Sunday, December 18, 2016

Một hôm

Một hôm trong một giấc mơ nào đó 13 xuất hiện. Rồi có nhữnh chuyện gì xảy ra ko nhớ, chỉ biết ở đoạn cuối 13 đột ngột biến mất. Ko cần biết mọi thứ đang ra sao và ntn. Khi thức giấc tôi nhận ra, trong thực tại 13 cũng đã bỏ đi như thế.

Mọi thứ sau này đều ko vớt vát nổi điều đó. Đó là lý do.

.
Một hôm, tôi đột ngột tỉnh giấc lúc 4 rưỡi sáng. Và không thể ngủ lại. Tôi nghĩ linh tinh và có một ý nghĩ hiện ra: Viết lại bỏ tôi đi rồi. Hình như là đi mãi, mãi.

Sau đấy thì đâu như người ta bảo đấy là do ảnh hưởng của siêu trăng. Tôi tin là thế. Và giở bản thảo Cây táo, vốn đã như thế từ 2 năm nay.

Khi tôi đóng lại, nó vẫn thế. Chỉ có 2 chữ đc sửa.

.
Những ngày này, trên đường băng qua những cánh đồng mà tôi đi mỗi ngày, người ta đã trồng đầy cúc chi. Những bụi cúc lùm xùm và bông hoa tròn, trắng. Chả hiểu, tất cả họ đều trồng. Tôi ko biết có phải cho Tết ko? Dường như là hơi sớm vì hoa đã to bự và phủ trắng cả lùm cây rồi.

Có một nhà có cây cà chua. Kiểu như là thẻo đất trước nhà ra rào lại, biến thành vườn của mình. Cây cà chua có những quả xanh bóng. Nhưng ăn cà chua thì thích, mà tôi ko thích đụng cây cà chua. Nó có mùi hăng hăng.

.
Một hôm tôi đi, gần đến lối rẽ xuống hầm gửi xe. Có một xe bus chở đầy các cháu nhỏ đi qua. Tôi chậm lại nhường nó đi trước. Tự nhiên, bên trong xe, qua ô kính, một cháu nhỏ vẫy tay chào tôi và một hai cháu khác vẫy tay theo. Tôi cũng vẫy tay chào lại các cháu, dù kín bưng với rọ mõm và nồi cơm trên đầu.

.
Một hôm, tôi nhớ Con đường. Bèn mở path of the wind ra nghe. Chả hiểu nhớ gì. Có thể là khi nghe cái deadline tự nhiên nhớ ra oh hôm đó sinh nhật bản. Vậy thôi.

.
Chat nhiều với bọn Tứ trụ tiếu lâm (giờ thành Ngũ long áp chảo), thấy mình rất hay dùng "tôi thấy", "tôi cho là", "tôi nghĩ", "đối với tôi mà nói".

.
Bán hàng chậm thì ko có tiền, và buồn thiu. Bán hàng nhanh thì có tiền, vui, nhưng mệt vãi cức.

Hôm nay khi bò 1 tiếng mới tới đc công ty và chết dí ở Trường Chinh qua chục lần đèn đỏ và anh lái xe chỉ dãy nhà bán vật liệu xây dựng tồi tàn lúp xúp bảo rằng thằng bạn anh từng thuê chỗ này này và nó đã phải trả cách đây BA NĂM để mở đường (mà tới h đhs vẫn đấy?)

Tôi ko khỏi nghĩ theo kiểu: cái này vào tay Vin thì 2 tháng xong sạch sẽ.

Nói gì thì nói, Vin là kiẻu result oriented. Ít nhất họ làm đc những gì họ nói, và deadline là deadline.



Thursday, December 15, 2016

Le Jardin de Monsieur Li

Nước hoa đến từ khu vườn của ông Li, lúc đầu Lu dốt ngoại ngữ nên cứ nghĩ đấy là Un Jardin sur le Nil :))

Lu có chai test bé xíu, xức được hai lần thấy vơi đi nửa :)) Và xức vào mùa đông, thấy cool ghê :))

Khu vườn của ông Li nồng nàn mùi hoa chanh (không nồng như hoa bưởi), ngọt hắc mà vẫn mát lành và tươi mới.

Nên Lu để dành nửa còn lại cho mùa xuân :D


Viện Cộng

Ko biết nói sao về sự dễ thưng của cái bịnh viện nài. Nói rằng nó dễ thưng đến mức tôi thích đi viện - thì điên quá. Nhưng có thể nói, nó dễ thưng đến mức tôi tình nguyện vào viện - khi thấy ốm. Chứ ko 'dất khoát có chết cũng ko vào viện' nữa`.

