Friday, December 15, 2023

Gió mang bài ca bay đi






Gió mang bài ca với cây đàn
khẽ qua ngồi bên thềm hát ca
gió ơi tình yêu vui hay buồn
gió đã bao giờ biết yêu?

Tiếng ca ngọt hơn khi ta buồn
tiếng ca gọi ta dậy sớm mai
biết đâu bình minh có nắng vàng
có con chim nhỏ hót vang

Người đàn bà hát tình ca khi giấc mơ về
hát cho nỗi buồn bay đi
ngọt ngào là những tình yêu trong trái tim nhỏ
hát cho gió thổi bên thềm

Người đàn bà hát tình ca khi giấc mơ về
hát cho những người yêu thương
cuộc đời là những bài ca cất trong lòng
sớm mai gió lại mang về

Bay đi
bài ca tình yêu
theo gió bay đi
bài ca của tôi
bay đi để yêu thương tìm nhau
thành đôi theo gió bay về

Bay đi
bài ca tình yêu
theo gió bay đi
bài ca của tôi
cứ hát lên bài ca cuộc đời
hát cho bạn bè tôi


Gió mang bài ca bay đi cùng
gió mang tình yêu bay đi cùng
gió mang tình yêu bay đi rồi
gió mang tình yêu bay đi rồi


Bay đi
bài ca tình yêu
theo gió bay đi
bài ca của tôi
bay đi để yêu thương tìm nhau
thành đôi theo gió bay về


Bay đi
bài ca tình yêu
theo gió bay đi
bài ca của tôi
cứ hát lên bài ca cuộc đời
hát cho bạn bè tôi



--
Có những thứ giờ nhìn lại thấy khác thật. 

Ví dụ như whiskey. Hóa mình đã taste rất sai, và thực sự ko thấy nó ngon như đáng ra phải ngon vậy. Giờ khi taste đúng thì hiểu là vì sao nó ngon :)) Hóa ra thứ Lu đã ko chịu đc k phải là vị cồn mà là vị ngọt. Hóa ra mình đã uống quá nhanh. 

Giờ uống chậm thật là chậm như một cụ già, thì thấy vị ngọt đấy là thứ chịu được chứ ko phải unbearable nữa!

Hay ví dụ như một nhân vật mà trước đây mình ko thích thậm chí có vẻ coi thường. Thì giờ có sự tôn trọng nhất định, chứ ko phải nhìn thấy tên người ta là quay đi. 


Thursday, November 30, 2023

"Đón chân vực sâu thả đời cứ rơi"




Lu nhiều khi không có cảm giác mình đang sống trong thế giới này cho lắm. 

.
Có thể chỉ là một hôm mùa đông, sẽ rơi vào ký ức khi nghe Hồi ức giữa trời đông lạnh teo ở bản. 

Có thể chỉ là một lúc thinh lặng, mải ngắm "nỗi buồn xanh bốn bề nảy mầm thảo nguyên ầm rung chuông khánh". Tại sao "bao triền sông trẻ - bao bờ đê già" - sao đê thì già mà sông thì trẻ? Có phải "lúc phía đông bình minh nắng lên đỉnh trời nắng tắt bên người" cũng mang dáng dấp của "sen tàn cúc lại nở hoa" tức là thời gian trôi hết chỉ trong một câu, vài chữ?

Khi nghe "dù khoảnh khắc trở về là khoảnh khắc chia xa" với Lu đó ko phải là Mây của người nhạc sỹ mà là những "đám mây" mà mình sẽ ko bao giờ còn gặp. Cũng có thể là ngược lại, khi nghĩ về đám mây mà mình sẽ ko bao giờ còn gặp, thì thấy "nỗi buồn dậy sóng như dòng sông"

Có khi Lu còn đang bận bò ra khỏi hố sâu của câu chuyện vừa rơi vào, vỡ vụn theo nhân vật mà mãi ko hàn lại đc. 

Lúc thế giới đánh nhau ở Trung đông, là lúc Lu đã ở sẵn giữa đám hỗn độn trong Ngỡ đã là yêu mặc dù Lu ko định đọc thể loại như vậy của tác giả như vậy (nếu biết là vậy thì đã ko đọc. Nhưng lại ghét bị spoil và coi thường các thể loại review nên đã ko thèm đọc review để biết rằng mình ko nên đọc :(( ._.) và rồi sửng sốt sao người ta đánh nhau như-trong-truyện vậy. 

Hôm ghé nhà D, trước tất cả những lộn xộn và chọn thu lu ngủ trên sofa nhà D, là lúc ngỡ mình đang nằm lún trong chiếc sofa ở nhà Eriko. Lần trước đọc Kitchen cứ nghĩ đoạn mình quote đã là đoạn cuối, giờ cầm sách giấy trên tay mới biết đó mới được nửa đường. 

