Monday, December 31, 2012

Con ong bay mỏi cánh

1.


Đây là hình Pưng chụp, hôm xuống nhà tôi Xmas party. Rõ ràng là party có nhiều-hơn-một-đứa (mà chi li thì, nhiều-hơn-hai-đứa hẳn hoi!), vầy mà cái hình sặc mùi tự kỉ. 1 con mều 1 cái gối 1 cái cốc... mặc dù rõ ràng là tôi có hẳn 5 cái gối và đã lấy hẳn 3 cái tách + 4 cái cốc!). Nhợn Pưng!

2. 
Hôm nay thì, chảy máu mũi, mắt cá chân lại đau.
Đập thủy điện có nguy cơ tràn nước.
Tôi uống rịu 1 mìh thật. (À vầng thì tôi hư, khỏi cần sốc.)

3.


Xé một tờ Sunday
Thời gian như tên bay
Tuần nào ta cũng vậy
Xé một tờ Sunday

Đốt một tờ Sunday
Khói bay lên mắt cay
Tuần nào ta cũng vậy
Đốt một tờ Sunday

Đây là một bài thơ cũ (k nhớ tên tác giả, chỉ nhớ là 1 cô gái). Tôi nghĩ, có lẽ cổ làm bài thơ í khi nghe cái này.

Chiều chủ nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Ôi tiếng hát xanh xao của mỗi buổi chiều
Trời mưa trời mưa không dứt
Ô hay...

4.
Lại nghĩ, hình như mìh vừa bướng vừa đỏng đảnh, vừa khó tính vừa cáu bẳn. Kiểu, khi anh vui, anh sẵn sàng kiú cả thế giới. Khi anh chán, zời có sập anh cũng kệ.
Kệ.
Lại nghe bài này.

Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người

Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp

Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai
Tình trong hai tay một hôm biến mất

Con mắt còn lại là con mắt ai
Con mắt còn lại nhìn tôi thở dài...


5.

Đây là một bài thơ cũ của bạn. Hnay nhớ ra và type cho tôi.

Con ong bay mỏi cánh
Cũng có khi lạc đường
Vẫn tìm dấu sắc hương
Để chắt chiu thành mật

Những gì ta đánh mất
Dù tìm lại được không
Vẫn ko thể nản lòng
Vì chân trời phía trước




6. 
Chốt, lại làm tí nhạc ru ngủ. [It's always darkest before the dawn]













Saturday, December 22, 2012

Lèm bèm

Có một nàng tiểu thư con quan
Sống giàu sang đời sung sướng vô vàn
Cô suốt ngày soi gương soi gương
Tìm nỗi buồn trong thi ca văn chương
Cô không buồn thì chết mất!
[Chuyện năm người - Trần Tiến]

Ngày chi mà xung quanh toàn than, ngập ngụa than. Y hệt cái thứ than ngừi ta trộn trước khi đem đóng thành than tổ ong. Nghĩa là một bãi đen kìn kịt, nhão nhoẹt gớm ghiếc.

Cũng có thể, vì tui quá ư máu lạnh quá ư thiếu kiên nhẫn quá ư suy nghĩ thẳng tưng rạch ròi... nên tui ko thể "tiêu hóa" đc cái mớ than (lại còn than đi than lại mới ớn chớ). Ờ thì thiếu cảm thông nữa. Tui xin lỗi ngheng. Nếu các bạn thích vỗ về ngon ngọt thì tui k có nhưng mà nước lạnh thì rất sẵn. Để tui tạt cho một gáo.

Có mỗi cái chuyện vậy, buồn hoài không chán sao? Vo viên rồi ném đi cho tui nhờ. Thi thoảng lại giở giở ra rồi lại mắc công buồn thật sốt hết cả ruột.

Thứ gì ko thể chấp nhận đc, thì thay đổi đi. Còn ko thay đổi đc hả? Chấp nhận đi!







Friday, December 21, 2012

Bạc


Trăm thứ than, có than hỡi than hời là than không quạt
Trăm thứ bạc, có bạc nghĩa bạc tình là bạc không bán không mua


1. [Hồ Xuân Hương]

Quả cau nho nhỏ miếng trầu hôi
Này của Xuân Hương đã quệt rồi
Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá bạc như vôi

2. [Sao chổi]
Những ngày này, bỗng đâu, trên trời rớt xuống toàn chuyện giời ơi. Sao chổi bay loẹt xoẹt. Lòng tin sứt mẻ rạn nứt te tua. Ko fải là lần đầu tiên. Mà là càng-ngày-càng.

Như cái cách bác Chính dịch truyện Kim Dung, gọi là "trời già", nghĩa là zời rất là xấu xí (chứ chả hề "luôn công bằng và iu thưng em" như em Lurang vẫn thường tưởng tượng).

3. [Lân]
Hnay ngồi cf với Prue thiệc là khoái tỉ. Tuy nhiên, chất lượng các thứ ở Lân đi xuống trầmmmm trọng. Xưa ăn caramel của Lân mà viết đc nthế, giờ chịu :|

4. [Xanh cổ vịt]
Dù tiền khô cháy túi, vẫn tha... 2 cái khăn về nhà. Tự thấy mình bịnh gần bằng ẻm "Confession of shopaholic" :))

5. [Sư phụ]
Sư fụ đang bị xốt vi-dút. "Hẹn sang năm gặp con nheng"...
Đau dạ dày quá :((
...

6. [May]
Một entry gần đây bên nhà cô Tiêu Dao, lập luận rằng thì đời về cơ bản là đen đủi xui xẻo xấu xí. MAY QUÁ, THI THOẢNG mình mới gặp. Điều đó quá ư toẹt vời, fải ko?

7. [Cứt] (Chỉ link sang blog anh Bút Chì thôi chứ mình vô tội)
Câu này mới là của mìh (xin lỗi các bạn lịch sự).
Shit is everywhere!

p.s: nếu đọc entry "ứt" kia mà các bạn thấy thích, hãy để lại còm men cảm ơn mình đã giới thiệu đi!



Tuesday, December 18, 2012

Cơn bão nghiêng đêm





Hà Nội, ngày nắng nắng gió gió. Nếu là đầu đông thì đẹp. Còn đang giữa đông, totally ko liên quan. Cũng như mấy ngày như-mùa-hè vừa rồi, làm cho playlist mang tên Xmas trở thành Summer thì đúng hơn!

Gửi lời chào em Ngọn gió bay. Em đóng blog rồi, ko cách gì nói chuyện với em đc.

Quay lại, Cơn bão nghiêng đêm.

Đi tìm hợp âm k có nên ngồi mò vậy. Trình quá còi nên chỉ đến thế này mà thôi. Cũng ko làm đc đoạn intro và những đoạn dạo hay nthế :-<

Capo 1
Cơn bão nghiêng [A] đêm, cây [D] gãy cành bay [A] lá
Anh nắm tay [Em] em qua đường cho khỏi [A] ngã
Ta đã yêu [A] nhau, thề mãi mãi bên nhau cơ [D] mà
Anh bỗng ra [Em] đi... ra đi vội [A] vã...
Cơn bão nghiêng [Em] đêm... anh quên em thật [A] sao?

Giờ bão đã tan [A] rồi, hàng cây [D] ngã xanh xanh trở lại
Nhưng anh cũng xa [B7] rồi, cơn bão lòng em thổi [A] mãi

Giờ [A] bão đã tan đi thật [D] sao, trời cao ngát xanh xanh hiền [A] hoà
Nhưng anh càng xa [B7] rồi, cơn bão lòng em thổi [E] mãi... không [A]nguôi...



Monday, December 17, 2012

Tèo





Đó là một giai đoạn khó khăn của Tèo. 

Tưởng đã ở đáy vực rồi vậy mà cứ rơi tiếp rơi tiếp rơi tiếp.

Lẽ nào cái vực ấy không đáy?

Thôi thì cứ vừa rơi vừa bay vừa rơi vừa bò vừa rơi vừa tìm đường trèo lên.

Saturday, December 15, 2012

[Hẹn ngày sau sẽ mua vui]

Thật tê liệt khi nhận ra rằng, thể nghiệm Chiếc lá thu phai thành công nhất, thuộc về Giang Trang trong đêm Hạ huyền.

Tất cả các bạn khác đều làm nó não nề thê thảm.

Riêng Giang Trang hát, tôi thấy một nỗi buồn rơi xuống vực thẳm. Rơi đến tận cùng. Có gì đó ngậm ngùi như khi cô độc lẻ bóng trong nắng quái chiều hôm. Có gì đó cay đắng như khi lang thang vô định trong đêm. Chẳng đi đâu về đâu. Tới cùng trời cũng chẳng thuộc về đâu cả. "Tự làm khô héo tôi đây..."

Nhưng đứng bên vực thẳm, người ta ngạo nghễ cười rung động cả đất trời. Không vui nhưng cũng không phải hoàn toàn bi ai. Tuyệt vọng, mà vẫn ngông ngạo, như thể dằn chén xuống mà ngửa cổ cười. Có điều, càng ngạo nghễ thì càng chua chát...

Chính ở những chữ "Hẹn ngày sau sẽ mua vui", Giang Trang hát, mạnh mẽ cực kỳ. Rồi tất cả thanh âm ngưng đột ngột. Theo quán tính, mọi ngân rung và xúc cảm ấy đã ném vào tôi. Và lòng tôi chấn động mãi không thôi...

Chiếc lá thu phai - Trịnh Công Sơn

Về đây đứng ngồi
Đường xa quá ngại
Để lòng theo chút nắng bên ngoài

Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai!

Người đâu mất người
Đời tôi ngốc dại
Tự làm khô héo tôi đây

Chiều hôm thức dậy
Ngồi ôm tóc dài
Chập chờn lau trắng trong tay

Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người

Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay

Nằm nghe giữa trời
Giòn vang tiếng cười
Điệu kèn ai buốt trong tôi

Mùi hương phấn người
Một hôm nhớ lại
Hẹn ngày sau sẽ mua vui!

---
Trong lúc đớn đau chưa kiếm được bản thu nào của Giang Trang, nghe tạm Khánh Ly, sẽ có cái ngai ngái não nề. Hay nghe Tuấn ĐứcĐức Tuấn sẽ thấy hoang hoải vời vợi (tôi thích Đức Tuấn hơn Khánh Ly).

Nhưng không ai có cái ngông.

Có lẽ, nên uống một tí rồi hãy hát. Vì tôi có cảm giác Trịnh viết bài này khi ông đang say.



Friday, December 14, 2012

Thời gian màu hổ phách

[Hay là Tình ca - Lương Tịnh Như]




*Lảm nhảm*

Có một điều hơi hơi buồn là, khi nghe nhạc Hoa, tui ko hiểu lời, nên bị lệ thuộc vào các bạn dịch. Có bạn dịch tiếng Hoa => t.Việt, có bạn dịch tiếng Hoa => tiếng Anh. Có khi tui thử đọc ver t.A rồi dịch ra t.Việt, thì, thực lòng, thấy ko xuôi cho lắm.