Ví dụ mình bị đau tai, bèn nghĩ ngay là bị quai bị rồi đi khám thôi. Bác sĩ cho thử máu này nọ kia rồi bảo ko sao cả, đuổi về. Mình bảo nó vẫn đau thì sao. Bác bảo đau thì uống thuốc giảm đau ô kê, mà nhất là đừng có sờ sờ ấn ấn nữa!

Quả nhiên về đến tối hết đau...

Ví dụ mình bị mất giọng, bèn nghĩ ngay là bị CÚM rồi đi khám thôiiiii. Sau khi đi một vòng bệnh viện rất dài và rất xa, vì viện đang sửa và các khoa chuyển tùm lum cả, thì tới đc khoa Tai mũi họng và lúc ý là ngoài giờ làm việc rồi, lại phải đi tìm mãiiii xem bác sỹ đâu.

Bác sỹ nhét một cái que dàiiii vào mũi. Sau đó lại nhét một cái que dài hơnnnnn vào họng. Rồi bác bảo viêm thanh quản dồi. Và hí hoáy kê đơn. Thều thào bảo bác ơi cháu đang trong tình trạng đặc biệt bác hãy liu ý nhé. Bác bèn dừng bút si nghĩ và bảo mie nếu bình thường thì dễ ẹc còn đặc biệt này thì khó đơi... Và ko... giấu dốt, bác lao sang phòng bên cạnh tìm cứu trợ :))

Cứu trợ của bác đi sang và sau một hồi si nghĩ rất kinh thì bảo là thôi cứ ngậm chanh mật ong cho lành. Bác thấy các thầy hay kê thuốc (mẹ gì đấy) nhưng mà bác thì chưa kê bâu giờ. Nhà có ở gần đây ko? Ờ ờ. Thế thì mai quay lại các thầy khám cho (cho lành).

Mình thích cách các bạn bác sỹ (gọi là ''bác" thôi các bạn trẻ bomera :)) ) gọi những bác sỹ lớn tuổi là Thầy, vì các Thầy dạy luôn các bạn trong trường Quân y mà lị. Và mình thích vì các bạn ko giấu dốt, ko biết thì ko kê thuốc ba lăng nhăng.

Rồi các bạn đuổi mình về và bảo thôi ko fải giả tiền.

Hihi.



Monday, November 28, 2016

Your life


có bao giờ bạn quá lậm ngó nghiêng ngắm nghía cuộc đời người khác và quên mẹ mất rằng bạn còn fải sống cuộc đời của mình?

đương nhiên nhìn ngắm bao giờ chả nhàn nhã thi vị hơn là xắn tay nhảy vào làm :))


Sunday, November 20, 2016

đi học



cảm thấy hạnh phúc vãi chưởng khi đi-học trở lại. với bạn bè, với học nhóm, với nói xấu thầy cô và trường và các bọn khác. với học thì ít gossip thì nhiều. chat chit thâu đêm vì bài vở và cười nhăn nhở.

đi học thực là hạnh phúc. vì lo lắng chỉ là bài vở và điểm và các ông bà thầy. ko cần chơi với các bọn xấu chơi. và cứ việc yên ổn enjoy với bọn bè đảng người xấu. như là hẹn nhao đi học nhóm thì trước khi học phải ăn đã (có thực mới vực đc đạo chứ lị) và chưa học xong đã hứa hẹn tí đi xem cái fin gì mà Harry bọt bèo hiệu ứng rất là đẹp í, và next week đi ba vì đi (hihi).

thôi mình học tiếp :">








Saturday, November 19, 2016

[anh thôi một thời làm thơ]


Không thể nói là tôi không buồn. Tôi biết các chuyện đó có thể xảy ra kiểu như định mệnh là phải thế, kiểu như tôi với cơn nhổ răng của tôi.

Nhưng điều buồn đầu tiên, là đã chẳng ai ngã.

Tôi đã muốn họ ngã liêu xiêu dẫu có phải đứng lên thất thểu. Tôi vẫn muốn họ ngã. Bởi ko ngã thì ko vui.

Nhưng mà, chuyện đó chẳng nằm trong tay tôi. Cũng như tất cả, những cú ngã của tôi. Đều nằm ngoài tay tôi cả.

