đc một bài thơ tôi khá ưng. Tôi học thuộc và chép lại. Rồi hồn nhiên nghĩ: Khi mình thuộc thì nó là của mình mà!

Hôm sau, khi đọc thấy bài thơ ấy, cô giáo hỏi tôi: Thơ của em à? Bài này hay, để cô gửi đăng báo  nhé?

Đến lúc ấy thì tôi xanh mắt mèo lẫn cả ngượng chín người. Tôi nói bài thơ không phải của tôi.

Cô giáo đã ko nói gì thêm và tôi rất biết ơn cô vì điều đó. Vì chỉ thế thôi là đủ, để tôi thấm thía rằng cái gì không phải của mình, thì không bao giờ là của mình, đừng có vơ vào mình (và thật, rất nhục khi nhận vơ thứ ko fải của mình như thế).

*

Nên, mặc dù sáng nay tôi đã rất choáng váng khi gặp một blog bê gần như nguyên xi các entry của tôi và thậm chí cả các label của tôi về (đây ko fải lần đầu tôi gặp, nhưng là lần trắng trợn nhất tôi từng thấy).

Thì bây giờ, tôi có thể cười nhạt phẩy tay bỏ đi.

Hoặc chủ blog ấy quá hồn nhiên, như tôi hồi lớp Bốn nhận cái bài thơ mình-học-thuộc là bài thơ của-mình. Hoặc, như bạn tôi đã cười bảo: Thôi, cứ để em ấy sống cuộc đời vay mượn đi :)


--
P.S: Tôi phải :)) cười riêng một cú nữa, khi tự lầm bầm với mình: "À, hóa ra ngoài bọn người thầm lặng bước qua nhau, còn có bọn người thầm lặng bước qua và ko quên nhón theo vài món".




Saturday, February 14, 2015

Như cây, như cây




Giáp Tết, có những ngày nắng hanh vàng rười rượi. Phố, tả tơi lá vàng.

Mình đã không để ý. Đã cứ (phẩy tay) nghĩ nó là dâu da xoan. Nhưng những cái cây lá vàng lả tả ấy, "thế" đẹp hơn dâu da xoan. Thân ngả nghiêng hơn và cành khúc khuỷu hơn, dứt khoát hơn.

Một hôm, mình ngó 'biển tên'. Mới biết đó là Sưa Đỏ.

Mình đã chưa bao giờ buồn để ý đến sưa đỏ. Mình chỉ cuồng sưa trắng, phát rồ vì mùa hoa và biết tuốt từng góc phố nào có hoa. Mình từng cắn răng ngồi quán cà phê siêu dở cuối Phan Đình Phùng chỉ vì ngồi đó sưa cứ lộp độp khẽ khàng rơi lên áo, đậu trên tóc...

Nhưng cho đến khi nhìn những thân cây nghiêng ngả đổ lá vàng, trong những chiều nắng hanh cuối năm. Mới ô hay cây cũng tan tác như lòng mình. Mới thương cây, vì dường như cây hiểu mình. Và vẻ tan tác ấy, dù buồn, mà đẹp đến nao lòng.

*
Lại vẫn là giáp Tết, mình bị lôi đi ăn tất niên với đám bạn đại học. Bình thường là đám nho nhỏ ba bốn đứa (và mình tưởng là thế, nên mới đồng ý đi!). Hôm đó bọn nó rủ rê thế nào thành một đám chục đứa. Mình ko biết đó là một vụ 'hội hè' đông đúc thế, nên khi mình đến, chúng nó đã rôm rả cả một góc nhà hàng và mình bị "khớp". Rồi trong câu chuyện của dân-ngân-hàng, mình thấy, mình không thuộc về. Mình thấy, bọn nó thì ổn-định còn mình phất-phơ. Mình hầu như đã chẳng nói gì, cả buổi. Có lẽ là mình tủi thân. Có thể là mình ghen tị. Mà cũng có khi chỉ là hoang mang rất hoang mang.

*
Và đến khi gặp những cây sưa đỏ trút lá vàng, mình mới nghĩ. Ồ cái bọn cây. Mỗi đứa chúng tìm ra một mùa, để đẹp theo kiểu của chúng. Sưa tháng Ba trổ hoa trắng trời. Bàng tháng Ba đâm lộc non xanh nõn. Sấu tháng Ba trút lá ngập phố và rồi tháng Sáu lấm tấm đơm hoa. Dâu da xoan tháng Tư, mùi chua non lành tinh khiết và tỉnh thức mỗi ban sớm. Sen ngan ngát tháng Năm, tháng Sáu. Tigôn tháng Mười...