*Hết lảm nhảm*

Cảm nhận chủ quan là, bản dịch này k tồi. Nên type lại cho vui.

--
Tình ca - Lương Tịnh Như

Thời gian tựa như màu hổ phách
Khóa chặt từng giọt lệ rơi
Bản tình ca có bất tử thì cũng bị nghiền thành cát
Đoạn đầu con sông của tuổi trẻ
Thượng nguồn của tuổi thanh xuân, áng mây trắng thổi trôi, chú chó và hải âu
Ý tưởng vừa thoáng qua
Lại chập chờn vuột mất

Định mệnh thật biết trêu ngươi,
Cứ gây sầu đau cho người đang yêu
Đổi cả vũ trụ lấy một hạt đậu đỏ
Hồi ức như con thú
Cô đơn lâu rồi sẽ trở nên dịu dàng
Buông tay ra
Có lẽ sẽ tự do hơn

Cứ như cuốn fim quay chậm 
Lặp lại từng đoạn một rồi dừng lại ở một khắc
Chúng ta ở buổi hòa nhạc chia tay 
Đã hứa rằng sẽ không nói lời từ biệt

Chorus
Bài hát đầu tiên anh viết tặng em
Anh cùng em nắm chặt tay viết khúc mở đầu
Thế nhưng sau đó thì sao?

Thật may em vẫn còn bài tình ca này
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà hát, mà khóc, mà cười
Sự vĩnh hằng của em
Mãi mãi tới mai sau

Ver 2
Định mệnh thật biết trêu ngươi,
Cứ gây sầu đau cho người đang yêu
Đánh đổi cả vũ trụ lấy một hạt đậu đỏ
Hồi ức như con thú,
Cô đơn lâu rồi sẽ trở nên dịu dàng
Buông tay ra
Có lẽ sẽ tự do hơn

Ống kính dài càng kéo càng xa, càng ngày càng xa
Chuyện cứ thê trôi qua một vài năm
Chúng ta ở buổi hòa nhạc hoài niệm
Nhẹ nhàng hôn từ biệt

Chorus
Hát bài hát với em, bản tình ca của anh
Anh cùng em nắm chặt tay viết khúc mở đầu
Thế nhưng sau đó thì sao?


Thật may em vẫn còn bài tình ca này
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà hát, mà khóc mà cười
Sự vĩnh hằng của em
Mãi mãi tới mai sau

Hát bài hát với em, bản tình ca của anh
Thật ko nỡ đoạn điệp khúc ngắn ngủi
Vậy mà trái tim còn nóng, cũng đành nói lời cáo biệt

Thật may em vẫn còn bài tình ca kế tiếp
Định mệnh giống như con sông nhẹ nhàng ôm lấy nhau... mãi mãi
"Thiên trường địa cửu"

Mãi mãi cho đến mai sau...


[updated 7.24 PM, 14th Dec 2012]

Thursday, December 13, 2012

Tôi

[Entry có nội dung ko lành mạnh. Cấm người yếu tim, trẻ em, fụ nữ có thai và cho con bú]

---

Đã từng "ôi zời ơi tôi giàu có".

Tiến hóa hơn một bậc, lại nghĩ: biết thế nào là đủ.

Thì chiều nay, đọc đc cái "Thực ra mình chả có cái cóc khô gì". Lại thích cái ý tưởng đấy, bởi, khi mình chả có cái cóc khô chi - là khi mình chả sợ mất gì!

Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng

Mình chả có cái gì

Hoàn toàn khác với

Tôi-chỉ-có-mình-tôi

[Tôi chỉ có mình tôi
Ở cũng vậy mà đi cũng vậy
Đến một ngày nào đấy
Tôi mặc kệ đời, đời cũng chẳng cần tôi]

[Bảo sao đêm qua nghe Trịnh khóc như mưa!]
*

Sự đời, quả thực là 'duyên phận' và rất chi ư là khó lường.

Bạn k dám ăn con gà, thế là bạn đinh ninh cho rằng bạn sẽ cứ giữ đc một con cục ta cục tác với bạn cả ngày.

Ai dè, một ngày kia gà bảo bạn rằng gà sẽ đi với cáo đây, tạm biệt.

- Bạn Gà này bạn là bạn kiểu đếu gì thế?
- Chuyện tui với cáo, liên quan đếu gì đến bạn? Việc đếu gì tui fải khai báo với bạn?
- Okay, vậy, đếu khai báo là việc của bạn, đếu chấp nhận là việc của tôi. Tôi cũng biết, tôi chấp nhận hay k thì cũng đếu ảnh hưởng đếu gì đến bạn với Cáo. Đấy đi đi làm gì thì làm.

Fuck this shit!

*



Hạ huyền - Giang Trang

1.
Hồi tối đi nghe Hạ huyền với bạn Pưng.

2.
Chị Giang Trang nên ăn vận style hippie, sẽ hợp với chị í. Cái xì tai hết sức là formal business ntnày chỉ khiến chị í cứng đờ. Nhìn chị í hát mà cứ nghĩ, nếu chị í mặc áo trắng với jeans thì sẽ 'phiêu' lắm lắm.

3.
Giang Trang hát một lèo 12 bài, dở nhất là Nhìn những mùa thu đi (dở chủ yếu do phối khí, nghe rời rời rời rời rời ko liên quan gì luôn). Còn đc nhất là... rất nhiều bài đc nên k biết vote cho bài nào. Một lần thoáng có, Còn tuổi nào cho em, Cuối cùng cho một tình yêu, Vết lăn trầm, Chiếc lá thu phai, Lời  buồn thánh và Tiếng hát dạ lan đều ổn.

4.
Nhạc khơi khơi. Lời khơi khơi. Vậy mà nghe cô đơn cùng cực.

Thế là tự dưng nước mắt ở đâu chảy, tả tơi.

Tuesday, December 11, 2012

Từng mảnh trong thế giới ấy là em

[Title siêu sến, trích ra từ Those years - OST fim U're the apple of my eye. Nhân dịp dạo này nghe C Pop hơi nhiều]

Ngắn ngủi là, tôi hơi hơi hài lòng về ngày hôm nay. Nắng lên. Mũi k còn chảy máu nữa.

Tôi làm việc, thấy mìh ko vô dụng. Và có tiền nữa.

Thế, là thấy đời tươi lên.

Tôi đã treo lại cái ava đấy. Ừ. Live simply. Ko muốn nói nhiều vì nói lắm thì lại dẫm vào vết xe đổ.

Đọc thấy bạn nào đó ước, chỉ cần kiếm đủ xèng lang thang café. Ừ tui cũng chỉ ước thế thôi. Ờm đủ thêm vài thứ nữa thì tốt hơn.

Nói chung là, mọi thứ đơn giản đi nhiều. X cũng đc và nếu ko thì Y vẫn có-sao-đâu. Ừ các mỹ từ cực kỳ và ngùn ngụt này nọ, hãy cứ dành cho ai đó!

Thế thôi, ngủ yên.

*
Và đây là Dạ khúc của Jay Chou :)










Wednesday, December 5, 2012

Không thể và có thể



"Người đã ra đi có thể trở lại?
Vết thương ngày nào có thể liền da?"





Thời gian đã qua đi... ko thể trở lại...
Dòng sông đã ra đi... làm sao về chốn cũ!


Đã có con sông, ko thể thiếu những suối nguồn:
Áng mây trên đầu ko thể ngừng trôi...


Còn đâu miền dương gian khi úa tan mặt trời?
Bình minh sẽ lên ngôi - khi ko còn đêm tối?

Náo nức khơi xa ko thể vắng n~ cánh buồm
Vắng em trên đời đâu còn tình yêu?

Người đã ra đi có thể trở lại?
Vết thương ngày nào có thể liền da?

Nước mắt sẽ thôi rơi. Đôi môi lại chín đỏ
Bồi hồi ngày gặp nhau xua tan đi bao nỗi mong nhớ!

Vòng tay yêu thương có thể rộng mở?
Bóng mây muộn sầu có thể dần xa?

Và điều này thật rộn ràng êm ái
Có thể, một ngày mai...
Chúng ta sẽ...

[Không thể và có thể - Phó Đức Phương]






Tuesday, December 4, 2012







Và bỗng nhiên em lại thấy bơ vơ
Tay lại vụng, trán lại dô ra như trước
...
Biết bao giờ em trở nên tốt được?
Vì khi già tay càng vụng về hơn

[Xuân Quỳnh]

"Hỏi thế gian tình ái là gì?"

Vấn thế gian
Tình thị hà vật
Trực giáo sinh tử tương hứa
Thiên nam địa bắc song phi khách
Lão sí kỷ hồi hàn thử
Hoan lạc thú
Ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ
Quân ứng hữu ngữ
Diểu vạn lý tằng vân Thiên San

---
Trên con đường "nghiên cứu" "Kim Dung học", tôi tạm đặt "key words" cho mỗi pho sách.

Tiếu ngạo giang hồ <= vì đọc rất lâu rồi nên ấn tượng đã xa mờ. Tạm đặt hai chữ "Tiếu ngạo".
Thiên long bát bộ: chắc chắn là chữ Duyên và Nghiệp.
Anh hùng xạ điêu: vừa là chữ Hợp, vừa là chữ Duyên
Thần điêu: chắc chắn là chữ Tình :)

Thần điêu ko chỉ có mối tình của Dương Quá - Tiểu Long Nữ. Nếu chỉ có một chuyện tình ấy, thì Tiếu ngạo có Lệnh Hồ Xung - Nhậm Doanh Doanh, Thiên long bát bộ có nào là Đoàn Dự - Vương Ngữ Yên, Tiêu Phong - A Châu,

[viết từ hồi nào giờ đọc ko nhớ định viết gì, hnhư định nói là mối tình Cô Cô - Dương Quá là từ thầy trò chuyển sang tình yêu. Điều này là cấm kỵ tối kỵ trong Khổng giáo Đạo giáo. Dám cho nhân vật yêu như thế, mới thấm thía ơi thế gian, tình ái là gì?

2014.02.06]

Wednesday, November 28, 2012

Đến sớm, đến muộn không bằng đến đúng lúc






1.
Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn
Thì còn ai thèm đi đến cuối?
Mà những đoạn đường dở dang những cuộc tình nham nhở
Cũng đâu có gì vui hơn?
Thà cứ đâm đầu leo lên yêu như mưa dữ sóng cuồng!

Nếu chia tay rồi mới nhớ ra mình quên chưa hôn
Thì đừng ngại ngần quay xe lại!
Nếu ngủ rồi mới nhớ ra mình quên chưa chúc ngủ ngon bằng câu nào êm ái:
Thì phải tìm gặp người ta trong mơ và lặp lại trăm lần!
Nếu có lúc ngồi bên nhau mà quên nắm tay lén lút dưới gầm bàn
Thì khi ra bãi giữ xe, phải nắm bù trước khi lục túi tìm thẻ xe, chìa khóa...
Tóm lại là, đừng bao giờ, đừng-bao-giờ để lỡ
Nhận và cho những ngọt lịm xôn xao!