Sông Hirose nước nông
đứng giữa dòng nước không ướt váy
hỏi một người lòng cũng nông như vậy
làm sao tôi có thể yêu sâu?

.
Tôi muốn nhắn với cô gái 2000 tiêu chuẩn của tôi. Tôi quên kể cô ấy nghe câu chuyện của W. Từ bỏ soulmate, nghĩ rằng đó ko fải là người thích-hợp-để-làm-vợ. Rồi lấy một người cho rằng thích-hợp-trong-gia-đình-anh-ta, như 1 miếng ghép (tưởng rằng) rất khớp.

Rồi thì miếng ghép ko khớp. Và W thì cũng ko còn soulmate ở bên cạnh.

Bro, what the f**k do u think 'bout marriage? it's not about solving your problems. it, in fact, will bring you more. If you have a cool partner, at least, in the worst case, you guys will stuck in the shit with a cool one. It's better than staying there with another shit, rite?


 

Friday, November 11, 2016

and I have thought that, I wont cry...



Hôm nay mình lại bị mặc đẹp. Hihi. Từ hồi ko lo sợ phải chường mặt ra đi gặp khách thì mình chả còn lí do gì mà ăn mặc formal. Nên mình mặc boho, với váy jeans xanh blue nhạt, quàng khăn xanh blue đậm và vài vệt tím, rồi thì nhà có vòng vèo gì đem treo lên người hết :))

Rồi buổi trưa mình lại lội ra đường đi ăn bún đậu xong bị ăn nhầm hàng chán chết. Và vừa ăn về thì đùng cái, thấy cái mail báo kết quả phỏng vấn, hôm kia.

.
Đó là buổi phỏng vấn mà, mình bị tiếc kinh dị kinh hồn (hoặc đã từng có các buổi kinh dị kinh hồn khác nhưng h đã quên hết mie). Sau khi nói lảm nhảm ba lăng nhăng rất nhiều thứ kể cả chuyện làm bồi bàn, thì mình ko có lúc nào khoe đc là mình viết sách nè mình có cuốn nè mới ra nè; và viết như là gửi đến thế giới thông điệp keeping endless hope + spirit of adventure nè...

Mà ko có lúc nào khoe đc! Thậm chí sáng nay đi đường mình vẫn lẩm bẩm nghĩ tìm cơ hội nào đó...

Thì cái mail đã đến. Và mình fail. Chả còn cơ hội nào cả.


Mình suýt khóc vì đấy là buổi phỏng vấn để tìm ra người-đặc-biệt và mình fail hóa ra là mình đặc biệt ếu j đâu, tủi thân vcđ.




Sau 2s thấy, nhẽ mình với nơi ấy định mệnh ko dành cho nhau. Nghĩ vậy lại fởn lên ngay được, như hôm qua dramatic 1 lúc rồi lại nhăn nhở. (Dạo này dễ bị moodup, trộm vía hihi).

.
Nhưng mà, cái quyển sách ấy, và cái vụ viết lách ấy mà.

Mình viết kiểu ờm anh thích anh viết; tới đâu tới chả tới thôi. Anh biên thư nhét vô chai, thả xuống biển tới đâu tới chả tới thôi. Anh thả bong bóng lên giời, tới đâu tới chả tới đâu thôi. Vân vân, đại khái.

Ko  ngờ thư trong chai vượt ngàn đại dương vẫn tới bờ, bong bóng thả bừa vẫn hạ cánh vào đâu đó. Ko nghĩ mình gieo đc đủ hy vọng cho bạn đọc, càng ko nghĩ là các bạn nhớ mình, nhớ chính-xác mình.

Có nhẽ nào mình fail cuộc phỏng vấn kia, lí do chính, tại vì mình ko cảm thấy mình làm đc gì to tát đáng kể, ko tin rằng ai đó sẽ nhớ mình? Ko có cái tự tin của, Trump, chả hạn?

.
Mình nghĩ là mình cũng đek thay đổi gì đâu, mình chả cảm thấy gì hơn đâu và mình ko định làm chính trị gia gì đâu. Yea, chính thế. I'm bottle n bubble sender :D. Chỉ là thả chai cứ thả, thả bóng cứ thả.

Tới chừng hết vui, thì thôi.

