Friday, December 20, 2019

Tiệm cà phê mưa




Buổi sáng Hà Nội lạnh và mưa lất phất. Mặc một set đồ đen từ đầu đến chân và tô son đỏ (Russian Red để dành cho những lúc như này đây người ơi).


Lúi húi đi pha một shot cà phê, và chợt điện xoẹt chiu chiu trong đầu, lóe sáng một ý nghĩ. Ồ. Đã đến lúc có một chiếc quán của-mình. Muốn, cái cảm giác đi đâu đi đó rồi ghé qua, hay dừng chân, ở tiệm cà phê của-mình. Có lẽ mùa đông mang đến những nỗi điên rồ này. Mở một tiệm cà phê là điều bất cứ đứa nào cũng có thể nghĩ ra và mỗi ngày có hàng trăm tiệm này mở ra tiệm kia đóng cửa... Ừ nhưng, keme chứ đây là chuyện của mình. Như khi đốt điếu thuốc đầu tiên, nó chẳng phải là gì ghê gớm. Xung quanh các bạn hút đầy, mà mình thì chưa. Rồi tới một hôm tự mình đốt thuốc, dù chẳng ham mê gì và có thể on - off bất cứ lúc nào. Nó là cảm giác như vậy. Biết là mình sẽ làm, vào một lúc nào đó. Chỉ việc đợi lúc đó đến mà thôi. (À không, cà phê thì có đam mê chứ, vấn đề là thời điểm :)) )


Rốt cục cũng có 1 lí do đủ to, để ngưng shopaholic và dành dụm từng hào :))
















Wednesday, December 18, 2019

Xmas is coming to town







Chẳng hiểu vì sao năm nay thấy em ko khí Giáng sinh rất chi ư là chộn rộn, dù chẳng sắm sửa trang hoàng gì, thành phố cũng chẳng có gì hơn ngoài bụi mịn, cũng chẳng gặp được chiếc cây hay dải đèn nào làm mình rung rinh. (Thậm chí, lúc định mua một chiếc cây tùng thơm, em đã rất thất vọng khi lùa tay qua tán lá mà không đọng lại được chút hương thơm nào và rất hoang mang lo khứu giác em đã trở nên tệ hại.)

Có thể, 'không khí Giáng sinh' chỉ là, âm hưởng của (những) mùa Giáng sinh năm cũ, với combo mulled wine và Love actually. Hay chỉ là buổi đi xem show chiếu đèn mưa như trút nước, năm ngoái...


.
Tối qua đi bộ xuyên qua con phố vắng ra bến bus (kỳ ghê phố bé tí ngắn tị nhưng đc đặt tên thì vẫn gọi là phố, còn ngõ ko bé lắm ko ngắn lắm nhưng ko đc đặt tên thì vẫn là ngõ), em nhìn thấy một tiệm cà phê Tonkin. Em chưa bao giờ nghĩ là Tonkin tồn tại ở tọa độ này, cũng chưa bao giờ nghĩ là Tonkin còn đến ngày hôm nay (nghĩ, nó đã sập rồi ý chứ...) Ký ức về Tonkin trong em là chiếc quán đầu Lý Thường Kiệt (đã bị biến thành Cộng, từ lâu) mà khi còn là Tonkin thì nó vẫn có chất rất Tonkin (cũng như Cộng, chỉ nên ở iêm Triệu Việt Vương, đừng có đi tóe lóe khắp nơi (và riêng Cộng Triệu Việt Vương thì đóng cmn cửa :) )). Tonkin còn một tiệm bé tí nữa, đối diện trường Trưng Vương. Tiệm này về ko gian thì ko thể so với Tonkin đầu LTK được, nhưng lúc ấy từ Sở thú đi ra đây thì thấy rất gần rất tiện. Mỗi khi trời lạnh, em hay ngồi vỉa hè view sang trường bên kia đường, và uống nâu nóng với anh Đông đông. Hoặc uống đen đá ko đường, thì thể nào arnh cũng mua cho mấy cái bánh rán đường/mật nếu có thúng bánh rán đi qua (và nó hợp với đen đá ko đường ở đây dễ sợ). Nói chung, nhớ nhất nâu nóng ở đây mỗi khi trời lạnh chứ em thường ko ưa đồ ngọt, càng ko uống nâu hay nâu nóng ở bất cứ đâu.


.
Mấy ngày vừa rồi trời nhiều gió khủng. Đi, hoặc đứng, dưới mỗi tán cây lá bé xiu xiu như lá phượng thì thể nào lá cũng rơi tả tơi đầy tóc. Tối qua đứng chờ bus, mặc dù lớp tan sớm mà rốt cục vẫn catch chuyến bus cuối cùng. Chờ lâu ơi là lâu, mà ko thấy khó chịu. Đứng cạnh một chiếc gốc cây to, dưới ánh đèn vàng và gió thổi lá bay lả tả.

Em đốt một điếu thuốc. Buồn cười nghĩ đến Nasa người luôn càm ràm éo gì mày hút nhanh thế. Buồn cười nghĩ đến Vil bảo mày hút thế chỉ ung thư vòm họng chứ ko thể ung thư phổi được. Again em nghĩ có khi em chỉ thích phả khói cho vui chứ bản thân hút thuốc chả có gì vui cả. Và lúc ấy, gió đến nỗi, em ko cần hút mà điếu thuốc vẫn cháy phừng phừng. Quầng lửa đỏ liếm quanh thân giấy trắng và giấy ngả màu nâu ố rồi hóa tro tàn, rất nhanh.