Tóm lại là cuộc đời này ngoài chuyện yêu đương thì còn quái gì vui đâu?
Sao còn tiếc còn sợ còn nghi ngại và còn bỏ lỡ?

[Tôi gớm những kẻ
Ăn bánh mì nửa ổ
Thuốc hút nửa chừng
Và yêu cầm cự
Cho hết tháng đoạn ngày thôi...]

[Thơ Nguyễn Thiên Ngân. Có tí sửa xiếc khi tui type lại]

2.
Đầu tiên, tôi thấy bài này trên G+ nhà bạn Ti. Rồi trong lúc search về nó, tôi tìm được một playlist. Không phải là gì quá ư đặc sắc, nhưng thật đặc biệt. Thật đặc biệt, khi nghe While your lips are still red du dương trong một ngày đầu đông đầy gió.

Lúc đó, tôi đã nghĩ: Đến sớm, đến muộn không bằng đến đúng lúc. Vào một lúc nào đó khác, tôi sẽ ko thấy playlist ấy hay đến thế.

Cũng như, bài thơ trên kia. Có thể, nó sẽ xúi giục tôi làm một-vài-chuyện mà-đáng-ra tôi-sẽ-không-làm, vào lúc này. Có-thể. Có-thể.

3.
Khi tối, có bạn thở than: "Em vữn nhớ lời chị nói rằng, ai đó thích mìh là quyền của ng` ta, mìh k thích họ thì cũng đừng nên cư xử xấu xí với họ. Vầy là em thấy có lỗi với mấyyy người.". 

Đấy là tôi còn chưa nói với em, rằng, ừm, nên cư xử tử tế. Vì, ai biết đc, một ngày kia lại "được" đối xử lại theo cái cách mà mình đã-từng-đối-xử-với-ai-đó?

Một hôm khác, có bạn cảm thán: Ôi, cái gì có nhiều chả thích!

Có thật là như thế ko?

Có thật là khi có sáu mươi cái khăn thì bạn đều yêu chúng như nhau và có đủ thời gian công sức style phụ kiện abc để dùng hết sáu mươi cái khăn?

Có thật là khi có năm nghìn người trong friend list Facebook thì bạn có đủ thời gian công sức để yêu thương quan tâm bla bla tất cả?

Có thật là khi có nhiều người thương mình, thì mình đều biết quý và coi trọng tình cảm của họ? Hay phải đợi đến lúc chẳng có ai thương, mới thấy chỉ cần một người thương hết lòng là quý lắm, là đủ đầy lắm lắm?

4.
Đến sớm, đến muộn - không bằng đến đúng lúc. Có nhiều, có ít - không bằng có đủ.

Tôi đang có đủ. Và đây là đúng lúc. Phải không?








Monday, November 26, 2012

Thất trương ky

Thất trương ky
Xuân tằm thổ trận nhất sinh ti
Mạc giao dung dị tài la ỷ
Vô đoan tiễn phá
Tiên loan thái phượng
Phân tác lưỡng bàn y

Bảy khung may
Tằm xuân nhả hết ruột sầu nay
Chớ rằng vải lụa là may dễ
Bỗng dưng cắt đứt
Loan tươi phượng đẹp
Trên vạt áo chia hai
...

[Hoàng Dung - Anh Hùng Xạ Điêu]

Thursday, November 22, 2012

"Giật mình nhìn tôi..."



Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ

Rồi một lần kia khăn gói đi xa
Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ...

Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua
Đường về tình tôi có nắng rất la đà
Đường thật lặng yên lòng ko gì nhớ
Giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ...!

Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
Dù thật lệ rơi: lòng không buồn mấy
Giật mình tỉnh ra - ồ nắng lên rồi!

[Bên đời hiu quạnh - Trịnh Công Sơn]
---

Có một sự cảm - đồng diệu kỳ trong nhạc Trịnh. Rất mơ mơ thực thực, không biết phải nói sao. Không thể kể lể đầu đuôi, chẳng có một câu chuyện rõ ràng, nhưng, "ừ đúng là thế đấy, chính là thế đấy". Bằng "ma thuật" gì đó, nó gõ trúng vào chỗ cần gõ, như khi đi châm cứu ấy. Xong phim!

Nghe Khánh Ly thấy một cơn mơ bàng hoàng. Thấy cả cái chói sáng khi "giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi".


Nghe Thái Hòa, thấy một cơn mơ mênh mênh mang mang, dù "giật mình tỉnh ra", thực tình vẫn đang còn trong cơn mộng mị, chẳng hiểu mình đang ở đâu đâu.







Monday, November 19, 2012

Đã đến lúc nói lời tạm biệt




Tui chỉ "ăn trộm" tên truyện của Fu tèo thôi, còn cái note này đáng ra nên tên là "Lợn cưới áo mới". Ờ đại thể là tui đang gõ vèo vèo bằng ẻm lovetop mới.

Chuyện tui với ẻm thực là 'cơ duyên' hết sức. Tui gúc gồ sợt ngược xuôi hết ẻm này tới ẻm kia mà hổng có em. Dưng rồi đến khi đi 'thực địa' thì chúng ta đổ nhau cái rầm. Các ưu điểm cho đến giờ fút này của em:

  • Loa cực thích
  • Bàn fím k tồi (dù tui thử type = ẻm hàng xóm 12 chai thì ẻm ko bằng)
  • Vỏ ngoài = kim loại còn chỗ kê tay = nhựa sần => ko bị oxi hóa đen xì như ẻm HP xưa
  • Test pin: đc ~4h với điều kiện tui nghịch vừa fải, nghịch n` chắc 3h
  • Mát rượi
  • Rổ giá chấp nhận đc khi mà tui đang nghèo như con mèo dư lày
Ẻm nó tên Lenovo V480C 6400.

Chào mừng em đến vứi cuộc đời này và lê la cùng tui. Hi vọng bọn mìh sẽ vui.

Tạm bịt HP nhé. Sau 4 năm rưỡi è cổ lao động mịt mài, vào Nam ra Bắc với tui, giờ em đc về hưu cho má tui đọc báo. Em già cả lụ khụ rồi nhưng tui vữn iu em nhìu và cám ơn em lắm lắm.

P.S: Tui và lovetop mới cám ơn bợn Vịt nữa heng.
----

Ấp-đết ngày 27.11.2012

- Có 1 vđề nho nhỏ với ẻm. Ẻm RAM 2GB nhưg lại đc làm ra để cài cái gì đó 64 bit. Nhưng cái 64 bit vốn dĩ chỉ tương thích với các em RAM 4GB. Thế là bợn Vịt fải !@#$%^&*()_ gì đó để cài 32bit cho ẻm. Dưg xog rồi các hot key của ẻm (Fn + F5 và Fn + F6) ko hoạt động đc vì k có driver tương thích. Lại fải nhờ cao thủ Đông Đông cài cắm cho. Tóm váy lại là giờ ẻm vận hành an ổn, dù thi thoảng, rất thi thoảng, em 'đơ' 1 tí. Có thể là do cài n` thứ qá, có thể là do cái fần mềm diệt virus, cũng có thể là do, ẻm là xe máy có chức năng của xe tăng, nên là đôi khi ẻm fải 'vận nội công' 1 tí.

- Ẻm có cái fần mềm webcam cực vui. Tui nghịch suốt.




Thursday, November 15, 2012

Hà Nội










Hà Nội thật là nhỏ tẹo
Chạy xuôi chạy ngược đụng nhau
Thực ra Hà Nội cũng rộng
Quay lưng là chẳng thấy nhau










Monday, November 12, 2012

Duyên



Chúng sinh không có bản ngã nên vui buồn sướng khổ đều là do duyên mà thành. Nếu được những điều vinh dự cũng là do tích nhân từ trước tạo ra nên hôm nay mới được như thế. Đến khi duyên hết rồi thì trở lại là không, có gì mà vui đâu? Được hay mất cũng đều là do duyên chứ cái tâm không hề tăng hay giảm. [Hư Trúc, Thiên long bát bộ]




Saturday, November 10, 2012

"Đi ngang qua đường thời gian..."








Vòng xoay - Kaustic


Người cho ta chơi một trò chơi không bao giờ thắng
Người chơi ăn gian bằng cách không cho thời gian quay trở lại
Ta cứ mãi lao đầu
Trong kiếp sống chênh vênh
Mong muốn câu trả lời nhưng ko thể trông chờ!

Đừng đi ngang qua đường thời gian chẳng để lại dấu vết gì
Đừng kêu ca nhiều quá nhưng chẳng làm gì
Anh muốn uống quên đời
Anh cứ hay nói thêm
Ôi dấu chân để lại đang tan biến trên cát vàng...

Chorus
Ơi loài người ơi ai cũng khóc chào đời
Mẹ yêu con rất nhiều sao bây giờ con đã rời xa!
Ơi bầu trời xanh mây trắng nắng bồng bềnh
Ngồi trong song sắt này có bao giờ nước mắt trào ra?

Cho ta xem một vòng xoay đưa ta vào đó
Rồi ta loay hoay tìm kiếm: Ôi con đường đúng ở lối nào?
Ai cũng cố giành đường
Ai cũng muốn lên trên
Chen lấn nhau tới cùng xong cũng chờ người phía trên!
Chorus

Ơi loài người ơi đôi mắt khóc nhiều rồi
Ngày mai khi thức dậy xin yêu người như chính bản thân
Ơi mặt trời ơi cho nắng lấp đường trần
Người đưa tay giúp người sống yên bình là kẻ tự do

...













Một định nghĩa khác về thiên đường




Tui nói chỉ cần mua kem cho tui là tui thấy như thiên đường rồi.

Bạn bảo chời ơi zậy bao h đám cưới mừng 1 cái coupon 12 cây kem nha!

Tui bảo hông đc, quà cưới thì fải mừng tui ăn kem cả đời :-J

--
Hồi lâu lẩu lầu lâu có đọc, ngừi ta nói: Xiền ko mua đc hạnh fúc. Nhưg xiền mua đc cà rem. Và 2 thứ đó thực ra là một.

Thiệt đó!

--
Vợ chồng nhà bạn Loan đặt tên con là Poca vì bạn chồng thích ăn bimbim Poca (siêu nhảm hén!). Zậy con tui - sau này sẽ tên Kem <3. Đơn giản quá!

Là kem chocolate, kem trà xanh - như tui thích trà xanh và chocolate, kem chua NZ k bao giờ ngán, kem ốc quế Tràng Tiền chạm vào là tan như mây, kem chanh Thủy Tạ - giờ hót hòn họt hít hìn hịt, kem con gấu, kem connerto, kem con cá (tui chưa ăn), kem mút hai trăm hồi xưa... Kem nào cũng iu cả :x

Kem là hạnh fúc. Mà con thì cũng rứa, fải hông >:D<






Wednesday, October 31, 2012

Tháng Mười

Chớp mắt một cái

Mở ra
...
Tháng Mười đã qua...