Kiểu, 

Phù duy phất cư
thị dĩ bất khứ




Wednesday, November 9, 2016

mùa đông

.
sáng lạnh, kiểu mùa đông hẳn hoi và đúng đắn. mưa rất nhẹ, nên trời ẩm vừa phải, không khô. gió. và bầu trời xám. quả là mùa đông kinh điển.

anh mặc áo len hoa 'tình thương', với jeans, và boots, tone trắng - xanh blue. tự thấy mình quả awesome.


.
bấy lâu nay anh đi làm bằng cái đường tắt ngoắt ngoéo, tránh đường quốc lộ nhất có thể, băng qua những cánh đồng và băng qua những xóm làng. mùa này hoa cải đã kịp nở những vạt vàng. nghe như fin nhỉ :))

.
nay tự dưng nhớ Ji. mùa đông, chúa là hay ngồi trà đá (nhưng uống trà nóng, hẳn rồi). và cậu ta bảo: làm nào mà cậu biết là mùa đông về? rồi cậu ta tự trả lời: là khi quanh phố người ta cứ thở dài sườn sượt.

anh nói kỳ quá, sao người ta lại lại thở dài sườn sượt khi mùa đông? cậu ta bảo biết ếu được. nhưng mà cậu cứ để ý mà xem.

sáng nay anh đã nghĩ anh sẽ viết mail cho Ji vì nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hắn là 1 thằng chơi được, chỉ là tại hồi xưa anh ko thích chơi với hắn :)) (chuyện này nói mấy lần rồi, nhưng mà chắc chả có mùa xuân anh viết mail đâu anh nghĩ thế cho vui :)) )

.
sáng nay ko tìm được bài nhạc nào nghe vừa tai. đến trưa thì hóng kquả bầu cử Mẽo. đến chiều thì vừa check kquả vừa nghe nhạc vàng... Yẹp, chỉ có nhạc vàng mới hợp với tình cảnh drama này.

.
điều khủng khiếp của văn phòng là, văn phòng ko ưa mùa đông, mùa hè, hay bất cứ mùa gì cả. nó có một bầu không khí riêng, tẻ nhạt, mùa nào cũng như nhau. sau cánh cửa, chính xác là sau lớp kính, thì nắng mưa gió mây cây trời... đều dừng hết lại.

trưa nay anh phải ra đường, thực ra là lượn đường, chỉ để hít ngửi mùi của mùa đông mới về. mà ở đây view xấu, ko có cái tán cây hay quán cóc nào ngồi được, đi đường cũng éo có đẹp gì. anh lại nhớ phố thiết tha da diết :'(

và văn phòng làm tắc não. nên anh chỉ có thể viết ra các điều kiểu cụt lủn lảm nhảm như này :((







Sunday, November 6, 2016

Rảnh rảnh buồn buồn (hoặc là buồn mồm) đi nấu mì tôm trứng. Trái trứng gà nhỏ xíu xìu xiu nên ăn nửa gói mì với hẳn hai trái cho bõ. Quen ăn mì xx (ko nói kẻo mang tiếng pr), ở với bố thì bố thích ăn mì yy nên mua đại mì yy cho rồi. Vả lại cũng ko hay ăn mì cho lắm. (Nói chớ cái thứ nhạt nhẽo như mì gói cũng có gu đoàng hoàng và chuyển từ loại này sang loại khác là một cuộc mạo hiểm như đúng rồi.)

Đã ăn mì gói nhưng vẫn sợ chết, nên đun nước gấp đôi, 1 nửa để trụng mì (rồi đổ đi), nửa kia đun trứng rồi dội vào mì. Làm vầy ko sợ mì nát.

Rồi, như thường vẫn ăn dấm tỏi (dù cũng ý thức được là tỏi với trứng oánh nhau), nay nhà có dấm vải cho hẳn dấm vải. Xong nuốt ko trôi đành vẫn dội thêm dấm tỏi. Rồi, lười kiếm ớt tươi ăn đại ớt bột của bạn cùng phòng.

Và tô mì hẳn nhiên dở ẹt :))

Hồi ở Tổ cúc cu là hồi ăn mì nhiều nhứt (nếu ko tính thời thơ ấu). Hồi đó có lần hết xu hoặc quá lười lết xác đi mua, nên chia với con Mèo nửa gói mì. Ăn xong ước giá ko chia cho nó vì bụng rỗng như chưa ăn gì.

Hồi thơ ấu ở với ông thì chuyên ăn cái mì cân 1 túi 2 cân gồm n bánh (nhân dân ta có ai lớn lên mà ko có mì tôm ko vại???). Mỗi sáng ông pha cho 1 hay nửa bánh gì đó, nghĩa là cho mì và nước sôi - vào vừa cái ca sắt tráng men xanh có nắp. Và con zời dậy muộn chuyên ăn mì trương phềnh nát nhoét, vẫn ăn hết như thường.