Và Lu rơi vào nửa đường còn lại, không phân biệt được chuyện mình đang nghe là chuyện ngoài đời bước vào truyện hay chuyện trong truyện bước ra ngoài đời. Có khi không ngạc nhiên - vì là chuyện "đã biết rồi", nhưng lắm khi vẫn bần thần vì hóa ra những chuyện như vậy có thật trên đời thật à? Người ta cư xử như trong truyện - thật, nhưng là những chuyện xấu xa cây táo ko nở hoa ._. 

.

Lu ko quote đoạn nào của Bếp nữa vì đoạn đã quote là đoạn hay nhứt rồi. 


Friday, November 24, 2023

Rồi ta sẽ đi những con đường hôm nay




Nếu ngày mai đi qua
những khoảng trời thông xanh
nếu thời gian quay lại
có mối tình mang tên
...

Muốn nói em nghe về giấc mơ
muốn nói em nghe thật gần


Rồi ta sẽ
đi những con đường hôm nay
sẽ giữ tay lại trong tay
giữ từng hơi ấm thật lâu

Đồi thông cao
nghe hết những lời ban mai
nhung nhớ đong đầy sương rơi
và chờ nghe em nói…
một lần cho mai sau…


Có mùa đông trên cao
có mùa hạ trong veo
giọt nước mắt để dành
cho một nụ hôn sâu…

.
Sáng, trời bỗng dưng mưa. Lu nghe tiếng lộp độp, mở cửa, và vẫn không nghĩ trời mưa nghĩ nhà nào làm nước chảy trên những mái tôn. Khi nhìn thấy sân ướt mới biết là mưa thật. Mà lúc xem dự báo thời tiết thì ko thấy báo mưa, thấy nắng, và nhiệt từ 20 - 28 độ. 

Lu vừa đi vừa nghĩ ko biết mưa này thì rồi có chuyển lạnh không, ngày mai mặc gì. Đi tới gần chỗ làm, thấy mặt trời lấp ló thò ra qua những lớp mây đen. Mà thò ra rất nhớn nhác như kiểu, "êi Lu ơi tao vẫn ở đây đấy chứ tổ sư mây với mủng vướng thế nhở" =))

Lu: thôi khỏi bạn ơi đang mùa đông bạn đi đi, xa chút nhé =))

.
Dũng viết lời đẹp ghê còn nhạc hơi đơn điệu :D Nhưng vẫn đẹp, theo kiểu lâu lâu tự nhiên vang một câu gì đó trong đầu và Lu phải đi tìm lại xem đấy là bài gì đã nghe khi nào. 

Và trong lúc chép lại lời nhạc thì nhận ra là có nhiều cách để học thuộc lòng: đọc là nhớ, nhìn là nhớ, nghe là nhớ... thì kiểu chép đi chép lại cũng là một cách để nhớ. Hồi cấp 3 phải chép vô biên vô số kể các công thức toán :) 

Cái việc chậm rãi gõ lại, viết xuống nhiều khi cũng mãn nguyện như thưởng trà, nếm rượu, khi mà câu từ đẹp quá. 

.






Tuesday, November 21, 2023

 

 

"Mặt trời soi em trần trụi yếu đuối

con mắt thấy những gì muốn xem"

Wednesday, November 15, 2023

"Tôi chỉ là cây trong nỗi buồn bão gió"


(Thơ của Vũ, tất nhiên phải hiểu là Lưu Quang Vũ)

Buổi sáng ấy Hà Nội lạnh và mưa. Từ sân bay về Lu nghe "Sương lạnh căm nóc nhà, thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ..."

Trong chiếc show đầy sạn (mà Lu chê chán thì thôi chứ ko bao giờ hết sạn cho nổi) thi thảng cũng có những phút giây hoàn hảo khi mà ánh sáng rọi ko quá ngu, tiếng ồn ko vọng vào, sàn dưới chân ko rung lên theo nhịp beat disco từ dưới hầm gì đó... và âm nhạc đang kể chuyện về thanh xuân trong veo, có hoài bão tự tin lẫn cả ngác ngơ hồi hộp (à, vì thế nên hợp với Tấn Minh cái sự nửa tự tin nửa run lập cập của ảnh). Ở đâu đó Lu thấy cả màu dân ca quan họ, thấy dư âm Hoa cúc xanh trên đầm lầy, thấy "bao ước mơ mượt mà trên lá cỏ", thấy chiếc note mới của K về những ngày old but gold (là K, hông phải K đó và cũng ko phải K đó), thấy cầu Long Biên hay Lòng như mây trắng... Rất muốn nhắn, nhưng ko chắc K sẽ hiểu. (Hay như kiểu ước gì người đọc Khôn kham hay Kitchen rồi cũng hiểu như mình.) Ở đâu đó cũng có màu của những nỗi cô đơn như kiểu tất cả nghệ sỹ đều cô đơn như vậy, không phải vì trên đỉnh cao thì cô đơn, mà - chỉ là vì cảm nhận được nỗi cô đơn, trong thế giới của mình. Nó đúng là kiểu mà tôi đọc cuốn sách này, nghe bài hát này cảm thấy vậy mà ko tìm thấy đc ai cũng cảm thấy như vậy vì thế thấy cô đơn. 