Nên, khi cái cây này vào mùa đẹp, nó cứ việc đẹp. Những cây khác cứ tỉnh bơ chờ mùa-đẹp của-riêng-mình để đẹp theo kiểu của-riêng-mình (dù lúc này chúng đang khẳng khiu trơ trụi đen sì héo hắt còm cõi này nọ kia). Không gato lẫn nhau nên chẳng phải âu sầu.

*
Quay lại, lúc Xô bảo ếu biết chúng mình sống sai ở điểm gì nhỉ. Mình sẽ nói, bọn mình ếu sai gì hết.

Như cây, như cây.

Chôm đâu đó imgfav



Thursday, February 12, 2015

Thư cho Bơ


Anh định viết vô cuốn nhựt kí trong chuồng, nhưng tay đang run chắc chữ ngoáy lắm em đọc hong nổi. Nên anh gõ.

Hồi chiều anh ghé tòa soạn hốt xu. Sau đó zề. Đường Tết, em hẳn biết. Đông cmnl và tắc cmnl. Nhứt là khi mà tòa soạn đã dọn ra títtttt xa khơi...

Hốt xu xong anh quay zề, đường vành đai 3. Để em dễ hình dung, hãy cho là nó giống cái xa lộ Hà Nội. Nghĩa là xấu và bụi bỏ mợ và ô tô nườm nượp, dung dăng dung dẻ chen vai thích cánh dàn hàng 5 (chứ chả fải hàng 2). Anh dừng đèn đỏ chỗ ngã tư Trần Duy Hưng cắt với vành đai 3. Đèn đỏ 94s thì fải. Và qua mấy lần đèn đỏ, anh cũng ko nhớ nữa.

Lúc, đường đi, anh đã dính một quả chờ đèn đỏ tới mười lăm phút ở một đoạn khác. Nên khi ấy anh tạm thời thấy chưa xi nhê gì vẫn đủ bình tĩnh. Rồi, trong lúc ngoái sang phải, anh thấy cái xe lu đang hoạt động. Chỗ đó vốn dĩ là bồn hoa, nhưng có lẽ đã đc quyết định dẹp mẹ hoa đi để làm đường (cho đỡ tắc). Cái xe lu đang lu qua lu lại trên đống đá dăm bạc trắng. Đống đá lún xuống phẳng phiu dưới cái bánh xe lu to thù lù.

Anh cứ đứng ngắm cái xe lu, thấy hay hay. Ờ đèn đỏ hả, kệ mợ. Đứng lâu lâu thêm cũng đc.

Lúc đó anh đã nghĩ, mọi thứ chíu khọ ko hẳn đã chíu khọ. Như kiểu trong cái WC bốc mùi vẫn tìm đc cái j đó để enjoy. Đó là lựa chọn duy nhứt, nếu như mình bị giam trong cái WC ko cách nào thoát ra được.

(Cố mà thoát ra, nếu được).


*
Rồi anh ra khỏi đám tắc đường, chạy một lèo vành đai 3 thẳng tắp. Tới đoạn, bên lề đường có những người hàng rong bán đủ thứ từ trái cây tới thảm lót ghế, trải sàn hoa toét tòe loe sặc sỡ. Anh nhìn thấy một xe công an đang đi hốt một "quầy" hàng. Những cuộn thảm to đùng đã quăng lên thùng xe và người ta vẫn đang khuân tiếp, quăng tiếp.

Những quầy hàng cạnh đó, sau đó, bắt đầu hớt hải dọn dẹp. Người thì túm tấm bạt với tất cả hàng họ đang bày biện thành một nùi, khênh về phía sau. Người thì quăng hết thảm ra phía sau, bất kể nền đất lấm lem bụi cát. Sạp hàng dưa hấu, chủ hàng cứ đứng im. (Ừ, dưa hấu thì quăng nỗi gì được?)

Tự dưng anh nhớ cái khúc thơ dạo nào

Những nàng dệt sợi
đi bán lụa màu
những người thợ nhuộm 
Đồng Tỉnh, Huê Cầu
bây giờ đi đâu về đâu?

bây giờ đi đâu về đâu?