Mì ở Tổ cúc cu là ngon nhứt, chả hiểu sao. Nhẽ vì được ăn mì trong vườn, với cây với view với mây với trời. (Hoặc thuốc lá). Mì xx sợi dai ăn với trứng và tương ớt cay và dấm chua gắt. Nghe rất chua cay.

Mì hôm nay quả nhiên dở ẹt. Nhẽ vì ngồi với đống bàn ghế ăn kềnh càng view thì ko có. Mì ăn như rơm. Dấm như hơi ngọt và ớt ko đủ cay. Ăn đc 3 gắp thì bỏ.

Nhẽ ăn vì thương nhớ, thì vậy đủ rồi.




Thursday, October 27, 2016

Sáng nay, trời bao nhiêu là mây



Hôm qua anh trốn business lunch, để ‘ăn mừng’ sinh nhựt Xô và Bô. Hậu quả là anh bị đau bụng. Nhẽ phở với nước chanh ko hợp nhau :))

Mà anh ko định kể chuyện anh đau bụng vì chuyện đó chả có gì vui cả.

Có cái là, đáng ra trưa qua anh có quả business lunch. Nếu sếp ko nói gì thì có thể là anh vẫn ngậm ngùi đi. Nhưng sếp lại cứ bảo Lu đi đi. Nên bộ óc vĩ đại của anh tự suy luận ra là, a ha mình có thể từ chối! Thế là anh dất khoát ko đi. Rồi lại đc em Bọ Ngựa: anh phải xếp hàng 3 ngày mới đc gặp ẻm đâu chừng 15’ chính Ngọ, để xử lí 1 cái việc nhì nhằng.

Thế là anh đi gặp Bọ Ngựa. Gặp xong thì các sếp đã đi hết cả rồi, anh tung tăng đi ăn sinh nhựt Xô và Bô thôi. Và để ngụy biện cho sự bố láo (sếp mời mà dám chối!), anh tự nhủ: ủa nay sinh nhựt Xô với Bô cơ mà! Sinh nhựt Xô với Bô ko fải là dịp để business lunch, dất khoát, ko fải là dịp để ngồi cùng các bọn mình ko ưa :))

Rồi khi qua cơn đao bụng, anh nghĩ. Sao phải cần lí do để đc làm các việc mình thích và ko làm các việc mình ko thích nhỉ? Tại sao 1 năm chỉ có 2 ngày (sinh nhựt anh, và sinh nhựt 2 thằng kia) để anh lấy lí do ko làm các việc anh ko ưa, còn 364 ngày còn lại thì sao? Thì sao?

Ngày nào cũng đáng để mình làm việc mình thích và ko làm các việc mình ko ưa chứ! It’s my life cơ mà!

Trừ fi mình ko đủ giỏi, để đc làm việc mình thích, và từ chối các việc mình ko ưa… thì đành...

.

Mới đây anh đã nghĩ (mà hình như xưa kia anh đã nghĩ rồi, giờ anh lại nghĩ lại). Thế giới có thể thích hay ko thích anh, kệ nó. Nhưng ít ra anh cần khiến cho thế giới hiểu anh. Tất nhiên thế giới ngu quá ko hiểu đc thì kệ mẹ thế giới. Cái chính là, anh ko nên xây 1 cái từ điển của anh và yêu cầu thế giới follow. Anh ít nhất nên nói bằng ngôn ngữ mà thế giới hiểu.

Sự vụ đấy xuất phát từ hôm anh làm marketing plan. Và price policy của anh là high but reasonable. Cả lớp ném đá bảo high thì ko thể reasonable. Bởi vì cả lớp hiểu reasonable = middle, average. Còn anh thì reasonable = tôi có đống reasons để ra cái giá đấy, vì thế nó reasonable!

Sau cuộc hỗn chiến thì bọn nó bảo ko fải chúng nó ko nhìn thấy reasons, mà vđề là cách dùng từ thôi. Anh nghĩ, ờ nếu dùng chữ competitive thì chúng nó sẽ ko cãi gì nữa.

Đó. Anh cần thế giới hiểu anh, như vậy.