Và thực ra là Lu sẽ vẫn thích những thứ mình đã vẫn thích, dù dưới những dạng thức ngôn ngữ, cách thể hiện khác nhau. Và kể ra mình cũng tiêu chuẩn kép, sẽ thích những thứ mới nhưng phải là thứ mới và mình thích =))

Sau chiếc show đầy rẫy khen chê, khen thì bỏ qua vì phần lớn là ngớ ngẩn, còn chê thì người chê bảo chắc 10 năm sau mới nghe lại - vì 'bội thực quá', thì Lu vẫn nghe những bản hát cũ những phiên bản mình thấy ưng. Cũng như nhiều khi vẫn nghe Trịnh, hay Trần Lê Quỳnh, hay vô số nghệ sỹ khác. Thực ra mỗi lần như vậy chẳng phải nghe hát gì mà là nghe trong lòng mình dội lên những gì. Show dài lê thê nhưng với Lu thì không bội thực, nghe thêm nữa cũng vẫn OK, há mỏ nghe xem có gì mới (với điều kiện ko có những đống sạn lổn nhổn và những người hát ngớ ngẩn - thì tôi nghe đến sáng cũng được). 

Như kiểu lâu lắm ko thể viết ra gì được, mọi thứ dội vào trong. Thấy mình thật sự già rồi, keme các thứ đến và đi. Niềm vui bé mọn có khi chỉ là buổi sáng đi qua dòng sông hay những mặt hồ lấp lánh nắng, có đầy cỏ hồng (xong rồi người ta vặt mẹ hết cỏ, cụ thể là những người đi xe máy dừng xe vặt 1 bó to để làm gì ko hiểu đem về cắm nghĩ thế là đẹp à :) ). Có khi chỉ là đi xe ôm, sau một trận mưa ngửi thấy mùi thơm cây cỏ. Hay một hôm ăn trưa về đi ngược chiều gió thổi, mang theo hương cỏ vừa cắt xong. Hay chỉ là hôm nay chú bé nắn nót viết đẹp hơn một tí, biết tự sắp xếp phải làm gì tự soạn sách vở cho ngày hôm sau. Rồi tự đọc truyện tự cười hí hí. Đôi khi 2 đứa "mở tiệc" với đồ ăn vét từ tủ lạnh và Lu uống 1 ly vang, chú bé thì chỉ cần có snack và đc xem tizi, trong lúc mở mấy bản jazz chầm chậm. Hay có khi như buổi sáng ấy, bước ra ngoài trời lạnh và gió thổi vạt khăn xanh bay tung. 

"Nhắc tôi rằng con tim rất ngây thơ
Yêu một giây phút miệt mài
Thương, còn thương suốt cuộc đời"


Monday, September 11, 2023

 Cà phê sáng nay của Táo có mùi hành phi và taste béo ngậy như mỡ hành :)))


Dạo này sống buồn và nhạt ngủ trong giường chiếu hẹp, giấc mơ con đè nát cuộc đời con. 

Wednesday, August 30, 2023



"Nỗi buồn xanh bốn bề nảy mầm thảo nguyên ầm rung chuông khánh"




Saturday, July 29, 2023

City of stars









Mỗi khi Lu thấy Hà Nội nhỏ, Hà Nội vẫn có thể nhỏ hơn. 

Mấy người xa lạ gặp nhau, nói một hồi có khi đều từng đã ngồi cùng một quán cà phê ưa thích, ghé chung một chiếc pub, ăn sáng cùng những gói xôi Mây, lê la chung một đoạn vỉa hè. Thậm chí sẽ quen chung một người chủ quán ất ơ nào đó; có cùng thói quen lang thang đâu đó mùa nào ở đâu.

Như chị của chị bạn của bạn, đòi Lu mua cho chiếc vé xem kịch rồi cứ áy náy vì "Lu phải đi xem lại chỉ vì chị"

"Không chị ơi em xem vì em. Vì em thích nên em xem lại đóoo!"

"Chị cũng thích. Xem 10 năm trước rồi. Ấn tượng lắm, nên muốn xem lại".

Như 1 hôm đi nghe nhạc xong về bám đít Vil đi chung với 1 anh kia. Hôm sau biết hóa ra ảnh làm cùng tòa nhà ._.

.

Kể cả ở thế giới mà Lu nghĩ mình méo có liên quan gì sất. Thì hôm nay có người đang nói chuyện trớt quớt bỗng nhìn hình xăm (cũng trớt quớt) của con Lu và bảo tao chắc chắn mày xăm cùng chỗ với tao. Ở xx đúng không.

Con Lu lúc đầu còn chối sau nghe tên phố thì ối giời ơi.

'Sao ông biết <tên-thợ-xăm>'

'Nó học trường tôi, nhưng ra trường đéo đi làm như tôi mà lại đi some'

Ra thế.

Mặc dù <tên-thợ-xăm> giờ cũng đéo thèm ở Hà Nội.