Gió cứ thổi, lửa cứ cháy...

.
Ở dãy ghế của nhà chờ bus sau lưng em đứng, có một cụ bà tóc trắng ngồi lặng thinh. Em định hỏi... rốt cục lại chẳng hỏi gì cả.

Em lên chiếc bus cuối cùng lướt qua. Và cụ già vẫn ngồi yên.








Monday, December 9, 2019

Xa



Xuống khỏi máy bay, thấy mình vỡ rụm. (Đhs các bạn bay giỏi thế đây cho bay vài chuyến đã liểng xiểng ốm đau bơ phờ). Trong lúc chờ xe đón, dạ dày nhâm nhẩm đau. Và họng lại sưng như trái chanh rồi.

Lết tới nhà thực muốn một cái gì nóng ấm xì xụp như những cốc cháo đã ăn suốt mùa đông năm ngoái (tất nhiên giờ đéo có rồi). Lại nghĩ hay pha một cốc trà nóng ấm bụng và ấm tay. Nhưng đi pha trà cũng thấy không còn sức nữa. (Rót cồn thì dễ hơn).

Rốt cục thì nằm im như Vô Diện chảy thượt.

.
Có hôm nghĩ mãi sao mùa đông năm ngoái ko thấy tệ như này nhỉ. Mùa đông lạnh đến nỗi đắp hết tất cả các chiếc chăn có được, lại thủ sẵn máy sấy ở cạnh giường, để sưởi chân cho ấm (đỡ phải bật lò sưởi vừa tốn ga vừa chả ấm tí đéo nào). Mà vẫn ổn thỏa. Ốm đau lê lết rồi thì cũng qua thôi cả ý mà. (Hay có lẽ lúc mùa đông năm ngoái cũng đã thấy tệ hại lắm xong bây giờ nhìn lại trong ánh sáng ấm áp lung linh của ký ức, lại nghĩ là nó đẹp hơn nó thực ra vốn thế :)) có lẽ khi đó cũng khóc nhè chè thiu nhớ nhà vân vân này nọ nhưng xong rồi cũng keme nó đi, bài vở đè rồi thì sấp ngửa chợ búa nấu nướng rồi thì pạc ti vân vân mây mây... phi mấy củ hành tây cũng hết mẹ buổi tối rồi ý mà).

.
Biz trip khiến mọi thành phố trở nên giống nhau. Đều là liên tu bất tận họp hành. Một vài quán ăn, đôi khi thấy vị đôi khi không thấy vị gì hết. Một vài chỗ ngồi, cà phê. Mà check tin nhắn từ 2000 cái group khác nhau trên 1000 apps chat khác nhau thêm mở máy check mail nữa. Thế là rồi nơi nào ngồi cũng như nhau.

Vì những lúc ngồi như thế, mà tẩn nhiều cà phê lạnh quá.

Y rằng.

.
Biz trip cũng là để xử lý 1000 pending tasks và kỳ vọng vào những vận hội mới. Với công ty mà nói. Với Lu biz trip là những lúc nảy ra một vạn câu hỏi vì sao. Trả lời được dăm ba câu. Còn lại thì cứ chất đống chất chồng như núi trong đầu.

Hôm nay thì nghĩ thật sự kiếm tiền ít hơn thì có chết ko?

Nhưng hình như với 1 đứa cực đoan ko chấp nhận các thứ lưng chừng khơi khơi giữa giữa thì có lẽ ko thể vừa lòng nổi với 1 công việc kiểu nhàn nhàn đều đều (và ít tiền hơn, như mong ước). Vả lại công việc hiện tại ko phải là ko vui, vẫn là một cái game chơi mãi chưa master đc có nhiều thứ để làm để học nhiều vô cùng nhiều. Có lẽ chỉ là, hệ quy chiếu mình vẫn ko khớp đc, và sức mình thì có hạn. Mà thấy mình như con xe dọc ngang bàn cờ chỗ đ' nào cũng hiện hồn đc.

Nhẽ là vì thế. Mình mệt quá.






Tuesday, December 3, 2019

Long Biên



Lên Long Biên một hôm nhiều gió, rất nhiều gió, sau hai triệu năm rồi chưa lên.

Hóa ra Long Biên vẫn chưa sập.

.

Ký ức cuối cùng về Long Biên là hàng quán búa xua không còn chỗ mà dừng xe, nên thường chạy một vòng rồi té. Lần này, hàng quán đã biến đâu hết rồi, Long Biên lại hiu hắt không người.


Có một chỗ thành cầu không bị chắn kín, mà chắn hơi hơi có hai thanh chắn ngang, thanh thấp thì vừa tầm gác chân còn thanh cao vừa tầm gác tay: có thể ngồi thò chân đung đưa, và tì tay, rồi tì đầu lên tay nhìn mặt nước sẫm tối nâu nâu lấp loáng lấp loáng gió và ánh sáng.

.


Hóa ra, Long Biên có lúc vui như vậy. Niềm vui như sao băng, thậm chí như ánh quét của chiếc đuôi sao chổi. Mà căn bản đã là vui, nguyên sơ, thì vẫn là vui. Những trước và sau không có ý nghĩa gì hết. Như trước và sau khi sao chổi quét đến.