---

Thềm nhà có hoa
Anh để lại đêm qua
Trong mơ em thấy anh ung dung trên đường về...







Friday, October 26, 2012

Nửa vòng trái đất

"Lêu bêu".

Rồi sao?

Cũng chỉ là buồn mà thôi.




Ngủ sớm. Sáng mai đi mua chanh leo.



Wednesday, October 24, 2012

Bụi cây và những trái núi



Sáng hôm đó, khi thức dậy, bỗng đâu tôi nghĩ tới bụi cây lùm xùm. Một thân cây dây leo bò tràn lan, trùm kín mọi thứ xung quanh nó. Mạnh mẽ và hoang dại. Trổ hoa màu trắng phớt xanh sáng bừng.

Nhưng nếu chỉ có ngông cuồng và ương ngạnh để rậm rạp um tùm, thì mãi mãi vẫn là một bụi cây xùm xòa hoang dại.

Và vô dụng.

---
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại bước chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi

Đường chẳng xa - núi ko mấy cách chia
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau...

Có một thời, ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ, ồn ào ko giấu nổi
Mơ ước viển vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh...

Và tình yêu ko ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười - đã khóc những ko đâu

Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa...

Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi vẫn biết: Mùa xuân rồi sẽ hết
Hôm nay xanh - mai cỏ sẽ già!

Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi, mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buòn dồn xuống đáy tâm tư

Em yêu anh hơn cả ngày xưa
Cái thời tưởng chết vì tình ái
Em chẳng chết vì anh - em chẳng đổi:
Em cộng anh vào với cuộc đời em!

Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều nên nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa

Quá khứ đáng yêu - quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc?

[Có một thời như thế - Xuân Quỳnh]

---

Hình như, cái bệnh í khá là phổ biến.

Cái bệnh "không thích" thì rất nhiều nhưng "thích" gì thì ko rõ.

Cái bệnh nắm bắt chi tiết tủn mủn. Nhưng ý chính thì rơi rụng đi đâu.

...


Thay hình, 2012.11.01

Monday, October 22, 2012

"Danh sách giỗ cụ (mở rộng)"

Đợi mìh tìm đc cái hình í mìh sẽ post lên đây. Đó là một bản danh sách có đánh số thứ tự cẩn thận và kéo dài dằng dặc cỡ gần hai trăm người, gồm các khách mời của ông, nhân dịp "giỗ cụ mở rộng". Mỗi năm sẽ có một trong số các lần giỗ cụ nào đó đc chọn để làm giỗ "to" (để phân biệt với giỗ "nhỏ", dao động từ 3 đến 10 mâm, giỗ "to" là ba chục mâm :)) ). Sở dĩ có "giỗ to", như ông nói, vì người ta mời đến các đám (cưới xin giỗ chạp bla bla) mà mìh lại ko mời lại thì coi ko đc. Mà đấy là ông đã lựa chọn rất hết sức cẩn thận rồi. Ví dụ, sau nhiều năm "rút kinh nghiệm", năm nay ông đã bỏ đi "hẳn" năm mâm. Chỉ còn mỗi hai-mươi-lăm-mâm-thôi-nhé!

Đám giỗ to sẽ bắt đầu trước đấy chừng... cả tháng, bằng hàng đống lo lắng của ông bà. Biết là con cháu lớn cả rồi, làm được cả rồi, nhưng... kệ chúng mày! Chúng mày làm gì là việc của chúng mày còn tao lo thì vẫn cứ lo! Kiểu của ông bà là phải như thế!

Với con cháu, đám giỗ bắt đầu cách đó vài ngày. Mời người này người nọ. Mua cái lọ cái chai. Rửa hàng tấn bát đĩa xoong chậu. Giao người này thổi xôi người kia đong gạo... Thuê bàn ghế bếp gas công nghiệp quạt công nghiệp, đặt giò chả bla bla...

Rồi thì ngày ấy cũng đến...!

Năm giờ: Thịt ngan, thịt gà, đồ xôi.

Sáu giờ: Túi lớn túi nhỏ từ chợ về. Su hào, cà rốt, đậu, sườn, thịt rọi, bánh đa nem, mộc nhĩ, nấm hương, chanh, ớt... Gọt. Cắt. Thái. í a í ới.

Bảy giờ: Đơm xôi. Bắc rạp. Rậm rịch kê bàn ghế. Ra vườn bẻ chuối, hái rau sống. Ông do quá hồi hộp và xúc động lại "tăng xông".

Tám giờ: Cuốn nem. Làm dưa góp.

Chín giờ: Sắp mâm. [Bát, đũa, cốc, chén, giấy ăn, tăm, nước mắm, muối chanh ớt, rau sống...] nhân-hai-lăm. Bổ dưa hấu nhân-hai-lăm. Băm băm chặt chặt. Gà. Ngan. Giò chả. Xoẹt. Đồng chí bố lại đứt tay. Khách khứa lục đục đến. Đun nước pha trà mệt nghỉ. Ông lại đi ra đi vào. Bà đã "chịu khó" ngồi yên tiếp khách cả buổi, vẫn fải đứng lên đảo một vòng. "Kiểm tra" xem chúng nó làm ăn tn :)).

Mười giờ: Xong xuôi. Khách khứa ùn ùn. Các "thanh niên" thay nhau bưng cỗ ra. Người lớn mời khách vào mâm. Lượn lờ xem mâm nào thiếu gì, mâm nào thêm cơm, mâm nào cần đá, mâm nào lấy thìa cho trẻ con... Nấu thêm tí miến cho mâm này. Xào bê đưa vào mâm kia. Gom cốc chén, pha nước sẵn sàng, đợi khách ăn xong đem ra. Và hối hả chia "lộc" vào từng túi, để đưa khách cầm về.

Các bà thường ăn xong sớm (vì ko có tiết mục nhậu nhẹt). Một số cô và chị sẽ ra rửa bát giúp, còn lại sẽ đủng đỉnh ngồi chơi xơi nước. "Quân nhà mình" lại dọn mâm, rửa bát, kê dọn bàn ghế, lau bàn quét sàn (đầy giấy ăn và xương xẩu và bla bla...).

Cứ tha hồ dọn dẹp chán chê xong xuôi quay ra, sẽ vẫn còn 1, 2 mâm của các ông - vẫn đang khề khà chén anh chén chú. Khoảng một rưỡi - hai giờ gì đó các đấng mày râu mặt đỏ phừng phừng mới 'buồn' đứng lên lảo đảo đi ra uống nước.

*
Kết thúc đám giỗ.

Những xoong nồi hàng khủng đen sì để dành cọ rửa cuối cùng. Bát đũa xếp trong thùng, rổ... phơi la liệt trên sân. Ba bao-tải-rác cỡ bự. Đồ ăn thừa. Nhà cửa ngổn ngang. Chắc phải mất cả tuần xếp dọn mới trở về như cũ.

Kết thúc đám giỗ, là trời nắng vàng gió hiu hiu (tới lúc đấy mới mở mắt ra đc để thấy nắng :)) ). Là đống câu chuyện cười đau ruột. Là những "bí kíp" nấu ăn. Là yêu người này hơn, hiểu người kia hơn, dù, cũng ngán ngẩm một cơ số người hơn.

Chốt lại, chỉ mấy chữ: sống-biết-điều.

Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào hôm khác. Giờ mìh fải ngủ cho lại sức :P.

Chúc các bạn tuần mới vui. Mìh luôn thích ngày 22 <3







Friday, October 19, 2012

If we go again





Đốt ngày bằng những trò vui
"Đừng nghĩ nữa, nghĩ là chết đấy"
Bịt tai, trùm mền, nhắm mắt
Sống-là-đây?




Wednesday, October 17, 2012

Lau



Tha thiết sống, bất chấp yêu ghét, lau sậy cũng trổ bông. Bông cũng ko níu kéo bất cứ cái nhìn nào. Lơ thơ. Nhợt nhạt. Chỉ trẻ con là chờ đợi mùa bông chín, mùa gió chướng thổi sòng, mùa áo mới, mùa Tết. Mảnh mai mình hạc, bông vươn cao óng mượt, trắng muốt giữa ngút ngàn bông sây bạc đầu, chảy thành dòng rập rờn trong gió. Trên cái nền dòng sông bông chín, ông mặt trời mặc sức vẽ gió, vẽ nắng lên.
Bông lau, sậy đẹp nhất là lúc đang tàn, lúc đang phai. Dường như có vài thứ giống vậy, như mùa thu, pháo hoa, giao thừa, tiếng chuông chùa... lúc đẹp là lúc mất. Chẳng hiểu đẹp để mất hay vì biết sẽ mất nên đẹp. Gió chướng thông ngọn thì bông sậy lìa cây, vào khi ngọt ngào và mỹ miều nhất, rút lui, buông bỏ vào lúc vinh quang nhất. Nên tôi, trong vai người đứng ngắm fải ngẩn ngơ nhớ tiếc. Đôi lúc nghĩ, có người nào dám và được rời đi nhẹ nhõm như cái bông sậy nhỏ nhoi này?
[Chập chờn lau sậy - Yêu người ngóng núi, Nguyễn Ngọc Tư]




Tuesday, October 16, 2012

Trăm năm là bao ngày...?

Nghe trong một đêm gió mùa :)



 [2012.10.17: Tối qua mới nhìn thấy clip này. Hoàn hảo :x]



[Quỳnh] - by Hồ Quỳnh Hương

Tình ơi tình ơi
Trăm năm là bao ngày yêu?
Môi cứ tìm môi
Nụ hôn nóng rẫy

Vẫn cứ những trưa hồng
Đầu trong cánh tay
Run run run run vai trần
Êm êm êm êm tóc...

Tình tôi nhỏ nhoi
Xin cho bền thôi tình ơi!
Tim cháy cạnh tim
Nào ai nỡ tắt?

Nắng vẫn nắng bên ngày
Và mây cứ trôi...
Cho tôi ôm em ko ngớt!
Cho tôi yêu em...!

Và tình đến như loài hoa quỳnh
Nở bừng trắng xóa trong màn đêm!
Tình tôi hiền lắm...
Có gió lốc sẽ lớn khôn thêm!

Ngoài vườn tối riêng loài hoa quỳnh
Làm thành đốm sáng soi lòng tôi:
Sao em lại sinh ra
Như cơ duyên biết trước?

...
Quỳnh từ kiếp nào cùng tôi về
Cùng nhọc nhằn bên tôi
Tình tôi như nước trong
Chảy từ suối ngàn năm
Dứt mãi chẳng rời cắt mãi chẳng lìa
Vì là một thân thôi!

Ngoài vườn tối, riêng loài hoa quỳnh...