.

Mà cũng có những người ở Hà Nội mãi mãi hay ghé Hà Nội ít lâu. Mà không có 1 khoảnh khắc nào chạm mặt một tí ti. 

 


Saturday, June 17, 2023

FTW

 

 
 
 
We'll do it allEverythingOn our own
 
We don't needAnythingOr anyone
 
If I lay hereIf I just lay hereWould you lie with me and just forget the world?
 
I don't quite knowHow to sayHow I feel
 
Those three wordsAre said too muchThey're not enough
 
If I lay hereIf I just lay hereWould you lie with me and just forget the world?
 
Forget what we're toldBefore we get too oldShow me a garden that's bursting into life
 
Let's waste timeChasing carsAround our heads
 
I need your graceTo remind meTo find my own
 
If I lay hereIf I just lay hereWould you lie with me and just forget the world?
 
Forget what we're toldBefore we get too oldShow me a garden that's bursting into life
 
All that I amAll that I ever wasIs here in your perfect eyes, they're all I can see
 
I don't know whereConfused about how as wellJust know that these things will never change for us at all
 
If I lay hereIf I just lay hereWould you lie with me and just forget the world?

Sunday, June 11, 2023

The walking men

 

Một hôm chạy qua bờ hồ nhân thể share W ít đồ ăng, nhờ W lấy dùm chiếc đồng hồ sửa và vì W phải đi bộ 10000 bước mỗi ngày thì hẹn đi bộ cùng luôn, thay vì ngồi è thè lè đâu đó.

Ngồi ở nhà W ko thích. Nhà phố cổ ko hề thích. Nó chật chội kiểu đất vàng tấc đất tấc vàng nên ghế bàn cũng bé xíu cầu thang bé xíu ghế ngồi không tựa rất đau lưng ko phù hợp cho người già (như Lu). Vườn hoa con cóc đận ấy đang sửa xiếc gì đấy nên cũng chả ngồi được. Cồn thì ko xài được vì phải lái xe. Tối thì ko ai ngồi cà phê cả (hồi trẻ thì ok ngồi giờ già rồi ko xài cà phê buổi tối đc).

Đi bộ cũng OK, như 10 năm trước vẫn đi. Rẽ Hàng Thùng đi theo Hàng Bè xuống Hàng Dầu, sau đấy như nào đó đã ra Bà Triệu. Đi đến Lý Thường Kiệt thì Lu kêu chán vòng về thôi. 

.

Có hôm đi nghe nhạc ở Nhà Hát Lớn nhưng cũng đậu xe từ tít đầu Nguyễn Hữu Huân rồi đi bộ vào. Vì Lu ngốc nghếch ko tin mình có thể đỗ đc xe quanh nhà hát :))

Nghe hát xong về, phố đã vắng im. Đèn đóm ở các cửa hiệu đã tắt hết. Phố tối với những nếp nhà yên ắng như nó vẫn thế 10 năm trước (chứ ko phải là con phố tưng bừng đèn đóm sáng lóa cửa hiệu như bây giờ). Lúc đi phải đi mau sợ trễ giờ hát, lúc về lại phải về nhanh cho anh trông xe còn về nghỉ (kẻo nửa đêm xe ngựa hóa ra bí ngô bây giờ!).

.

Có hôm lâu rồi hẹn Vil. Mùa đông. 2 đứa khoác tay dung dăng dung dẻ đi thế nào đó từ Trần Hưng Đạo lên Đinh Liệt (à đoạn này có thể là taxi), rồi loanh quanh Hàng Bè, Đào Duy Từ, Lương Ngọc Quyến. Ngồi vắt vẻo ở một cái rooftop bar nhìn những cây cầu vắt qua sông. Rồi về Nhà Hát Lớn ai bắt xe về nhà nấy, mà trước đó trên đường ghé tiệm đồ decor mua mấy món ngớ ngẩn cho Giáng sinh. 

Hôm ấy Vil đòi đổi khăn - cái khăn ghi nhạt nhẽo của bả đổi với khăn đỏ duy nhứt của Lu và từ đó đến giờ chưa có dịp nào đổi lại. Cũng kỳ, cái khăn đó Lu định vứt đi mấy lần vì sờn nhưng lần nào cũng thấy nó vẫn đẹp, lại lấy dao lam cạo bớt vải sờn xong quàng tiếp như mới.

.

Đợt này nóng quá. Đi làm về chỉ nằm iêm trong phòng không làm gì hết. 





Friday, May 19, 2023

 

 "Từng đôi cánh mang nỗi buồn chìm bay theo muôn thuở"



Wednesday, March 22, 2023

Let it all out. Now.



Chị Thúy luôn bày mấy xô hoa cúc vàng rói trước các ngày rằm mùng Một 1 ngày. Nhìn mấy thùng hoa trước cửa tiệm chị ắt sẽ biết tháng ngày. Những ngày còn lại chị chỉ bán tạp hóa các thứ linh tinh và ngồi với chiếc máy khâu sửa đồ. Kiêm nhận giặt khô. Kiêm dạy thằng con học full combo quát tháo la hét.