Anh nên nói tiếng người hơn :))



Tuesday, October 18, 2016

The Giver



có hôm buổi sáng soi gương  khi đánh răng, thấy trán mình đầy nếp nhăn. hai lằn dài và sâu, ở giữa. những lằn mảnh và ngắn hơn ở hai bên.

hôm học OB đến đoạn nói về chiến lược quản lý xung đột. đại khái, tùy vào mức độ nghiêm trọng của hậu quả và mức độ nghiêm trọng của mối quan hệ, thì có mấy cách: chiến đấu, lảng tránh (avoiding), nhường nhịn/hy sinh, hợp tác, dàn xếp (mỗi bên hi sinh chút ít).

mình hỏi vậy quitting thì sao.

cô nói quit là 1 cách lảng tránh.

mình nghĩ. khi lảng tránh hay gì, thì conflict vẫn ở đó chờ giải quyết. nhưng quit, nghĩa là hết. nghĩa là ko quan tâm hậu quả cũng ko cần biết mối quan hệ để làm gì. ko cần đếm xỉa lo nghĩ gì về conflict ấy nữa.

là vậy.



mình đã luôn luôn là 1 đứa bỏ cuộc, trong mọi thứ.








Monday, October 10, 2016

Mùa thu rơi xuống đây





3/4, capo 1 hoặc 3
G
Ai đang nhìn
Em
mùa thu rơi xuống đây
G Bm
trong mắt hồ xanh biếc xanh
G Em
Thư im lìm mùi hương của ước mơ
C
chưa nói
G
thế nên trong lành

G C
Ngày mùa đông ai mua giấc mơ thơ dại
D A
mua bằng tim cắt ra trong lòng
G Em
lời yêu thương tựa như cơn gió bay
C G
thơm ngát vết thương ê chề

Ai đang cười
mùa đông trong ước mơ
mới lớn
người chưa biết yêu
Tim đây này
người ơi xin giết đi
trong tiếng hát ca huy hoàng

Ngày mua thu ai mang giấc mơ thơ dại
ra cười vang thấy thương thân mình

Và ai biết
ngày hôm qua ở đâu
xin nói với em bây giờ

G
Như tình yêu
C
ôm thời gian
D G
đến muôn không gian ngập trước sau

G
Quay về đây
C
ngưng một giây
D G
chết đi trong lặng lẽ tình yêu


Như tình yêu
ôm thời gian
đến muôn không gian ngập trước sau

Quay về đây
ngưng một giây
chết đi trong lặng lẽ tình yêu...





Con đường buồn, hun hút gió kêu ca


Những cuối tuần, được xem là hạnh phúc, là khi chỉ loanh quanh trong nhà. Buổi tối nằm dài xem TV, sáng ra ngủ nướng khét khèn khẹt. Và dất khoát là ko thò chân ra quá cửa.

Những cuối tuần, có nhà hàng xóm mở nhạc vàng. Mở suốt sáng, qua trưa. Giọng Tuấn Vũ chậm đều chậm đều.

Anh dìu em về
đường về nhà em qua phiến đá xanh xao
con đường mòn hun hút mắt em sâu
mưa nhạt mưa nhòa mưa đổ mưa mau...

.
Có một hôm ở quán cà phê, thằng bé nhân viên mở nhạc vàng, nhưng của các bạn trẻ hát lại. Hôm đó là Anh Khang ca mấy bài. Bạn Fang Xian hát theo. Giọng bạn nhão như cơm nát. Mình bảo trời ơi nát quá. Bản nói, thì tại ngày xưa toànnnn nghe vầy mà!

Rồi bản kể ngày xưa nhà có bao giờ bố mẹ cho nghe đâu, nhưng bốn bên hàng xóm thì ra rả.

Mình cũng thế. Nhà mình xưa làm gì có cái gì mà nghe, nhưng bốn bên hàng xóm ra rả :)) Văn hóa, của những ngày ấy, được "lưu truyền" kiểu đấy. Bạn Fang Xian nhắc có mấy cái băng Mưa bụi nè, có cái bài "mưa bụi nhạt nhòa thôi hết tình tôi/ nay người đi rồi tôi biết về đâu/ đường anh sẽ cưới cô dâu, đường em tan tác mưa ngâu..." Hết Mưa bụi thì Thúy nga Paris by night cũng về đến tai, qua đường... hàng xóm.