Monday, October 8, 2012

Ở Bum


Thằng nhỏ sau khi nhảy uỵch vào qua bậu cửa, đã chui tuốt vô căn phòng phía trong. Giờ nó đang nằm thẳng cẳng trên nóc bể cá. Hồi nhỏ, tôi cũng hay leo trèo vậy. Giờ thì khỏi :))

Cũng lâu lắm rồi tôi mới ghé Bum. Mọi thứ vẫn hiền hiền như thế. Nếu tôi nhớ ko lầm thì lần gần đây nhất vào Bum tôi đã làm vỡ một cái ly nhưng bạn chủ quán đã ko tính tiền (cũng như, một lần, đến một quán khác, tôi nghịch làm đứt dây đàn guitar, nói trả tiền mà em zai ở đó chỉ lấy 10k :">. Đời còn n` bạn dễ xương ghê hén!).

Chỗ ngồi ngoài sân của tôi bị chiếm bởi ba anh zai chơi cờ nên tôi lại ngồi trong xó, cạnh mấy cây trông như cây chuối cảnh bé tí tị tì ti mà tôi cứ ngỡ là cây giả, nhòm xuống thấy đất mới biết là cây thật :">.

Tôi thích cây khế ở Bum. Thích cả cái WC sáng sủa và lavabô sạch sẽ. Những khung cửa màu trắng ngà. Hôm nay, ngồi trong góc, còn để ý cả cái cửa ra vào chỗ quầy bar - một cái cửa lửng, màu trắng, kẽo cà kẽo kẹt mỗi lần ai đó đi ra đi vào.

Thằng nhỏ giờ chuyển sang ngồi một bàn ở ngay bên kia khung cửa. Nghĩa là tôi với nó chỉ cách nhau bằng 'hàng rào' cây chuối. Nó đội cái áo có mũ của nó lên đầu và ngồi nghịch với những quân cờ tướng.

---
Tôi ngừng viết, vì khi tôi quay sang hỏi chuyện thằng nhỏ, nó trả lời tôi, mặt hết sức buồn rầu nói "cháu không biết chơi cờ". Tôi bảo được rồi để tôi dạy. Thế là nó hớn hở quăng áo quăng dép ở đó, cắp bàn cờ sang chỗ tôi. Tôi phải kêu ới ời ời nói nó quay lại cầm áo cầm dép.

Rồi tôi dạy nó tên các quân cờ và vị trí trên bàn cờ. Tôi hỏi nó học lớp mấy nó bảo "cháu học lớp 5". Tôi chưng hửng hỏi nó mấy tuổi, nó bảo nó 5 tuổi. Ôi zời ôi.

Dạy chán chê nó chả nhớ gì, đã thế còn cứ giục tôi chơi đi. Thì chơi!

Tôi xếp quân cờ đúng vị trí. Nó bảo nó thích xếp quân của nó kiểu khác. Thôi đc, cho nó xếp.

Nó ăn lung tung tá lả quân của tôi. Đến lúc thấy nó ăn nhiều quá và tôi giả vờ khóc bảo tôi thua rồi, nó nhặt lại mấy quân cờ đã ăn của tôi, đặt vào bàn cờ.

- Thôi cô chơi tiếp đi cô!

Nhưng tôi vẫn thua một cách ko thể tránh đc. Và tôi nói tôi fải về ăn cơm với bố mẹ.

- Thế cháu chơi với ai bây giờ? - Mắt nó trong vắt.

- Uhm... cháu ra chơi với chú áo đen kia kìa!

Nhưng nó quay lại tìm tôi.

- Chú áo đen ko chơi với cháu.

- Thế à.

- Sao cô chưa về?

- À cô chưa uống xong café. (Mải chơi với nó, cốc cf của tôi còn gần như nguyên xi.)

- Bố cháu biết chơi, chú kia biết chơi, cô biết chơi. Cháu cũng biết chơi cơ mà. Sao ko ai chơi với cháu?

Nó nói ra câu đó với cái giọng như sắp khóc. Tôi chẳng thể cầm lòng, đành bảo:

- Thôi đc, một ván nữa nhé!

Vậy là nó toe toét giở lại bàn cờ.

Nó lại xếp quân cờ kiểu nó muốn: sĩ tượng xe pháo mã tốt cứ gọi là vây như lô cốt quanh Tướng, ko còn đường nào mà nhúc nhích :))! Thấy tôi vẫn xếp quân như cũ, kiểu "chuẩn mực", nó ko bằng lòng, nói tôi "sao xếp mãi một kiểu"? Vậy là tôi cũng đổi kiểu. Thay hai Xe vào vị trí của Pháo, đẩy Pháo vào giữa. Tốt dàn hàng sát sạt bên này sông.

Nó lại ăn quân của tôi rầm rập. Rồi, đang đến lượt nó đi, nó bảo "phải đổi thế". Vậy là nó hì hụi xếp lại những quân cờ của nó. Rồi, với một con tốt trong tay, nó ăn một phát 3 quân của tôi vì "đây là Lục mà". Tôi có đang chơi cá ngựa đâu cơ chứ :)) !

Khi tôi bảo:

- Cháu ăn mất tướng của cô rồi còn đâu!

Nó ngẩng lên ngơ ngác:

- Đâu? Đâu đâu đâu???

- Kia kìa.

- Đâu mà! Thôi cô cứ chơi tiếp đi!

- Nhưng cô mất tướng rồi.

Nó mặt mũi hết sức đăm chiêu, hẳn đang thấy 'con' lương tâm cắn rấm rứt. Tôi mở đường:

- Thôi dàn hàng tấn công đi!

Được lời như cởi tấm lòng, nó ồ ạt ủn hết cả quân của nó sang, gạt sạch quân của tôi ra khỏi bàn cờ. Trước khi gạt, còn lấy thêm 3 quân của nó, vốn đã bị ăn, đặt lại vào bàn cờ, để đè quân của tôi "bẹp toàn tập".

Chúng tôi đã chơi với nhau rất vô kỷ luật và ko quy tắc như thế. Cơ mà vui!

Rồi chúng tôi dọn dẹp bàn cờ. Nó lên cơn lười bảo cô dọn đi cháu còn phải đi dép. Tôi dỗi, nói lần sau tôi ko chơi với nó nữa. Nó bảo cháu mặc quần áo khác còn lâu cô mới nhận ra. Tôi nói tôi nhớ tên nó rồi. Nó bảo nó sẽ nói tên khác. Tôi bảo "á à, thế thì cô sẽ chụp hình lại". Thế là nó bỏ chạy.

Nhưng nó phải quay lại vì bạn manager bảo nó lấy đồ ở đâu ra thì fải cất vào chỗ cũ.

Thế rồi tôi ra cửa đi về. Nó đang ngồi trong lòng bố, ngẩng lên cười toe toét và vẫy tay chào.

Mắt trong vắt, lấp lánh.









25






Khi ngồi trong những chặng xe miệt mài băng qua những vạt đồng vàng xuộm lúa chín, tôi nghĩ, về những gì tôi đang làm. Về những gì bạn bè tôi đang làm.

Ở tuổi 25, có lẽ, người ta thực sự đã rẽ vào con đường mà họ mong muốn. Là bạn tôi, sau khi rải CV chán chê thì đã an lòng với công việc hiện tại. Là bạn tôi, yên ổn chồng con. Là bạn nữa, rục rịch học cao học. Và tôi, đang ngồi trong xe. Rong ruổi. Công-việc-một-tuần.

Sẽ là quá sớm để nói rằng những người 25 đã có được những gì họ mong muốn. Nhưng ít nhất, họ biết mình muốn đi đường nào. Tôi vẫn còn đủ háo hức để khám phá, nhưng đủ giới hạn để biết có những nơi chốn mà dù có thử đi thử lại cả tỷ lần cũng vẫn thấy nó không thuộc về mình và vì thế, không cần thử.

Tự dưng, sáng nay, tôi nhớ ra mấy câu thơ của Xuân Diệu.

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại?
Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời!

Thấy thấu suốt hơn bao giờ hết.


Thursday, October 4, 2012

U'll be in my heart




[Tarzan soundtrack - Phil Collins]

Come stop your crying 
It will be alright 
Just take my hand 
Hold it tight 
I will protect you 
From all around you 
I will be here 
Don't you cry 

For one so small, 
You seem so strong 
My arms will hold you 
Keep you safe and warm 
This bond between us 
Can't be broken 
I will be here 
Don't you cry 

['Cause you'll be in my heart 
Yes, you'll be in my heart 
From this day on 
Now and forever more 

You'll be in my heart 
No matter what they say 
You'll be here in my heart, always]

Why can't they understand the way we feel? 
They just don't trust what they can't explain 
I know we're different but deep inside us 
We're not that different at all 

And you'll be in my heart 
Yes, you'll be in my heart 
From this day on 
Now and forever more 

Don't listen to them 
'Cause what do they know (what do they know)? 
We need each other 
To have, to hold. 
They'll see in time 
I know 

When destiny calls you 
You must be strong (you gotta be strong) 
I may not be with you 
But you've got to hold on 
They'll see in time I know 
We'll show them together 

'Cause you'll be in my heart 
Yes, you'll be in my heart 
I'll be there from this day on, 
Now and forever more 

Oh, you'll be in my heart (you'll be here in my heart) 
No matter what they say (I'll be with you) 
You'll be here in my heart (I'll be there), always 
Always I'll be with you I'll be there for you always 
Always and always Just look over your shoulder 
Just look over your shoulder Just look over your shoulder 
I'll be there always.

Stolen fr. Prue's corner

Sunday, September 30, 2012

Tết Đoàn viên

[Entry này nhằm dụ khị các bạn đêm Trung thu ko ra đường tụ tập gì hết, ở nhà chơi với ông bà bố mẹ, rủ rê hàng xóm láng tỏi láng giềng trông trăng, phá cỗ, rước đèn. Nếu bạn đã làm đủ các việc í rồi thì khỏi cần đọc :D]

Không liên quan gì tới các bạn "Đoàn thanh niên CS HCM" đâu, Tết Đoàn viên là một tên gọi khác của Tết Trung thu. Mình đã đọc, lâu rồi. Đại ý, ngày này là ngày để gia đình sum họp. Mìh tạm suy luận chữ Đoàn nghĩa là "đoàn tụ" còn chữ Viên ở đây ám chỉ rằng trăng tròn đồng nghĩa với sự "viên mãn". Suy ra Tết Đoàn viên nghĩa là dịp để gia đình đoàn tụ vào dịp trăng tròn (thông cảm, vốn từ Hán Việt của mìh chỉ đc đến vậy thôi, search wiki cũng k thấy giải thích cụ tỉ hơn nên tạm thời các bạn cứ bằng lòng nthế nhé ^^ ).

Bởi thế, Trung thu của mìh chưa bao giờ có phố Hàng Mã rực rỡ và đông đúc bẹp ruột, cũng ko có bạn bè nhậu nhẹt tùm lum tà la. Trung thu là về nhà ông bà, "cầm đầu" bọn trẻ con rước đèn và hát hò ỏm tỏi.