.
Chiếc hồ nước lấp lánh sóng ở ngay đoạn rẽ lên đê đợt sau Tết cũng cạn trơ những lớp đất bùn. Lu đoán người ta xả nước cho các ruộng cấy lúa. Hoặc có thể ko phải người ta thay nước cho một đợt nuôi trồng thủy sản mới? Ko biết. Lu chưa bao giờ nhảy xuống hỏi. Nhưng trước đó một chút ở đoạn dốc lên đê. Nếu đi thẳng thì cái đường trước mặt là 2 hàng cây ban tím hoa nở rợp trời. Năm nay hoa ban thực sự là 'thống trị' khắp đất trời Hà Nội chứ cả mùa Lu chưa kịp nhìn thấy một cành hoa sưa nào. (À nhưng chiếc hồ nước giờ lại thấy đầy đầy nước).

.
Cứ nghĩ đi xa phố vẫn có những nơi chốn tương tự. Cứ nghĩ có vỉa hè có thể ngửa cổ nhìn trời dưới một tán long não là thấy mùi phố phảng phất. Nhưng hôm rồi ngồi quán Haris (tất nhiên quán đéo tên Haris) bên trong một ngõ phố Hà Nội thì nhận ra không, đéo có gì thay thế được phố. Sẽ là một lựa chọn khác, một đôi converse bên cạnh một đôi vagabond chứ ko có gì thay thế nhau được cả. Không thể.

.
Đợt đọc đi đọc lại kịch Vũ, Lu đã nghĩ về chiện tình iêu một cách có vẻ như rất clear rất đơn giản. Nhưng đợt này rơi vào mớ self-messy tự bản thân gây ra cho bản thân =]] thấy cũng ko đơn giản vậy. Lúc nào cũng thế easier said than done.

.
Trước Lu từng nghĩ luôn có câu trả lời. Nhưng có lẽ không. Hoặc có lẽ có, dưới những hình dạng khó bomera trả lời cũng như không nhưng xong vũ trụ vẫn bảo là đấy là trả lời rồi mày cố mà học.

Tsb vũ trụ chơi khó. Mà Lu thì đã già lẩm cẩm cứ quên tiệt và lặp lại những điều đã nói rồi ._. 



Friday, March 3, 2023

Dưới tàng long não



Hôm nay khi nhận ra có 5 chiếc quần jeans màu gần như y hệt. Và khi mặc chiếc jeans thấy dễ chịu quá - đến nỗi phải vạch tag nó ra để nhận ra nó là cái jeans nào. Và hóa ra nó chính là cái jeans mà lần đầu xỏ thử đã nghĩ ủa cái quần này sao vải dày thế cứng thế nhỉ (nhưng giờ thì nó thích quá dễ chịu quá).


Cũng như đôi giày mua lại lần thứ 2 xong những ngày đầu đi vẫn đau chân xong nghĩ đôi giày lần 1 có đau đâu chỉ thấy thoải mái nhưng rồi nhớ ra là đôi giày lần 1 cũng đã đau chân và đôi giày lần 2 sau khi đi đủ lâu thì lại quen chân xỏ xoạch cái xong dây buộc chỉ để cho vui.


Cũng như thử son này kia nọ nhưng chỉ quay về 1-2 màu son ưa thích. Và sau khi tìm thấy chiếc dưỡng môi chân ái thì chỉ sống với chân ái đó thôi.


Cũng như thử các mùi nước hoa này nọ nhưng sẽ có mùi xịt hết chai 100ml lại muốn mua chai 100ml tiếp =]]


Cũng như khi ngồi - cũng vẫn là vỉa hè - trong một chiếc ghế câu cá hết sức dễ chịu (ko phải mấy cái ghế gấp hèn mọn thường dùng ở các quán vỉa hè), ngửa cổ nhìn tàng cây long não ở quán cà phê có xanh cây xanh trời xanh mọi nẻo và cà phê không phải tuyệt đỉnh nhưng đủ tốt, bánh đủ ngon nếu muốn ăn, giá cả đủ vừa phải để ko đánh giá là giá đắt mà đồ như shit.


Thì thấy là mình hong hề phù phiếm mình quá ư giản dị không hề cầu kỳ không hề phức tạp không hề loằng ngoằng.



Miễn thứ đó đúng.







Tuesday, February 14, 2023

 Quán cà phê ngoại ô


Quán cà phê ngoại ô

căn nhà gỗ bộ ghế bàn thấp nhỏ

mảnh vườn tối với những pho tượng cổ

bức sơn dầu đã cũ

nắng chiều phố vắng ven sông


ông chủ quán gầy bạc phếch chiếc quần nhung

cô con gái mắt đen dài ngơ ngác

cái máy hát ở góc phòng khẽ hát

Phơ-răng-xoa Hác-đy

cô danh ca người Pháp giọng trầm khàn


cháy trên lò tí tách ngọn lửa xanh

khi mưa đổ bất thần ngoài cửa sổ

mười bảy tuổi chúng ta thường tới đó

nói rất nhiều về những cửa biển xa


cái tuổi trẻ ồn ào mà cay cực của ta

trước ngưỡng cửa cuộc đời mênh mông khu rừng tối

vừa quyến rũ vừa phập phồng lo ngai

như anh điên trước quán tóc bù xù

cứ mỉm cười bí hiểm dõi nhìn ta


.