Wednesday, February 11, 2015

Ex và Điềm mật mật

(Ý là tôi kể 2 chuyện khác nhau, chứ Ex với Điềm mật mật mà có j lquang thì tôi chết liền :D )

1.
Hôm, Rebel đi công tác. Thế chỗ ẻm là Exciter côn tay. Vậy là tôi lại thử Exciter. Và đương nhiên là lần đầu tiên ngồi sau tay lái Exciter.

Tôi chưa chạy thử em Ex côn tay nào khác nên ko có oánh giá chung về Ex côn tay. Chỉ so riêng em Ex hôm nay với Rebel, thì quả thực ngạc nhiên là, ẻm Rebel to đoành nặng ịch hầm hố khủng bố, lại dễ chạy hơn Ex nhiều. Máy Ex gằn hơn, côn với ga nhạy hơn. Tôi cho Rebel chạy nhàn tênh vậy mà lúng túng mãi mới cho Ex chạy được, vì cứ nhả côn là lại chết máy.

Sâu, khi đó có vẻ hết kiên nhẫn, và chắc là xót xe nữa. Tôi cứ đề rồi côn rồi số rồi ga rồi xịt, mấy phát liền - lại chả xót! (Tôi còn thấy xót nữa là.) Tôi hơi hơi sờ sợ bản. Khi đó bản như kiểu một lão thầy khó tính lại gặp học sinh ngu, tôi sợ y như kiểu chuẩn bị bị ăn bạt tai đến nơi. Vầy là tôi quay sang bảo: thôi giả xe này. Sâu nói: sao, không chạy nữa á. Khi nói câu đó bản đã có vẻ hiền lành và nhẫn nại trở lại.

Thế là tôi lại nín thở giữ ga nhả côn. Quả thực là phải tinh tế, hết sức tinh tế. Ga giữ chặt cứng, ko nhẹ quá và ko mạnh quá. Côn nhả từ từ đến từng li.

Rồi, xe chạy trong tiếng thở phào của tôi, trong tiếng Sâu vẳng qua: Đấy, được rồi đấy, tốt rồi.

Tôi chết máy thêm hai phát nữa, ở ngã tư đèn đỏ. Sâu, đi ẻm xe tay ga con vịt bầu ục ịch của tôi, dừng phía sau, chắn cho tôi khỏi bị xe phía sau húc vào mông.

Sau đó thì ổn. Tôi phát hiện thêm là số của Ex ko dễ dãi như số của Rebel. Rebel tôi đi số 3 đến 5 là thoải mái, những đoạn đường đông ngã rẽ cua kéo... về số 3 là được. Nhưng với Ex, phải về đến số 2 rồi lại lên số từ từ. Ex không chấp nhận đi dưới 20km mà để số 3, ẻm sẽ tặc tặc như bị ngạt thở, và vít lên 40km thì nhứt định phải lên qua số 4, ko thì ẻm cũng kêu è è phản đối. Chạy hơn 40km và số 5 thì ẻm ổn thỏa. Êm ru.

Tay côn và ga của tôi linh hoạt hơn, ko làm chết máy nữa. Có thể máy gằn một tí, khi tôi ga lên mà chưa thả hết côn. Nhưng tôi ko sợ nữa. Một khi mà ko sợ chết máy thì ta đek sợ j cả :))

Cũng vì em Ex, tôi dùng thêm phanh chuẩn hơn. Chạy Rebel hôm trước chả cần phanh mấy. Đoạn nào cần đi chậm thì nhả ga bóp côn là đc. Cũng có thể tại hôm nay đường đông hơn, nhả ga và bóp côn chưa đủ để ghìm tốc độ. Nên tôi phải thêm phanh. Thế cũng tốt.

Sâu đã hết hẳn cơn lão-thầy-khó-tính. Bản lại gào lên rằng tôi là học sinh xuất sắc nhứt trong cuộc đời dạy dỗ (chạy xe côn tay) của bản. Tôi quay qua nói một câu. Bản hét lên đáp trả: "Ừ xe này đi ghê hơn Rebel". Trong tiếng gió bạt, tôi nói, tôi ko bảo xe ghê. Mà là bạn í, bạn ghê bỏ xừ. Bản làm tôi cuống, chứ chả fải em xe.