Cũng fải nói thật, là hồi xưa xửa xừa xưa, Trung thu của mìh do các bác Chi hội phụ nữ mí cả các anh chị Đoàn viên gi gỉ gì đó ở gần nhà tổ chức. Một đám con nít ngồi đợi "phát quà", hoặc hát một hai bài tẻ ngắt, nghe "diễn văn" loằng ngoằng, chủ yếu "phát quà" rồi đi về. Bọn bé tí tị ti còn thấy háo hức, chứ tầm dở dở ương ương teenage là chán mớ rồi.

Rất may là giờ mìh đã đủ "quyền lực" để làm ra cái Trung thu như mong muốn. Là một đám lộn xộn ý ới với đèn, mặt nạ, bờm cô tiên, cánh tiên rồi cả... đũa tiên, cả trống, cả đầu sư tử... đi loanh quanh trong sân hoặc hứng lên thì phi cả ra đường. Bọn đàn em rồi cả đàn cháu. Thằng Tèo, năm ngoái, đi trong đám rước, hét lên:
- Ối giời ôi như một bọn thần kinh!
Nhưng rồi vẫn cười sằng sặc từ đầu tới cuối. Còn đồng ý đội cái mũ Hàm Hương lóng lánh rủng rẻng để chụp ảnh "tiên Tèo".

Hay Tút tay múp, lần đầu tiên trong lịch sử, tự động "Thôi con đi học bài để tối còn rước đèn".

Đấy, thế rồi, trong lúc chờ bọn dở hơi đi về rồi phá cỗ, người lớn ngồi ở hiên nhà hóng gió, trông trăng.

Đấy là lý do vì sao mìh fải làm nguyên list sáu chục bài thiếu nhi để hát cho đã. Và giờ fải đi ăn nhanh nhanh còn về rước đèn :D. Dù mẹ mìh bảo "điên vừa thôi tao xin mày" :D.


Saturday, September 29, 2012

27 dresses

Vừa xem lại fim này. Vote cho những đoạn m thích nhất phim.

1.
Boss: Jane, u put ... on my desk?
Jane: Well, just for emergency case.
Boss: That's why I love u
Jane: I love u to
Jane's fellow: Bốp!
Jane: Ok. Ok.

2.
Khi Jane thắt cravat cho boss

3.
Jane: ... and I have to care 'bout u...
Tess: Stop. U dont have to. bla bla... When u stop care 'bout me as mum, u're my sister!

4.

Jane: I quit
Boss: ...
Jane: bla bla bla... staying here everyday & madly falling in love with u.
*Kiss*
Jane: I feel... nothing.
Boss: wanna try?
*Kiss again*
Jane: No, I feel nothing


---
Đại khái thế. Có tí fịa, k nhớ cxác :">

Phim rate 6/10 thôi, k fải là xuất sắc ghê gớm gì. Tình yêu của bạn Jane và bạn Kevin có vẻ cũng thiếu thực tế. Nhưng mà, người ta thường thích xem n~ gì họ muốn xem, đọc n~ gì họ muốn đọc, nghe n~ gì họ muốn đc nghe. Phim nói các thứ m muốn nghe vì thế m vẫn khoái.

M thích cả tóc và nói chg là style của Jane. Mỗi tội váy cưới của c còn chả đẹp bằng cái váy của bạn abc c thử lúc đầu :-?

Hoa cưới đẹp ơi là đẹp luôn <3

---
Tóc m rất dài. Buộc đc r \:D/.


Friday, September 28, 2012

The peak of craziness

Ở đỉnh điểm của cái gọi là nhảm nhí, hắn đã trèo lên xe đi về rồi nhưng lại ton tót quay lại. Tháo cái khăn buộc tay, hối hả đưa cho bạn keyboard (giữa một rừng bọn đang đứng chờ chụp hình, ợ ợ):

- Khăn để buộc đầu ạ.

Rồi cun cút quay đi, ko nhìn mặt ảnh lun. Nghe giọng ảnh với theo:

- Cám ơn nha!

Roài. Ngủm thôi, ngày đẹp :D!

---

Khi cơn mưa xuân vừa qua đây
Em thơ ngây áo mới cười đùa

Hoa xuân khoe bao niềm xôn xao
Theo chân em xuống phố một ngày

Trong cơn mơ ta tìm thấy em
Đang tung tăng trong nắng cười đùa

Và đón những đêm mùa sang...

[Sang mùa - Kaustic]

Wednesday, September 26, 2012

Black sheep






[Chord] Forever and One - Helloween
           Am                  Em
What can I do? Will I be getting through?
                Dm                    Am    Em
Now that I must try to leave it all behind
        Am                        Em 
Did you see what you have done to me?
            Dm            E 
Too hard to justify Slowly its passing by

Chorus
            Am           Em
Forever and one - I will miss you
   F      C            F   
However I kiss you yet again 
    Dm      E 
[Way down in neverland]
   Am         Em
So hard I was trying
  F          C                      F
Tomorrow Ill still be crying
              E         Am          G
How could you hide your lies, your lies

Here I am seeing you once again
My minds so far away. My brain so close to stay
[Too proud to fight] Im walking back into light
[Will I ever find someone to believe?]
Chorus

source: here

---



Taken by Adrian Limani


"20 năm nữa bạn sẽ tiếc vì n~ gì KHÔNG làm hơn là n~ gì ĐÃ làm". Câu này hnhư của Einstein hẳn hoi.

Thực ra thì đơn giản là ai cũng sẽ tiếc cả. Bạn công ăn việc làm ổn định blah blah tiếc đã ko chu du thiên hạ và ngược lại bạn lăn lóc hang cùng ngõ hẻm tiếc là đã k chịu làm ăn tử tế. Bạn chồng chồng con con mỏi mệt với tỉ chuyện bà rằn ước gì một mình cho yên thân, bạn Forever-Alone lại chỉ thiết tha có được tí ti trong một tỉ các thứ bà rằn ấy. Bạn è cổ học hành tiếc đã ko có những tháng ngày rong chơi còn bạn lêu lổng tung tăng lại tiếc đã k chịu dành tuổi thanh xuân để "trang bị kiến thức". ợ ợ.

Nói chg, chừng nào còn hài lòng với hiện tại thì vẫn ko vđề gì. Chỉ khi hiện tại ko đc như ý, bạn mới lại đào xới cào cấu cắn xé làm mình làm mẩy với quá khứ.

Ừ thì, vẫn biết. Sẽ thế này thế nọ cái lọ cái chai. Rồi cũng qua cả thôi.

Biết thế. Biết thế. Biết thế.


Saturday, September 22, 2012

Quán Grim

Tôi đứng tần ngần nhìn đống biển hiệu mới. Green Grim (aka Grin) của tôi vậy là cũng không còn. Tôi định quay đi.

Và thực sự là tôi đã quay đi.

Nhưng đi đâu? Tôi cần một chỗ vắng vẻ yên ổn để làm xong mấy thứ dịch dọt abc. Mặc cho đống biển hiệu chi chít chằng chịt, Grim vẫn có vẻ hẻo lánh an toàn.

Vậy là tôi quay lại :)

*
Cùng với đổi thay bên ngoài, Grin bên trong cũng khác. Quầy bar trong nhà chuyển ra ngoài. Và Grin xưa chỉ bán đồ uống, giờ có cả cơm văn phòng này nọ.

Dù sao, chỗ ngồi dưới mảng tường lá nho xanh biếc vẫn còn. Vẫn còn view sang nhà có giàn hoa giấy, nơi ban công con mèo vàng ngồi thu lu. Vẫn còn view ở góc xéo, nơi cây hoa mộc rì rào trong nắng và gió. Phía này, còn thiết mộc lan và một cây chanh bé xiu đậu được đúng một quả to như quả quất :)

Rất tiếc, café không còn ngon như cũ. Nhưng tôi thích cơm ở đây. Như kiểu cơm nấu cho nhà ăn, tiện thể nấu thêm bán cho khách. Nên tất nhiên là chả có chuyện chọn món này nọ: 1 thực đơn ấy thôi, hôm nay cả nhà ăn gì thì khách ăn cái ý! Cá đồng sốt cà chua. Canh cá nấu chua. Cà muối xuổi thái mỏng, dính thêm cả mấy lát ớt xanh cay cay. Vài miếng đậu rim hành nhỏ xinh. Rau muống xào - đã đc vắt chanh dìu dịu. Đại khái, tôi thấy sự ân cần, và thấy an lòng.

Bỏ café, tôi đổi sang uống Dimah bạc hà mát lịm.

Buổi chiều, nắng chiếu xiên khoai...

Thursday, September 20, 2012

"Gió chẳng xanh bằng lá"




Tôi ngồi với Ven cả chiều.

Ven mời tôi mì tôm và quả vả (tôi bảo nó "ăn như bị vả vào mặt, hèn chi gọi là quả vả!"). Tôi "góp" café, mời nó sữa chua và bánh nướng con heo.

Chúng tôi nghe đủ thứ nhạc. Hầu như là những playlist của tôi.

Gần tối. Bỗng con bé hỏi chị có biết Olga Berggoltz. Tôi biết nó đang nhớ đến "Những đàn sếu bay qua/ Sương mù và khói tỏa...".

Với Olga, tôi nhớ đến Không đề nhiều hơn.

*
Đất trời này dã man khôn tả. Như một bạn nào đó post trên FB: giời này, ai hạnh fúc thì càng hạnh fúc, ai cô đơn thì càng cô đơn. Aha, nghe có vẻ dớ dẩn nhưg thực ra chả vớ vẩn tí nào. Một vài tấm hình vô tình lọt vào mắt, lại thấy ruột cồn cào...

Đừng nghĩ nữa...

*
[Đừng nghĩ nữa...]

Gió chẳng xanh bằng lá
Người đi trống một khoảng không
Ta rồi cũng phải thua không khí...

Nhớ-thì-về
Thương-thì-tìm!

Tơ tình đôi ba sợi
Sợi vắn sợi dài
Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
Nào buộc được ai...

[1996]
[Phạm Tường Vân]





Monday, September 17, 2012

[Hợp âm] Ngày từ đêm trắng sinh ra

Cảm ơn bạn Tăng Nhật Tuệ. Ca từ đẹp. Nhạc quá là ru êm vỗ về.

Version của cả bạn Khánh Linh và Hiền Thục đều ổn <3.





Còn đây là hợp âm mìh tự mò cho guitar. Toàn thấy các bạn í chơi Ab gì đấy, nhìn đã khóc thét.

Hợp âm này chấp nhận đc cho các con gà như mìh :).


