Wednesday, February 29, 2012

Sưa



1.
Sáng nay mưa bụi, kiểu mưa xuân chứ ko phải mưa phùn. Nói sao nhỉ. Trong mưa xuân thấy có gì phơi phới còn mưa phùn chỉ thấy mướt mát ủ ê lê thê...

Và mình biết là mùa hoa sưa sắp về, cũng như lộc biếc sẽ nở bừng trên những thân cây xám ngắt thay cho màu lá xanh đã thẫm lắm, đã cũ lắm, đã ngàn ngàn lớp bụi.

2.
Nhạc của hôm nay.

[Trong cơn mưa đêm nhẹ như gió... Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn...]  [When I go away I miss u... & I will be thinkin of u... every night & day through...] [Ngày không em anh có nát tan cõi lòng?] [I dont know but I believe...] [Và con tim anh tựa đêm dài] [... If u're not the one then why does my hand fit yours this way?... If I'm not made 4u then why does my heart tell me that I am?] [But if u really have to go: u take the high i take the low...] [Sometimes it lasts in love sometimes it hurts instead...] 

[Có lẽ ta không ngây ngô như bây giờ?]
[What doesnt kill u make u stronger..]


3.
Hà Nội - Hà Nội
Người có bao giờ nhớ tôi chăng?

Những quán xá không tên
Cây cầu gió trong đêm đèn vàng
Người có nhớ?

Những mùa hoa
Những phố dài trưa vắng
Tách trà ủ tay những ngày trông nắng
Có khi nào nhớ không?



Friday, February 24, 2012

"Em cần an trú..."



Đặt gạch

Bi




Giống như là một viên bi trong mê cung. Lăn lóc loằng ngoằng lung tung xòe. Nhưng rốt cục thì đã ra khỏi cái ma trận ấy đâu!



Cái hình này làm mình nhớ những buổi tối cuối hè - đầu thu yên bình...

Wednesday, February 22, 2012

Thứ tư, 22/2/2012 @ chuồng chim

u've made my day :)

Mới có thứ tư. Mới có 3 ngày. Mà thấy như thể đã làm ròng rã 30 ngày ko nghỉ ko ngủ luôn!!!

Điều ước duy nhất là về nhà & lăn đùng ra.
À ko, có 1 điều nữa.
Nhưng thôi, cái điều về nhà còn possible và trong tầm tay, còn điều kia thì ngoài tầm tay. Ứ thích thế.


Tonight
we're young
so let's set the world on fire (ye-ah)
we can burn brighter than the sun (ye-ah)


Carry me home tonight
Just carry me home tonight
Carry me home tonight
Just carry me home tonight

Thích cả ver này lẫn ver acoustic bên dưới :x



Sunday, February 19, 2012

Cuối tuần


Gió về...
Thay cho những ngày xì xoẹt mưa đất trời ướt nhẹp là gió hun hút trên đường lạnh băng. Cái rét ngọt lừ được thay bằng cái lạnh buốt sắc như dao luồn lỏi qua bất cứ chỗ nào không-kín trên người. Tay nọ ôm tay kia, khe khẽ nhớ câu hát cũ. Mùa đông trên phố tay em tự ủ tay em...

Cuối tuần không call, ko text. Em lôi QnS ra nghe, ru mình trong câu chuyện chí chóe của anh Quick, chị Snow và đống tâm sự sướt mướt đâu đâu. Cũng đủ êm đềm để ngủ.

Cuối tuần không hẹn hò. Em vờ như hôm nay vẫn là một bữa weekday nào đó. Cắm đầu vào công việc, bận rộn như đúng rồi. Vừa làm vừa chơi game ngu si - như bình thường kiểu của em vẫn là như thế.

Cuối tuần. Em tỉnh bơ như thể "ông trời cô đơn". Nhởn nhơ café quán quen. Chui vào một góc kín mít, tối hù, nhăn nhở bảo bạn chủ quán "ko phải bật đèn đâu, tốn điện".

Cuối tuần không chém gió. Em lang thang qua những web quen, tự đọc, tự comment, tự lôi về share trên G+. Chẳng Quái vật tí hon hay to đùng nào cả, tự em đàn em nghe. Đi kiếm nắng tận mây xa: mong cho lòng ấm lại...

Có lẽ chẳng ai còn lý trí lại mặc kệ cho mình chết cóng. Như cô bé bán diêm ấy. Chẳng có củi cây, cô vẫn cố níu đến cùng chút hơi ấm từ những thân diêm mỏng mảnh. 

Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không cần một ai đó tới nhóm lửa cùng... Bởi nào ai muốn kết thúc như cô bé ấy?





Wednesday, February 15, 2012

BOY - Waitress

[Cho Ly, Vịt, Min, Nhưởi, Ngân.
Cho các bạn đã từng làm những việc part-time và thậm chí cả full-time chả-liên-quan-gì đến thứ-đáng-ra-mình-cần-làm.
Cho những ngày đó.
Cho những ngày này...]