2.
Hôm, tôi mới coi Điềm mật mật. Thề hứa đảm bảo tôi ko nói gì hé lộ câu chuyện hết. Tôi chỉ nói là, kịch bản chắc tay và xuất sắc quá. (Tất nhiên cũng nghìn lần đội ơn mấy bạn diễn viên diễn ổn quá, và quay phim đẹp quá - nên câu chuyện mới sống chứ ko ngỏm củ tỏi). (Uê, nói thêm có đoạn bản đó ngồi sau xe đạp đung đưa chân, tiêu dao vô bờ bến đấy, dù chỉ là cái xe đạp giao hàng xấu hỉn chạy giữa phố phường xấu vừa vừa).

Tôi thực rất hâm mộ câu chuyện này, kịch bản này. Trong chuyện riêng tư có chuyện chung, trong chuyện cá nhân có cả chuyện của thời cuộc. Cách những sự vụ đó đan cài vào nhau rất khéo. Nên chuyện riêng tư ko có cảm giác giống chuyện tình ba xu, và chuyện thời cuộc ko bị lên gân trịch thượng giáo điều. Mỗi thứ, đều có thông-điệp. Tôi thực ngả mũ hâm mộ.

À. Nói thêm. Thiếu nữ đánh cờ vây cũng làm đc cái việc đan cài chuyện thời cuộc và cá nhân. Chỉ là, cuốn đó thì bi tráng quá. 




Tuesday, February 10, 2015

Lùm xùm


"Nổi tiếng."


À vâng.

Bạn không. Chưa bao giờ và không bao giờ muốn nổi tiếng. Nhất là ở cái chốn thị phi tên là F*ckbook.

Nhưng thôi FB cũng thị phi như đời thôi. Mà đời thì, bạn vẫn thế. Người iêu thì in ít mà người ghéc thì nhiều nhiều :)). Đời mà, quen thôi!

Cũng như bạn quen với việc ở trong những thế giới nho nhỏ, với đám đồng bọn nho nhỏ mà thấy an ổn, thấy mình được là mình. Quen vẻ nhăn nhó điển hình cho chúng nó dìm hàng. Quen cái kiểu ghét - yêu vui - buồn đều không-thể-giấu. Quen dỗi tùm lum rồi khóc gào đòi chúng nó xin lỗi :)). Quen gọi chúng nó bằng tên không-giống-ai. Quen bảo chúng nó nhợn với chó mà chúng nó còn nhăn nhở: "cô bẩu tôi là chó tôi vẫn thấy dễ thưng vì tôi thích chó".

Nhưng đã là bạn thì cho ra bạn. Cái hội của bạn, dám làm những việc phi logic phi kinh tế, nói chung là ngu si vì nhau. Bên cạnh những trò nhảm với nhau, bên cạnh những thứ nhìn có vẻ như là hào nhoáng: là mốc mỏ chờ lương, là lao đao tìm việc, là break-up rồi up down lùm xùm. Bạn - để có nhau trong những lúc đó. Là bạn chứ không phải là bè.

Bởi thế, chuyện Làm Bạn rất tổn hao công sức thời gian giấy mực. Nên bạn không thể bốn bể đều anh em. Và một khi bạn đã nghĩ thế nào thì bạn cũng hành động y xì như thế. Bạn không giỏi đãi bôi đưa đẩy để ai cũng thấy ôi mình thân với nó lắm. Bạn đến một cái buổi ra mắt sách nọ, thấy đông đủ ban bệ này kia, biết rằng giả như bạn có làm một buổi thì cũng chẳng có ban bệ nào cả. Thế nhưng mà bạn lại cũng chả cần vì bạn chỉ thích chui trong xó xỉnh với bọn bạn dở hơi như thế. Khi buồn bạn biết có thể tìm ai để khóc lóc mà không bị đáp lại bằng những câu an ủi chung chung, những lời ừ thôi cố gắng vô duyên nhạt toẹt. Chia niềm vui thì dễ, chia nỗi buồn mới khó. Bạn luôn biết vậy.

Nói chung cuộc đời bạn sẽ không nổi tiếng được vì bạn không biết cách làm người nổi tiếng đâu, và cái bản chất người nổi tiếng ấy, nó không có tí ti mầm mống genre tế bào khỉ khỉ gì trong bạn cả.