.
Những bài nhạc vàng dường như sầu vô hạn, sầu hết cả bài vẫn chưa hết sầu. Sầu day dứt sầu vương vấn. Sầu như muôn thuở, như vĩnh cửu, như mãi mãi. Mà, hình như, nhân loại cũng chẳng có tồn tại thứ nhạc nào buồn thương đến thế. Cũng chẳng thấy dân tộc nào ca được nỗi buồn đến chảy rữa như thế.

Đọc wiki các ca sỹ nhạc vàng, thấy đời cũng không mấy vui. Không biết đời vận vào ca, hay ca vận vào đời?

.
Nhà hàng xóm, xưa khai sáng với nhạc vàng, với những băng Paris by night và cả... karaoke. Giờ chỉ còn hai người lớn. Và nhạc vàng bất tận. Những người con đi hết cả rồi, cuối tuần về chớp nhoáng, rồi lại đi.

Buổi hôm ấy, Hàng xóm mở nhạc mãi, tới giờ ngủ trưa mới tắt.


Thursday, October 6, 2016

Mắt trong veo



Buổi tối, trên đường về nhà. Tôi dừng đèn đỏ, cạnh một chiếc taxi đang mở tung tất cả các cửa sổ. Ở ghế trước, có một cậu trai ngồi trong lòng một người đàn ông (chắc là bố cậu, tôi đoán thế).

Tôi nhìn cậu chừng 2 giây.

Cậu bẽn lẽn bảo: Con chào cô. Là tự cậu chào, chưa người lớn nào kịp xúi. Trong khi tôi chỉ hở ra 2 mắt, còn thì rọ mõm kín bưng.

Tôi buồn cười quá :)), phải tụt rọ mõm để nhăn nhở cười với cậu một cái :))

Rồi đèn xanh và tôi đi vượt qua khỏi xe của cậu. Tôi nghĩ. Cậu làm tôi thấy mình già quá. Thật. Tôi đeo kính hiển-vi đã quen, đã quen nhìn khắp xung quanh gầm gừ dò xét. Kiểu xù lông lên không phải để đâm ai cả mà để xung quanh ko đâm đc mình. Kiểu thất vọng nhiều, nên chẳng tin lắm những chuyện tốt đẹp tự nhiên đến. Bạc bẽo lắm, nên ko nghĩ còn những niềm vui rớt xuống từ trên trời.

Tôi quên xừ mất rằng hạnh phúc ko đo bằng tiền. Và càng ko đo bằng những cơn tăng xông và nhăn nhó của tôi. Tôi vẫn lải nhải everything I do, I do it for fun cơ mà? Tất nhiên nhiều lúc vẫn dùng tiền mua niềm vui. Nhưng vẫn có những niềm vui miễn-phí. Như câu chào của cậu bé hoàn toàn xa lạ kia. Như cuốn truyện tranh tối qua được bonus của Linh Vìu làm tôi với bạn cùng phòng cười nhăn nhở. Như là cô ship hàng giọng đặc sệt địa phương "mình ơi tớ ở chỗ... tớ sắp qua chỗ mình đây..." Như là con Bao rất chiều tôi đỏng đảnh. Như là các bạn đã thức trắng đêm soạn LOR cho tôi rồi bị tôi bắt đền :))...

Dụi dụi mắt vài cái. Có làm mắt trong veo trở lại không nhỉ :D ?


Monday, October 3, 2016

Hoàng lan



Anh khó thở. Anh phải vừa nói vừa thở hổn hển, gần như là cãi nhau với bọn bullshit. Bullshit. Thật. Đụng vào chúng nó như dẫm phải c. Bullshit.






Nhưng anh vẫn thở. Và qua khỏi. Như là anh qua khỏi bọn bullshit vừa họp vừa bấm móng tay, vừa họp vừa bấm bút bi hét vào tai anh và vứt vào mặt anh các thứ bullshit vân vân các kiểu loại. Gặp các bạn đầu gấu dù sao cũng cool chứ ko như dẫm phải c thế này.






Rồi anh lao qua các đám đông và ngã tư và đèn giao thông và các bọn đi ngu tương đối.






Và rồi anh vào trường.






Trường sâu hút. Tối hù. Đèn lưa thưa lờ mờ. Và âm thanh ngoài đường biến mất.






Anh thấy mùi hoa, rất nhẹ. Và quá tối ko đoán ra hoa gì. Và khi ngẩng lên tầng ba bất giác thấy thầy Khâm đứng ban công. Anh định nhắn hỏi thầy ơiiii thầy đang làm gìiii rồi sợ thầy bảo mài điên à rảnh à :))






Anh đi tiếp, đi tiếp. Loáng thoáng tiếng bọn sinh viên tập hát hò nhảy nhót múa may. Và mùi hoa, lại nữa.