They walk in and sit down,
The fair mood of the day.
They read books over tea,
They give tips when they pay.

Butter and bread, diet Coke and cake,
She takes notes, she makes no mistake.
Well daylight is fadin'
Which way does the tray go?
While the jukebox is playin'
The lovers are datin',
The waitress is waitin'...

For a thing to explode, 
For a light to go on, 
For some sign to show 
Her time has yet to come. 

She's countin' the days 
Until real life arrives. 
She's countin': two three four five 

And every minute feels
Just like the one before
No surprise, no twist
She wants so much more

Well daylight is fadin'
Which way does the tray go?
While players are playin'
And lovers are datin',
The waitress is waitin'...

For a thing to explode, 
For a light to go on, 
For some sign to show 
Her best has yet to come. 

She's countin' the days
Until real life arrives.
She's countin': two three four five

When will that thing explode 
When will that light go on 
Just to assure her she's not long. 

She's countin' the days
Until real life arrives.
She's countin', from nine to five
She's countin': two three four five.



Tớ thích nghĩ về cái sự "counting" ở đây giống như là be patient chứ k fải là kiểu ngồi đó mòn mỏi đợi chờ. "Đôi khi ta cứ chờ mong một điều kỳ diệu, ko biết rằng hạnh phúc vừa tuột qua tay..."

Thursday, February 9, 2012

"Thật-hơn-một-con-rồng"

Đây là một bài viết mìh đọc đc và mìh thích nó tới nỗi muốn chép tay, scan rồi post lên đây :">. Nhưng chữ mìh tệ ko thể tả nên mìh gõ lại = máy. Mong là bạn thích.


Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu
[Tản văn của Phạm Lữ Ân]

... Vì những thứ tầm thường ta đổi bao điều vô giá
Đổi cô đơn lấy những cuộc gặp gỡ chẳng cần chi
Đổi chiếc hôn lấy tiếng cười đùa trống rỗng
Đổi nỗi dịu êm lấy những phút hội hè
Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu
Làm sao kéo về dù chỉ một vầng trăng đã lặn...
Tiếng cu gù - BLAGA DIMITROVA


Vừa rồi, chúng tôi có dịp gặp lại một cô bạn cũ thời sinh viên. Đó là một cô gái xinh xắn, mơ mộng và thân thiện. Tôi còn nhớ ngày trước, đám con trai, và cả con gái, đã từng ngồi với nhau nhiều lần ở một quán nước mía và đoán xem cô yêu anh chàng nào trong lớp.
Cô luôn có vẻ gần gũi và dành ánh mắt ấm áp, tươi vui cho một vài người đặc biệt, như thể cô đang yêu thầm ai đó trong số họ. Nhưng khi một rồi hai, và ba, tất cả những anh chàng "tự tin rằng mình chính là người ấy" lần lượt mạnh dạn tỏ tình, thì cô đều lắc đầu với nụ cười dễ thương, thậm chí... tỏ vẻ hối lỗi vì đã để chúng tôi hiểu lầm. Chúng tôi đã thực sự hiểu lầm. Kể từ khi ấy, ánh mắt thi thoảng đầy vẻ trìu mến của cô trở thành một bí ẩn lớn với cánh con trai.

Nhiều năm đã trôi qua, và khi gặp lại cô trong buổi họp lớp, một anh bạn "từng tưởng mình là người ấy" đã ko thể ngăn mình đặt câu hỏi, với cô: "Những ngày đó, có fải là bạn đã thầm yêu ai chăng?"

Tất cả chúng ta đều đã trưởng thành, có thể đếm đời mình bằng nhiều kinh nghiệm, cả hạnh phúc và buồn đau. Vì thế dường như thật ngượng ngùng khi nhận ra lòng ta vân thấp thỏm với một câu hỏi tưởng chừng chẳng liên quan gì đến cuộc sống của mình hiện tại. Thậm chí, chẳng giúp gì được cho những ngày tháng đã qua. Nhưng nó ở đó, từ thuở ta còn khờ khạo, một câu hỏi tò mò đến ngây thơ. Và dù sao đi nữa, nó cũng chứng tỏ rằng mình xứng đáng để được đặt ra. Bởi câu trả lời chúng tôi nhận được thật lạ lùng:

"Phải, - cô bạn mỉm cười, - tôi đã yêu. Trong suốt những năm tháng đó..."


"Nhưng...?" - Chúng tôi ngạc nhiên.

"Nhưng, khi ấy, tôi đã yêu bạn theo cách người ta yêu... những thần tượng. Và thật may, tôi đã nhận ra điều đó trước cả khi bạn ngỏ lời."

Như một viên sỏi ném xuống mặt ao tĩnh lặng, câu hỏi: "Chúng ta đã yêu thần tượng của mình theo cách nào?" như làm lan ra từng vòng sóng trong mỗi chúng tôi.