Thế nên, kệ đê.




ba phút hai giây

buổi chiều nắng hanh (khô mũi ko thở nổi). Sâu dừng xe. nói tui đưa ba lô bản đeo. tôi tụt nốt khăn quàng quăng qua bản.

rồi tui trèo lên xe. Sâu nói: "xe có năm số nha, số 1 rồi đến số 0 rồi đến số 2...". tôi nói ờ biết rồi ha. nhưng từ 2 muốn zề 0 thì fải về 1 à. bản nói nếu zỏi thì về 0 đc luông. tôi nói oh hiểu luông.

bản bảo: "rồi, đi đi".

tôi nói: "đi đến số 3 thôi nha?"

bản nói: "cứ đi đến số 5 đi sao đâu. bóp côn đi. rồi, ga lên nào. rồi, vào số và nhả côn ra nào. từ từ thôi..."

tôi đi véo một vòng cỡ bốn cây số j đó, ngoằn ngoèo uốn lượn đủ cả. phê thôi zồi. mà, bản nói đi đến số 5 cũng phải. đi số thấp mà tốc độ cao, máy gằn gì đâu.

tôi quay lại, liệng một vòng quay đầu xe về chỗ Sâu đang thu lu ngồi đợi.

zỏi quá haaaaaa. bản nói, rồi tót lên sau xe nói tôi thồ bản đi.

tôi lại chạy cung đường cũ. những khúc cua, bản nhắc về số nhả ga chạy bằng côn, rồi nhắc giữ côn lên số vê ga luôn đi kìa...

chạy đc lúc tôi kêu mệt quá dừng nghỉ. bình xăng và đầu xe cứ rung, tê cả tay và ê cả mông. bản nói, đi nhanh thì hong sao đi chậm càng rungggg đóoo. rồi tui nói thôi đi zề. bản lại tót lên sau xe. tôi nói chời hỡi tui vữn phải thồ bản xao. bản nói, ê hê để bản ngồi sau, khăn quàng bay phấttt phơ cho nó phiêuuu (dạ, là khăn tui mà???).

*
hôm nay bất chấp boots cao và gót thô tôi đã leo lên xe chạy tung tăng 8 km Quốc lộ 1A và vít lên gần 60km/h. boots cao hơi khó để chuyển số, nhưng đi đường thẳng tưng này còn dễ hơn đường "địa hình" tôi đi chiều qua. có điều là, đi càng nhanh càng thấy runggg hơn chứ chả đầm xe gì sất. Sâu quả là điêu vcc.

à nhưng bản nói tôi là học trò xuất sắc nhứt trong mấy chục năm dạy dỗ của bản. cái đó thì tôi nghĩ đúng thôi. làm gì có đứa nào đc dạy dỗ theo cái kiểu 3 phút 2 giây rồi leo lên xe phóng như bay thế???

*
để entry (ra cái vẻ) có ích cho ngừi đọc, sau đây tui xin chia sẻ zài bí kíp chạy xe côn tay (mà thực ra gúc gồ trên mạng dấc là nhiều).


- xe côn tay có 5 số, thứ tự là 1 0 2 3 4 5. ban đầu từ số 0 lên 1 = cách dậm xuống. các số còn lại thì phải 'móc' lên. (xe số bthg` thì lên số = dậm xuống trước, về số = đạp xuống sau) vdụ 1 lên 2 phải 'móc' lên. (móc cửn thựn kẻo 1 về lại 0). ngược lại, khi về số thì cứ dậm xuống.

- tay côn bên trái, tay phanh bên phải (chân phanh cũng bên phải, bên trái là số). nguyên tắc
+ bóp côn thì ko ga (nó sẽ bị zằn ga), còn khi ga lên thì hãy nhả côn từ từ.
+ khi bắt đầu đi: giữ côn, ga lên, đạp số. rồi, nhả côn TỪ TỪ (từ từ thôi, ko chết máy).thế là xe đi thôi
+ nhớ bóp côn rồi mới đổi số.
+ vdụ khi đang đi số 5, gặp khúc cua fải giảm tốc độ: nhả ga, bóp côn đồng thời về số => xe chạy bằng côn. sau đó khi qua khúc cua thì ga lên 1 chút, thả côn ra. xe lên tốc độ cao hơn rồi thì lại bớt ga, giữ côn, để lên số.
+ đi số nào tùy theo tốc độ: tui đi thì ngoài 30km tui đi số 4, trên 40km tui đi số 5, đoạn khúc cua đường giao nhau chờ đèn đỏ... thì về số 3 (cái này thực ra giống xe số, fải cái là xe số chỉ có 4 số thoai).