G
Hết ngày rồi thương tâm ơi
Em C D/D7
Ngày xô theo ngày xuống đáy vực sâu

Hết đêm rồi hoang mang ơi
Đêm vẽ trăng vàng tan xuôi theo dòng

Vỡ òa rồi thơ ngây ơi
Từ nắng ko về đáy tối từ tâm

Vỡ tan rồi thương yêu ơi
Nguyệt vỡ ra vàng gương trong tan cùng

G Em
À ơi về tìm câu hát ru hời
C D7
Thơm ngát đêm hương trầm là hơi áo xanh ngời

À ơi về tìm nhung gấm đâu rồi
Đèn chong hết đêm thâu gấm hoa tàn hơi

À ơi ngày từ đêm trắng sinh ra
Đêm giấu đêm không màu ngày lên mới xanh ngời

À ơi ngày còn thơm phức hoa trời
Còn nghe tiếng tim đời ta hãy còn vui
G
Còn màu tóc xanh

[2012.09.19: thêm Capo vào ngăn 1 là chuẩn ko fải chỉnh nhé \:D/ ]

Ngai ngái




Em tự ngưỡng mộ mìh khi nghĩ ra cái từ này cho cái đất trời ngày hôm nay. Nó như thế thật đó. Mắt trĩu xuống muốn ngủ. Người trĩu xuống muốn ốm. Uể oải. Lừ đừ. Sụt sịt. Nhìn quanh mà xem!

Em cũng nghĩ ra một cụm từ khác, khi đi ngang qua chỗ đó. Bạn em chỉ cho em. Em kết. Rồi em chỉ cho bạn khác. Bạn ấy thích. Rồi bạn ấy lại chỉ cho bạn khác...

Sau sau sau nữa thế nào, em ko biết. Chỉ biết là em thì đã thôi ngồi đó. Có những thứ ko còn giống như xưa.

Đẹp-để-đấy. Uh. Em nghĩ ra cụm từ ấy.

Như kiểu, một lần, khi đã lớn rồi ấy, em nhìn thấy kẹo bông và đc mua cho. Em sướng rơn. Ôi món ăn thơ ấu thèm thuồng! Nhưng kẹo bông hôm ấy chỉ toàn đường. Ăn như kiểu nhai nguyên cả một nắm đường.

Và từ đó em ko ăn kẹo bông nữa. Cũng như ko còn ăn bánh gối cầm tay, kem ở xưởng kem và .v.v. .v.v. Đôi khi vì nhớ, vẫn thử lại. Chỉ để thử mà thôi.

Tốt nhất, với những thứ đã từng đẹp đẽ ấy, cứ để nguyên như thế cho chúng đẹp mãi mãi trong lòng. Đừng xới lên. Đừng.

Thế thôi.

Sunday, September 16, 2012

Vulnerable

16.9.2012

Mùng Một tháng Tám, lịch âm. Tôi đã nghĩ tháng Ngâu ướt nhẹp thê thướt qua rồi.

Sáng Chủ nhật trong trẻo. Ngủ muộn, dậy sớm. Dọn dẹp.

Hơn 7h. Nhận một cuộc gọi báo tin chẳng lành.

*

So với những gì bạn đang trải qua, tất cả mớ vật vã của tôi đáng vứt xuống sông cho cá cũng ko buồn ăn.

Và thế giới này, mới dễ vụn vỡ làm sao. Tôi thấy có lỗi với bạn. Rất nhiều.



Friday, September 14, 2012

Thức em dậy khi tháng Chín đi qua



Thay hình. 2012.11.02



Gần ba ngày không bước chân ra khỏi cửa, mặc kệ ngoài kia dân tình hú hét phấn khích biểu cảm vì cái đất trời này như thế nào.

Hết ốm. Em leo lên sân thượng tầng bốn. Ừ thì, gió mùa về...

Trời xám. Gió bạt ngàn. Cây cối lảo đảo, ngất ngư. Cây lộc vừng khổng lồ năm nào đã chết mất xác. Có một cây mới toe, nhỏ xíu bố em mới đưa về. Những lá vàng khô giòn của nó cũng đã cuốn đi theo gió, từ hôm qua.

Khăn của em cũng bay phơ phất. Chỉ tóc là ko bay đc nữa.

*
Mẹ hỏi bị làm sao. Em bảo không biết.
Mẹ bảo lại có chuyện gì ở cty nên kiếm cớ ở nhà chứ gì. Em chối bay.

Thực ra thì có gì chứ?

Não: Tớ rỗng tuếch rồi. Kệ.
Tim: Tớ đơ rồi. Kệ.
Mắt cá chân: Có biết lúc trái gió trở trời như này tớ lại đau không?
Nureng: Mìh cũng chán luôn. Kệ.

Thế là cả hội dung dăng dung dẻ dắt tay nhau "đình công".

*
Em đã không-muốn-nghĩ-gì-cả. Cái kiểu "đừng nghĩ nữa nghĩ là chết đấy". Từ những chuyện sự-thật-là-như-thế nhưng em không-chấp-nhận-được. Tới những chuyện không-tin-được, không-thể-tưởng-tượng-nổi và vì thế, khi đứng trước nó: em không những không-thể-thốt-một-lời-nào mà còn không-biết-nghĩ-sao-nữa. Tê liệt. Ừ. Tê liệt.


Em đã sợ phân tích mổ xẻ. Sợ hoang mang đối mặt với cái kết luận sững sờ rằng I'm a totally loser. Sợ chứ. Ừ thì mình chưa già. Nhưng mình có phải mười tám đôi mươi nữa đâu mà "trẻ trâu" hăm hở?


Em đã sợ cảm giác toan lo. Rồi đây tôi sẽ phải làm gì, sẽ như thế nào, sẽ ra sao. Lại là cross road và những lựa chọn bla bla bla bla bla bla bla... Mà mỗi lần chọn sai rồi lầm lũi quay về: Em là tờ giấy chi chít gạch xóa chứ đâu phải là tờ giấy trắng tỉnh tình tinh để start-of-something-new?

*
Nhưng mà. Tuy nhiên. À thì.

Trận ốm có tác dụng. Để biết cái cảm giác chỉ-cần-khỏe-mạnh-bình-thường-thôi đã là hạnh phúc.

Và em biết, em không mất tất cả.

- Mẹ hay càm ràm em. Nhưng hôm qua mẹ mua đầy ú sữa chua và caramen cho em.
- Tối hôm trước bố nhờ em làm giúp mấy cái số liệu. Vậy là em khỏi vớ vẩn nghịch nhảm. Và bố mang về cho em bộ quần áo mưa bộ đội size nhỏ cho vừa với em (thay vì bộ to đùng của bố). Vậy là em lại có 'đồ nghề' để lên đường!
- Tek về sớm nấu cơm. Tek hỏi có mua truyện ko để Tek mua cho. Tek luôn luôn chiều em kinh khủng khiếp.
- Em luôn luôn có nhà ông để về bất cứ lúc nào em muốn. Có phòng riêng để bày bừa tùm lum. Hay cái góc sân thượng để ngồi nhìn cây ngắm mây mà lẩn thẩn nghĩ đủ thứ.
- Em vẫn còn ground coffee với olive oil để làm body scrub.
- Em còn guitar để hát nghêu ngao. Còn xe máy để lượn lờ (và còn đủ tiền đổ xăng và nếu không thì cũng còn xe đạp!).
- Còn đống khăn để show-off những ngày nhiều gió thế này.
- Còn phim, sách, nhạc bla bla (mà kể hết ra thì thấy em quá giàu!).
- Còn bạn. Hẳn hoi. Chứ ko fải bạn-bè

Nói chung, em thấy mình chưa đến nỗi vô phương cứu chữa. Hơn nữa, em mới biết chuyện một bạn. Còn thảm họa hơn mình rất nhiều.

*
Có thể em vẫn chưa hết sốc. Chỉ là sau cơn bão, trời cần thời gian để xanh trở lại.

Có thể, em vẫn vương vấn đi vào đi ra. Chỉ là như một thói quen. Cần thời gian để thay đổi.

Được cái là em không nuối tiếc. Và biết chấp nhận hơn nhiều.

Chỉ còn buồn. Ừ. Nhưng rồi, cũng trôi đi thôi...!

*
Em thấy có khi mình giống con quay. Thực ra em chỉ xoay tròn tít mù chứ chưa dịch chuyển được một milimét nào. Cũng có thể, là nước. Sôi đến 99 độ thì cũng vẫn chưa đủ để bốc hơi. Em cần 1 độ nữa. 1 độ nữa thôi.

Buddha nói luôn luôn có thể bắt đầu lại từ đầu. Ừ thì, em chẳng còn là tờ giấy trắng tỉnh tình tinh hay là một con nhỏ mười tám đôi mươi non tơ ngơ ngác. Thì có sao đâu? Chừng nào em còn đủ muốn, thích và kiên trì. Vậy là đủ.

*
Wake me up when September ends. Năm ngoái em kêu gào cái câu này mà thực ra em chả làm được.

Năm nay.

Tháng Chín qua đi một nửa. Và em tự thức mình rồi :).







Thursday, September 13, 2012

Somebody that I used to know





Bài này cũ rồi. Hồi đó m nghe cover của các bạn Walk of the Earth trc khi xem official MV của Gotye và cho đến giờ vẫn chỉ luôn luôn ưng cái bản cover ấy. Xin lỗi bạn Gotye và cô gái hát cùng bạn. M ghét cô ta dã man. Hát mà như sủa vào mặt ng` kia ý :-<

MV dưới đây thì, mới tìm đc hôm vừa rồi. Vừa xem vừa cười lăn lộn hết cả buổi sáng. Ôi cái gia đình kool ko tả đc :)).






---
Somebody that I used to know
Ai đó tôi đã từng biết

[Male]
Now and then I think of when we were together
Like when you said you felt so happy you could die
Told myself that you were right for me
But felt so lonely in your company
But that was love and it's an ache I still remember
Lúc này và mai sau Thi thoảng tôi nghĩ về những khi chúng ta đã bên nhau
Như khi em nói rằng em vui tưởng chết đi được
Nói với tôi rằng em là định mệnh của tôi
Nhưng thấy quá cô đơn trong thế giới của em
Nhưng đó là tình yêu và là nỗi đau mà tôi vẫn nhớ

You can get addicted to a certain kind of sadness
Like resignation to the end, always the end
So when we found that we could not make sense
Well you said that we would still be friends
But I'll admit that I was glad it was over
Em có thể phát cuồng vì những chuyện buồn buồn kiểu đó
Như là sự cam chịu đến cùng, luôn luôn đến cùng
Vì thế khi chúng ta thấy rằng chuyện này không đi đến đâu
Uhm, em nói rằng chúng ta vẫn có thể là bạn
Nhưng tôi thú nhận rằng tôi mừng quá vì nó đã qua rồi!