Nay một mình trở lại ngoại ô mưa

lụp xụp quán cà phê ngày cũ

chiến tranh mãi, bạn đã nằm dưới mộ

em nơi nào trong tít tắp chia xa


Ông chủ quán đã già

mặt vàng vọt và tay xương run rẩy

cô con gái vẫn ngồi trong bóng tối

đã có chồng và đã xấu nhiều đi


Chiếc máy hát rè rè

bài hát cũ nghẹn không thành tiếng được

cô danh ca nghe nói giờ đã chết

và bức tranh màu nắng đã phai sơn


Anh đã đi dằng dặc những ngả đường

những rừng tối mịt mù muỗi độc

cuộc chiến tranh tàn ác

xô tháng ngày vỡ nát nối nhau trôi


Điều anh tin không có ở trên đời

Điều anh có không giúp gì ai được

Gương mặt em chỉ còn là kỷ niệm 

Mối tình xưa. Anh cũng đã quên rồi. 


.

Quán cà phê chạng vạng khói bay

mùi khói cũ cay xè con mắt

ngồi quanh bàn giờ bao người lạ khác

cãi ồn ào những chuyện làm ăn

chỉ anh điên vẫn sừng sững ngoài đường

thân tiều tụy ôm mặt cười lặng lẽ. 


4/1972


[Thơ của Vũ, ngắt dòng Lu tự ngắt]

Monday, January 30, 2023

Những cuốn sách đi "chôm"


Có lần sếp cũ giải tán tủ sách, đem hàng đống tới văn phòng. Ae xí hết. Lu ko thấy có gì xí được ngoài "Tình yêu kéo dài 3 năm".


Thế là Lu đã đọc Tình yêu kéo dài 3 năm trong những ngày nằm chờ cơn covid tới. Một cuốn siêu nhảm - có lẽ đã bắt đầu cho 2022 - đọc tí lại bật cười. Nó ra chất phớt lờ tỉnh bơ không có gì là nghiêm túc.


Thế rồi trong lúc các anh em xí rất nhiều sách mà hong biết anh em có đọc không, Lu đã chôm cuốn Beloved - Người yêu dấu. Một bản dịch mà sau này đọc xong thấy review rất khen nhưng khi Lu đọc thì lỗi biên tập ngắt dòng hay typo hay sao đó đọc sạn kinh khủng. Sau này khi đọc Xa ngoài kia nơi loài tôm hát, Lu có nghĩ so sánh 2 cuốn với nhau nhưng cuốn Tôm hát thực sự bị lép vế khi so với Beloved mặc dù khi đọc Beloved không khí truyện gây sợ vãi tè. Chính ra Tôm hát 1/3 đầu khá ổn, kết mẹ ở đấy cũng đẹp. Chứ tới sau - câu chuyện chính - thì chán bome.

Nhưng rồi Lu nhận ra là anh em có vẻ vẫn ko hề nhận ra đã mất cuốn gì :)) Lu chôm tiếp một cuốn Marc Levy đọc thử nhân dịp ông nhà văn tới VN và được tung hô đón chào (đến nỗi ngay tối qua còn thấy tizi chiếu 1 cái phỏng vấn ổng mà host và ổng đều nói tiếng Anh cả nhau - ơ kìa, Lu mù tiếng Pháp đã đành, đài ko nhẽ thiếu MC đến thế...)

Lu đã hong thích cuốn của Marc Levy đến nỗi giờ ko thể nhớ ra tên nó là gì :)) chỉ nhớ nó ít chất Pháp deso.

Cú chôm sách tiếp theo đến từ lần dọn đồ - chuyển chỗ thứ N. Một cuốn dày cộm đặt cạnh Đời nhẹ khôn kham - Lu thì è ra đi xin còn chủ nhân cuốn này thì đc tặng mà méo đọc. Nên Lu mạnh dạn nghĩ có khi ông ta cũng ko rảnh mà đọc Bảo tàng ngây thơ đâu, nếu có đọc thì Lu đem trả, đọc xong ko thích cũng sẽ đem trả. Nên là chả sao. Là Lu nghĩ thế. Cho tới khi đổ mọe nó diệu vang vào loang lổ sách :"<

Bảo tàng ngây thơ mở đầu khá lôi cuốn. Cảm giác như một câu chuyện sẽ nhiều tình tiết, diễn tiến nhanh. Nhưng, không. Sau khi lừa người đọc qua khỏi phần mở đầu thì câu chuyện bắt đầu sốt ruột. Ừ thì Lu có thời gian đọc tẩn mẩn, chiêm nghiệm, dán note zô những chỗ miêu tả hay, những chỗ ngày chậm rề ngày đều đều nối ngày. Những chỗ ông tác giả có thể viết hàng trăm câu "đôi khi" nối tiếp nhau thành một chương truyện.