- đi xe côn tay rất dễ nếu bạn  BIẾT đi xe số, xe ga và... ô tô ('biết' có nghĩa là hiểu, chớ ko như kiểu gái đi từ đầu đến cuối chỉ 1 số, và cái thể loại (ko fân biệt gái hay zai) dừng xe tắt máy zồi mà ko về hết số (sao tui ghéc loại đó vại, hừ)):

+ quen đi xe số => biết xử lí số linh hoạt hợp lí, lúc nào đi số bao nhiêu khi nào lên số khi nào zề số.
+ quen đi xe ga => giữ tay ga đềuuuuu. zí dụ tui có thể để kim tốc độ đứng immmm ở 40km/h trong cả chặng đường (ờ tất nhiên là đường vắng và thẳng, hêh).
+ biết đi ô tô => chuyển đổi giữa côn và ga hợp lí, lúc nào giữ côn lúc nào nhả lúc nào vít ga lúc nào thả.

- cứ bình tĩnh thoai ko fải xoắnnnn. hnay đôi boots cao làm tui hơi xoắn khi móc số. sau bình tĩnh lại thì cứ móc thôi, bị hụt thì móc lại khi nào đc thì thôi :))

- nhớ tập dắt xe cho queng. xe hơi nặng đầu tí thôi, nhưng biết lựa thì ok. chứ tui thật, ko thể ngửi đc cái kiểu cần ngừi dắt xe zâng đến tận họng zồi chỉ xách mông lên xe đi xog phủi mông xuống lại kiu ngừi ra dắt (tất nhiêng khi ta ra cái vẻ lady quý fái thì cần đệ dắt xe là đúng roài, nhưng khi ta đã phong chần leo lên con xe côn cun ngầu thì ta fải dư lào chứ???)

*
dưới đây là hình minh họa bủi sáng, khi tui loay hoay trèo lên xe, xê xích chừng hai mét và zời chưa có nắng :">









Saturday, February 7, 2015

shoppahomate



(khỏi mắc công Gúc gồ làm chi, từ này tui vừa nghĩ ra xong.)

buổi trưa ngồi cf với thị Na. thị Na mặc cái áo dư kiểu áo phao nhưng vải kiểu ka-ki, màu xanh đen, hơi dài 1 tí, dáng A thoải mái.

- vừa múc sáng nay vì đi đường rét qớ. 4 chăm 50 cành, là giá đã sale 50% đó, nguyên tag 9 chăm đó. múc hemmm.

thế là dắt nhau đi múc luôn 1 cái y xì (2 đứa tui múc 2 cái thế là hết zồi heng, nên khỏi mắc công hỏi ở đâu nheng).

đây là kịch bản kinh điển đã xảy ra đến N lần.

bởi vậy, cho nên ._.


Thursday, February 5, 2015

Quên một người hát ru



Về miền Nam
xuôi dòng nước
ven bờ Cửu Long
vẳng nghe tiếng hò xưa

Từng câu hát
tiếng đàn ai oán
neo bờ mía lau
lắc lư chiếc cầu dây

Đàn tranh như nước reo bên cầu
đàn cò như khóc ai ko về tới
đàn bầu như trách ai quên một người hát ru

Hò xự xang xê cống
liu cống xề liu

liu cống xê xàng
Ôi tiếng ca (ơ ơ hò)

Có ai nhớ lời ca
man mác đậm đà
Hò ơ ớ ơ ờ hò ơ...

(anh Lâm, Bệt, 2009)
--

Hôm nay lên cơn gì đó tôi kiếm lại khúc này nghe. Mới thấy tít từ 2012 khúc này đã lên Bài hát Việt. Nhưng tôi chẳng ưa MTV hát. Tôi không cần rock hóa khúc này. Tôi chỉ muốn là Bệt, trên lầu một, bên dưới là tiệm sửa xe. Bệt nhỏ xíu đèn vàng mờ nến yếu ớt khách ngồi thì thào thầm thì, nước lá nếp trong cốc thủy tinh xanh thì rất thơm. Và anh Lâm tóc dài ôm đàn phóng khoáng, với guitar và violin. Phiêu thôi rồi và phê thôi rồi.

Tôi nhớ quá, Sài Gòn. Tôi nhớ quá, cảm giác vỏ chai dạt biển khi ấy. Mà ko thể gặp lại bất cứ khi nào khác ở bất cứ nơi đâu khác.

Tôi nhớ quá, Ước mơ của tôi.

Tôi nhớ quá, tôi.

---

Hò xự xang xê cống
liu cống xề liu

liu cống xê xàng
Ôi tiếng ca (ơ ơ hò)

Có ai nhớ lời ca
man mác đậm đà
Hò ơ ớ ơ ờ hò ơ...