Chorus
But you didn't have to cut me off
Make out like it never happened and that we were nothing
And I don't even need your love
But you treat me like a stranger and that feels so rough
No you didn't have to stoop so low
Have your friends collect your records and then change your number
I guess that I don't need that though
Now you're just somebody that I used to know
Now you're just somebody that I used to know
Now you're just somebody that I used to know
Nhưng em không cần phải xóa bỏ tôi
Làm như chưa từng có chuyện gì và chúng ta chẳng là gì cả
Và tôi không còn cần tình yêu của em
Nhưng em đối xử với tôi như một người xa lạ điều đó thật đau đớn
Không em không cần phải hạ mình thấp đến thế
Để bạn bè đếm 'thành tích' và sau đó thay đổi số của em
Tôi nghĩ tôi không cần điều đó tuy rằng
Giờ em chỉ còn là ai đó mà tôi từng biết

[Female]
Now and then I think of all the times you screwed me over
But had me believing it was always something that I'd done
But I don't wanna live that way Reading into every word you say
You said that you could let it go
And I wouldn't catch you hung up on somebody that you used to know
Lúc này và mai sau Đôi khi tôi nghĩ đến những lúc anh lừa dối tôi
Nhưng tôi đã luôn luôn tin rằng (đó là do) tôi đã làm gì đó
Nhưng tôi không còn muốn sống theo cách đó nữa. Suy diễn từng chữ anh viết
Anh nói anh có thể để chúng qua đi
Và tôi sẽ không còn bắt gặp anh vẫn vấn vương người cũ

Chorus
But you didn't have to cut me off
Make out like it never happened and that we were nothing
And I don't even need your love
But you treat me like a stranger and that feels so rough
No you didn't have to stoop so low
Have your friends collect your records and then change your number
I guess that I don't need that though
Now you're just somebody that I used to know [x2]
Somebody (I used to know)
Somebody (Now you're just somebody that I used to know)
(I used to know) (That I used to know) (I used to know)
Somebody




Mỡ

"Nhà em mới nuôi một con mòe. Em đặt tên cho mòe là Nhợn. Hôm nay ba mẹ đi vắng hết, Nhợn ở nhà chơi với em. Nhưng Nhợn chỉ kêu ầm ỹ đòi ăn và hồn nhiên giẫm đạp lên bàn fím laptop ko thương tiếc. Nhợn vừa ăn lúc 11h giờ lại zau záu ăn tiếp. Thực ra thì Nhợn ăn nhiều cũng tốt vì em hy vọng đến mùa đông Nhợn sẽ to đùng béo ú để ôm cho sướng. Dù sao thì em vẫn iêu Nhợn vì Nhợn rất dở hơi."
[Trên tường Facebook của tui]

Ở nhà chơi với Nhợn. Trong khi trời đất hanh hao gió mùa. Tui nhớ Mỡ. 

Mỡ là cái tên xấu xí mà Hôi Như Dê đặt cho mèo xinh đẹp của tui. Lông trắng, một vài đốm màu. Đuôi hơi cộc. Nhưng mắt thì xanh biếc, thông minh cực kỳ. Buổi tối, bố mẹ ko cho tui lôi nó vào ngủ cùng trong màn, thì tui kéo màn chùng chùng xuống, vậy là nó sẽ có một chỗ trên gối của tui, grừ grừ bên tai ngủ cùng tui. 

Sau này thì tui cho nó vào ngủ cùng. Nó biết đường tự lách vào và lách ra khỏi mùng. 

Rồi khi nó lớn lên, nó đẻ con suốt. Hơi tí lại thấy bụng nó lùm lùm rồi thì đẻ toàn 3, 4 con. Con nào cũng xưn. 

Mỡ k fải con mèo đầu tiên nhà tui nuôi nhưng là con mèo ở với tui lâu nhất. Tít từ hồi lớp 7 tới năm nhứt ĐH. Hồi đó nhà xây lại, dọn qua chỗ khác ăn ở tạm bợ. Mỡ bơ vơ lang thang, rồi mất tích.

Tui nhớ Mỡ thi thoảng dư thừa năng lượng, chạy huỳnh huỵch quanh nhà như con dở. Có khi xót ruột, đi ăn cỏ rồi về nôn ọe tùm lum. Có khi tha về con chuột to tướng, mặt mũi hớn hở phấn khích. Và Mỡ điên rất thích ăn lòng lợn.

Tui ko nhớ bao nhiêu lần ôm Mỡ và khóc nhè chè thiu. Mỡ thì chẳng nói gì cả, chỉ grừ grừ, co tròn một cục ấm áp trong lòng tui. 

Friday, September 7, 2012

Rong chơi biết có nỗi đau vô cùng?



Sáng nay, vô tình được nghe bài này. Ko rõ tác giả, chỉ biết là OST phim Cổng mặt trời (tên phim thì hay, ngó qua phần gthiệu thì có vẻ là fim truyền hình VN củ chuối, nhưg thực ra m ko xem nên k biết).

Version của Hiền Thục là một sớm mai trên thảo nguyên.

Version của Kasim là một đêm, ngồi bên đống lửa.








---
Giấc mơ ngày xưa

Tôi vẫn đi qua những con đường quen
Bạn có nhớ đến tôi bao giờ?
Từng ngày qua chúng ta lại thêm cách xa
Cuộc đời có những hạnh phúc thật gần...

Tôi vẫn mơ giấc mơ ngày xưa
Đấy thôi
Chuyện gì quên nhớ hết những nụ cười
Ngày mai đây: hãy tin là thế!
Và khi ấy còn nhận ra nhau!

[Mang theo ánh nắng mang theo tiếng cười
Bắt đầu từ đó ra đi tìm ước mơ]

Rong chơi biết có nỗi đau vô cùng
Khi dừng chân mới hay ta xa lạ

Nghêu ngao câu hát ánh trăng theo về
Nơi nào mái ấm những bạn bè thân?
Ôi mênh mang quá biết đâu quê nhà
Câu chuyện xưa ấy tưởng chừng ta quên...


Tôi vẫn đi qua những con đường quen

Chuyện gì quên nhớ hết những nụ cười

Tôi vẫn mơ giấc mơ ngày xưa

Đấy thôi

Nằm ngắm mây lướt qua bầu trời...









Thursday, September 6, 2012

Với cụ Dum





- Thưa thầy...
- Sao thế con?
- ... Con rùng mình rồi, thầy ạ.








...
Here come the rain again
Falling from the stars
Drenching my pain again
Becoming who we are
As my memory rests
But never forget what I lost
...
Ring out the bells again
Like we did when spring began
...

Lại là cơn mưa ấy
Rớt từ những ngôi sao
Làm ướt đẫm những nỗi đau tôi thêm một lần
Trở thành thực sự tôi-là-như-thế
Giống như ký ức ngủ yên
Nhưng chẳng bao giờ nguôi quên mất mát
...
Rung cho những dây chuông ngân lên
Như chúng ta vẫn làm mỗi độ xuân về
...

[Wake me up when September ends - Green Day]


Sự thật xấu xí









Các thứ không-thật, thường rất là đẹp.

Chả fải vậy sao? Đã mất công tô vẽ, ai lại muốn tô vẽ ra thứ xấu xí bao giờ? (Chỉ nói đến motivation thôi chứ k nói đến thực tế, vì hoa tay của ng` ta có hạn mà.)

Nhưng rõ là như thế.
Ai lại vẽ ra cái dự án với những thông số thảm hại? Thế thì ai còn muốn làm!
Ai lại vẽ ra cái đích đến trống hoác nhạt toẹt? Thế thì ai còn muốn đi!
Ai lại vẽ ra cái tương lai tối hù? Thế thì ai còn muốn sống!

McDonald đâu có bỏ ra bộn xu để vẽ cái bọn ăn fast food rồi béo ú na ú nần?
Mấy cty kinh doanh game chả nhẽ đần đến mức lấy mấy đứa phát rồ vì game online làm "idol"?
Và đủ thứ kênh giải trí trên tivi có điên đâu mà lôi ra những đứa trẻ bị ngu dại đi và cận lòi vì xem TV nhiều quá thể đáng?

Ai đó viết những chuyện tình rồ man tíc thôi rồi, thực ra, có thể là một đứa forever-alone chính hiệu.
Ai đó viết những dòng hẹn bể thề non, thực ra, có thể là một đứa đánh cá bằng mìn (chứ bắt cá hai tay hay thậm chí giăng lưới đánh bắt xa bờ, vẫn còn kém năng suất chán!).
Và ai đó viết những điều đẹp đẽ tốt lành kinh hồn, thực ra, có thể messy không đỡ được!

Tóm lại, chấp nhận, sự thật là xấu xí. Vấn đề là, cứ AQ mà sống thôi. Cái đẹp chỉ tồn tại cùng với AQ, hết AQ thì ko thấy đc cái gì đẹp nữa cả, chấm hết.

Nên khi tôi vẫn còn thấy gì đó đẹp, nghĩa là tôi vẫn còn AQ. Còn AQ thì vẫn còn sống nhăn nhở đc cùng với các thể loại sự thật dù là xấu xí đến đâu.

Lại phải nói, một câu trong Chí Phèo:

"Xấu mà e lệ thì cũng yêu" (Nam Cao)

Đấy, lại AQ rồi!

(*) chú thích cho các bạn ko hiểu AQ là cái gì: AQ là tên 1 nhân vật trong "AQ chính truyện" của nhà văn Lỗ Tấn (Trung Quốc ạ, thưa các bạn). Thôi tốt nhất là các bạn tìm đọc truyện í để hiểu cái "tinh thần AQ" là cái cóc khô gì. Nếu nhất định ko chịu đọc thì đấy, tôi viết thế, hiểu đc thế nào thì hiểu mà hiểu ra sao thì cũng tùy :).
---

Đây là một bài thơ trên Hoa Học Trò. Từ rất xa xưa, từ thuở còn có thơ. Nhớ tên tác giả là nthế. Nhớ câu chữ là nthế. Nếu có gì sai, ấy là bởi, electron thông minh đã rơi rụng, theo tháng năm...

Chấm phẩy ngắt dòng lung tung. Là tại. Lúc đọc thấy thế.

Đã già cả, người ta thường gàn dở.

Hoặc, vì trẻ con, nên người ta bướng ương.


---
Gửi người áo trắng - Thụy Thảo

Một ngày thấy mình không còn muốn khóc
Nỗi buồn xưa đã nhạt nhẽo quá rồi
Chợt thấy
               tình yêu không hẳn là biển rộng
Những gì một thời đau đớn. Khôn nguôi.

Một ngày thấy
                      mình cười sao khó quá
Tán phượng xanh
                      đã đổ mấy lá vàng

những người
chưa bao giờ
gặp lại
...
Từ độ bãi trường. Dạo ấy. Thu sang.

Ta đã cất tà áo dài ngày nọ
Cả những câu thơ. Biết khóc. Biết cười
Cả một thời. Không biết. Mình trẻ dại
Trong trẻo vui đùa. Mười Tám. Đôi Mươi.

Cả tình yêu - tà áo dài - tán phượng:
Ta ngỡ sẽ theo đi suốt cuộc đời!
Bài thơ viết cái năm Mười Chín tuổi
Hai Mốt rồi mới biết: chỉ-thơ-thôi

Ta chẳng gửi lại bài thơ áo trắng!
Nỗi buồn ngây ngô cũng hóa đá lâu rồi!
Chỉ còn tán phượng
                                 bên đường hoài đứng đợi
Những tà áo dài. Mười Tám. Đôi Mươi.

---

[quá sợ hãi nên chẳng dám lấy ảnh áo-dài-ngày-khai-trường nào post lên đây cả]