Nhưng rốt cục thì câu chuyện đọng lại là gì?

- Tình hình chính trị - xã hội phần nào hiện ra. Chính trị hiện ra 1 cách khá là nhạt nhẽo đúng như nhân vật chính nói thái độ của ông ta và những người thuộc tầng lớp ổng là 'tránh xa'. Với lại có vẻ chính trị cũng chả ảnh hưởng gì đến ổng và gia đình. Từ đầu đến cuối vẫn là giàu có, đi nước ngoài triền miên. Nói là công ty sa sút nhưng tuyệt nhiên ko thấy nhân vật có chút khốn khổ tài chính nào. Tất cả những điều viển vông ông ta vẫn "đu" tất.

- Tình yêu. Ôi. Ở đây khó mà phân biệt đc giữa lust và love. Hoặc là tình yêu đến thành bệnh hoạn. Lu hong cảm thấy thứ đáng được tôn vinh ở đây là gì. Có phần cảm thấy sự bất hạnh của nữ chính vì cuộc sống gò bó tù túng chật hẹp buồn bã. Có phần so sánh với "Khôn kham" khi người ta đều điên rồ vì yêu và kết cục có vẻ tương tự.

- Nhưng Khôn kham tình yêu là câu chuyện của 2 người, họ thực sự không cần ai nhìn vào, chỉ cần họ nhìn nhau. Tình yêu trong Bảo tàng ngây thơ thì quá lắm người nhìn vào và nhìn ra. Ừ thì sẽ đổ tại cho bối cảnh xã hội kể cả sự xấu tính của nam chính rằng xã hội đó cho anh ta quyền cư xử như thế. Nhưng cũng như mọi nhân vật trong tầng lớp 'elite' mà anh ta khinh bỉ và xa lánh - thì anh ta cũng có khác mẹ gì đâu khi mà cái gì copy từ châu Âu có lợi, ủng hộ cho tư tưởng của anh ta thì anh ta vơ lấy còn cái gì đi ngược lại với tư tưởng của anh ta thì anh ta coi như không tồn tại hoặc dè bỉu chê bai. Một người đòi yêu đương tự do, không cần giữ gìn trinh tiết trước hôn nhân nhưng còn bình đẳng giới, còn việc ủng hộ và để người mình yêu được theo đuổi giấc mơ của cô ta thì sao? Sự "cho phép" của anh ta, nếu có, chỉ là vì nếu không làm vậy thì bị cô ta giận dỗi, chứ tự tâm thì không. Và dù gì trong cách nghĩ, cách cư xử của anh ta vẫn có dáng vẻ của sự ban ơn - và những người địa vị kém hơn coi như thừa nhận sự ban ơn ấy. Sự tự hào khi đã làm tất cả những chuyện thật sự hổ thẹn này và nhu cầu cần phải phô ra 1 bảo tàng - chỉ cho thấy sự ích kỷ. Dù dẫn dắt bằng tình yêu với tất cả những vô lý, vẫn là ích kỷ tàn nhẫn.

- Với Khôn kham, cái chết là sự giải thoát và đồng thuận. Với Ngây thơ, cái chết là để đem nữ chính vào 'bảo tàng', như kiểu nếu nữ chính sống tiếp thì tầm thường quá. Rồi chắc cô ta cần cái bảo tàng đó? Trả lời luôn là không, cái bảo tàng chỉ thỏa mãn tình yêu bệnh hoạn của nam chính thôi. Lu ko thích sự thần thánh hóa/thần tượng hóa đó.

- Thực ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn nếu nghĩ đây là một cuốn sách nói về xã hội thời kỳ đó, với những rào cản bức bối gì, kiểu đấy thời đấy yêu đương khổ thế đấy. Nhưng theo nghĩa đó thì câu chuyện lại khá hạn hẹp khi chỉ nhìn qua con mắt của 1 kẻ yêu đương bệnh hoạn không quan tâm đến cái mẹ gì khác. Và vì người ta giàu có quá mà, những biến động xã hội chỉ sượt nhẹ qua. Có oánh nhau hay giới nghiêm thì cũng chả ảnh hưởng gì. Và nếu so như vậy, thì bối cảnh xã hội thể hiện qua Khôn kham sắc nét hơn nhiều, đủ làm nên những biến động trong cuộc đời nhân vật. Kun cũng chọn cách kể theo ngôi thứ 3 để có góc nhìn rộng mở và tự do hơn, thay cho cách kể theo ngôi của nam chính như Ngây thơ.