Nếu thần tượng của chúng ta là một con người thật, hiện hữu... thì con người thật ấy phải chăng sẽ là bộ xương của con người mà ta gọi là thần tượng. Chỉ là bộ xương thôi. Phần còn lại, da thịt, hồn vía của thần tượng là do chính chúng ta tạo ra. Nó giống như một phép toán: A => B. Rồi A+B=C. A là con người đó. B là những gì ta nghĩ rằng người ấy theo suy luận đơn giản về sự hoàn hảo thì phải có. C là con người mà ta yêu.

Chúng ta bồi đắp vào bộ xương đó những thứ mà ta cho là tương hợp với người ấy, theo tiêu chuẩn và lý tưởng riêng của chính ta. Như kiểu: với nụ cười tươi như vậy, hẳn đó là người cởi mở và hào phóng. Một người nói những câu hay ho dường ấy, hẳn phải là một người sâu sắc. Người có ngón đàn tuyệt vời thế kia, chắc fải sở hữu một tâm hồn bay bổng. Khi chưa biết rõ họ thực sự có những điều đó hay ko, chúng ta cứ gán thêm cho chác ăn. Vì nhu cầu của bản thân ta, ko fải của họ.

Những thần tượng dường như đã đc tạo ra theo cách đó. Thoạt tiên, chúng ta nhìn thấy một người với tài năng/vẻ đẹp/sự hiểu biết/lòng tốt... Và chúng ta nghiễm nhiên nghĩ rằng họ cũng có lòng tốt/sự hiểu biết/vẻ đẹp/tài năng...


Kiểu suy luận đó là một cái bẫy. Con người, vốn là một sinh vật chứa đầy những thứ tưởng như ko tương hợp. Ví như khi bạn nhìn khuôn mặt khó ưa của tôi, bạn ko thể nghĩ tôi là một người hài hước. Vẻ mặt khó ưa chỉ là một cái bẫy.

Mà cuộc đời thì đầy rẫy những cái bẫy. Tôi có thể chép ra đây một trăm câu danh ngôn thật hay mà bạn chưa từng biết. Nếu bạn nhìn vào đó và nghĩ là tôi sâu sắc hơn bạn, vậy là bạn dính bẫy. Nếu bạn chỉ cho rằng có lẽ tôi đọc nhiều hơn bạn, bạn thoát khỏi chiếc bẫy. Còn nếu bạn nhận ra được "sự thật trần trụi" rằng tôi chỉ tình cờ (hay thậm chí, cố ý) đọc được những câu đó... trước bạn, tức là bạn đủ tỉnh táo để nhìn ra chiếc bẫy.

Tôi tin ai cũng từng có một thần tượng. Cho dù chỉ có một hay nhiều, ngắn hạn hay dài hạn. Điều khác nhau là chúng ta làm gì với thần tượng của mình. Chúng ta ngưỡng mộ và học hỏi người đó hay cố xây đắp để biến họ thành một thần tượng hoàn hảo theo nhu cầu riêng của mình? Để rồi sau đó thất vọng.

Đôi khi, chúng ta tìm đc một bộ xương khủng long nhưng cứ loay hoay tìm cách đổi nó để lấy một con rồng. Cũng như cô bạn tôi. Cô đã rung động trước một anh bạn học giỏi, tốt bụng và dễ dàng gắn thêm cho người đó sự lãng mạn, tế nhị... Cô gần như đã tạo ra một người ảo bao bọc bên ngoài con người thật, và cô yêu con người ảo đó. Con người mà cô tạo ra, cho chính cô. Và cô yêu, chỉ cho chính cô mà thôi. Thật may - cô nói - là khi con người thật ngỏ lời với cô, thì cô đã nhận ra rằng đó ko chính xác là người mình yêu. Đó chỉ là một bộ cương. Cốt lõi, quan trọng, nhưng vẫn chỉ là bộ xương.

Bạn có muốn đc yêu theo cách người ta yêu một thần tượng? Anh bạn tôi thì ko. Anh nói: "Trong vài trường hợp, chẳng may mắn gì khi bị biến thàn thần tượng. Vì điều đó có nghĩa là ta đang thực sự đánh mất cơ hội đc yêu bởi chính con người thật của mình."

Kinh nghiệm ấy mới đáng buồn làm sao. Với cô bạn tôi cũng vậy. Khi đã biết rằng mình yêu một con rồng, thậm chí là ảo ảnh về một con rồng, người ta sẽ chẳng thèm để mắt đến bộ xương khủng long nữa. Nhưng tệ nhất là nó khiến họ quên mất điều vô cùng quan trọng: một bộ xương khủng long cũng là thứ hiếm có và đáng chiêm ngưỡng. Hơn thế nữa, nó thật hơn một con rồng.

Nhưng khi nhận ra điều đó, thì "đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu..."