- Tất nhiên Lu sẽ vẫn khen những đoạn tả đẹp buồn uể oải mà Lu đã dán note - khá là lắm. Về không khí đẹp đẽ ấm áp dịu dàng của những buổi tối 8 năm như một và như không một (nam chính hơi bệnh hoạn mà chuyện đó thì vẫn đẹp). Về nỗi cô đơn. Giả sử sau tất cả những sưu tầm đó và nam chính ra đi với một mớ giữ khư khư cho mình - ok. Câu chuyện có lẽ sẽ thuyết phục Lu hơn so với việc ông ta phải bày ra 1 cái bảo tàng. Chắc phải là người mê sưu tầm, mê bảo tàng đã đi 5000 cái bảo tàng như ông ta mới hiểu đc. Lu thì ko.

Sau khi làm đổ rượu ra sách, Lu mới đọc thấy trên sách có lời đề tặng con. Giờ phải nói sao với ông bố kia về một cuốn... mà Lu đã ăng chộm, đã làm đổ rượu lên, và ko thấy phù hợp để tặng trẻ nhỏ tị nào?

Wednesday, January 25, 2023

Cây bách xanh


Mùng 4

Tôi có 1 chiếc hẹn mà chần chừ không đứng lên được vì bận ngồi ngắm cây bách xanh. Một chiếc cây bé còng queo chắc cỡ một bàn tay xòe ra. Thân mảnh khảnh với 3 cành lá lèo tèo. Tôi tha về từ Mộc Châu, những 200k lựn. Khác với tùng thơm to đùng rồi 3 ngày ngoẻo, bách xanh trộm vía bé tí teo nhưng hớn ha hớn hở đung đưa trong nắng, dưới bóng của một cây hoa giấy dù không có hoa nhưng cành lá vướng víu và vẽ ra trên mặt đất vô số hoa nắng rung rinh.

Buổi trưa yên ắng, tôi nghe Photograph. Không biết mình có nghĩ gì hay không.

"So you can keep me
Inside the pocket of your ripped jeans"

Tôi không có chiếc ảnh nào. Hồi ấy chưa có smart phone để chụp lắm ảnh như bây giờ. Trí não phản bội cũng không cho tôi nhớ nhiều nhưng ánh mắt hôm ấy - mặc dù chả phải nhìn tôi - là thứ tôi chưa bao giờ quên được.



Mùng 3 

Tôi lái xe dọc vành đai 3. Nhớ ra hôm trước Tết cũng là lái xe về trên chặng đường này và biết là không gặp rồi. Không gặp rồi.

Tôi đã khóc nhè chè thiu suốt dọc đường hôm ấy. Người dập điện thoại ko chịu nghe bao năm là tôi. Giờ người đòi gặp cũng là tôi.

Tôi đã định gọi cho ai đó nhưng rồi không gọi ai nữa cả.



Mùng 2

Tôi nói chuyện nhảm với K rồi chợt nhớ ra là đã quên mẹ nó sinh nhật bản. Bản nói chài có gì đâu. Tôi nói, ko tại hnay sinh nhựt 1 ex crush thậm chí t còn chưa gặp bao giờ nhưng đhs tôi lại nhớ còn sinh nhựt bạn thì lại quên??? Chúng tôi nói nhảm thêm 1 hồi rồi bảo nhau rằng thời gian là liều thuốc hịn thặc sự. Rất nhiều chuyện đã qua, đã yên. 
... 

Chỉ là, không phải tất-cả.




Trước, trước Tết

Có 2 người khi lựa chọn không gặp, nói rằng 'vì gặp cũng chả có chuyện gì để nói, chả biết nói chuyện gì'. Tôi không nhớ mình đã nói vậy khi định ko găp ai đó hay chưa. Chỉ nhớ đến những lần chạy le te đi gặp các bạn dù có hẹn trước hay chỉ là réo cái đi luôn - chưa bao giờ phải nghĩ rằng sẽ nói gì chỉ có những lần ngồi nói 3 tiếng cật lực chưa hết chuyện mà vì hết giờ nên phải chào tạm biệt mà thôi. Cũng có những lúc ko thích thì ko gặp vậy thôi...

Tôi nghĩ về những lựa chọn không gặp người hết sức có thể và những lựa chọn trở thành 'người của công chúng'. Là tại sao?

Đó là điều tôi sẽ hỏi khi gặp.

Hoặc sẽ không gặp.

Hoặc sẽ không hỏi.

Hoặc, sẽ nhắn tin để hỏi.

Dù câu trả lời có thể là lặng im. 


Nhưng tôi nghĩ khi tôi có câu hỏi, thì cuộc đời sẽ luôn trả lời cho - bằng cách này hay cách khác.

Hay có thể chả tại sao gì cả. Mỗi chiếc cây tự lựa chọn xoè tán khác nhau.

.
Tôi muốn nhét chậu cây vào túi xách theo đi mọi nơi ghê.  




Monday, January 16, 2023

Thương hải tang điền

Hỏi tên

rằng, 

biển xanh dâu


Hỏi quê, 

rằng

mộng ban đầu

đã xa


Gọi tên

rằng

một

hai

ba


Đếm là diệu tưởng

đo là nghi tâm