Hoàng lan.






Là hoàng lan đấy.


Saturday, September 24, 2016

Cảm


Anh rơi vào một cơn cảm rất nặng và sâu sắc.

Đầu tiên là cảm "có chuyến đi dài hơn đất trời mà không thể đến nơi". Cảm đến nỗi chơi mòn cả đàn. 

Rồi tiếp, cảm "đến khi lòng tan thành gió". Rấtttt vô cùng thích đoạn bridge và chorus, đàn sầm sập:


[Am] Không ai khóc mùa xuân chim én bay lạc rơi xuống [E7] thiên thu không ngừng
[Am] Không ai hát lời ca chưa biết yêu, [Dm] hát đến quên mình [Am] đi.
Không ai tiếc tình yêu chưa thắm duyên sâu, chưa nắng lên [E7] màu an bình
[Am] Không ai thoát niềm đau thương thế nhân, [Dm] thoát bóng đêm triền [Am] miên.

Bây giờ đang cảm đến Miền không tên
Thời niên thiếu như là nước trên nguồn
ngập buồn vui
thật hoang sơ

Lời em nói bay vào cánh đồng
miền không tên
thuở yêu thương...
Huhu. Bao giờ mới qua cơn này huhu.

--


chơi 4/4, capo 5

C Em A
Sao Hôm ơi có nghe không này dưới đây gọi bạn thế
A Em
Sao mai ơi có tên khi nào
D Em
Một vì sao sáng ngời

C Em A
Trên cây đa chú chim đang nhìn bóng cha ngồi ngoài sân
A Em
Thương em tôi tiếng khóc sao vơi
D
Ai lấy đi ông trời của em

C E
Thời niên thiếu như là nước trên nguồn
C/D
Ngập buồn vui
G
Thật hoang sơ

Lời em nói bay vào cánh đồng
Miền không tên
Thuở yêu thương
 




Saturday, August 27, 2016

Đàn



Anh ít khi đưa tên thật của các bạn lên đây, 1 là vì chỗ nhảm nhí này các bạn phát hiện ra sẽ oánh anh bẹp mỏ, 2 là vì khi gọi tên riêng anh dành cho các bạn, thấy các bạn là của-anh hơn của thiên hạ. Yẹp, anh có ý thức chủ quyền lắm chứ!

Nhưng bạn Đàn thì tên thật là như thế, ko phải tên anh nghĩ ra. Và bạn Đàn sẽ ko thèm ngó chỗ nhảm nhí này đâu hoặc nếu có thì Đàn cũng ko oánh anh bẹp mỏ đâu mà. Đàn rất hiền.

Thực ra anh chưa gặp Đàn bao giờ, chỉ toàn nghe chuyện kể từ bạn cùng phòng anh.

Bạn Đàn ở Thạch Hải. Hồi xưa đi nghĩa vụ quân sự với bạn cùng phòng anh, thành ra quen thân. Bộ ba hồi đó còn một bạn nữa (anh cũng rất quý, để dành kể sau). Sau khi đi nghĩa vụ về, bạn Đàn làm ngư dân đánh cá.

Hồi bọn anh còn chưa ở cùng phòng, mới phong thanh quen biết, bạn Đàn có lần đi đâu đó ra Hà Nội xách theo can mắm. Bạn cùng phòng anh chạy nửa vòng thành phố ra bến xe Mỹ Đình lấy mắm Đàn tặng, dặn đem về tặng bạn cùng phòng (tương lai). Mắm Đàn tự làm, nguyên chất, nặng mùi và mặn đắng, theo bạn cùng phòng cưỡi Rebel tung tăng nửa vòng thành phố về với anh.

Thi thoảng nhớ ra anh lại hỏi Đàn sao rồi. Bạn cùng phòng kể Đàn mới vay ngân hàng, đóng đc tàu to hơn này nọ. Bạn cùng phòng về Hà Tịnh, kiểu gì cũng tấp tểnh xuống Thạch Hải chơi với Đàn, câu mực nướng cá gì đó, anh chưa bao giờ (kịp) đi theo.

Đến khi biển miền Trung ngộ độc. Anh hỏi Đàn có sao không. Bạn cùng phòng bảo ảnh hưởng từ Kỳ Anh trở vào thôi mà, ngoài Đàn không sao đâu.

Tuần rồi bạn cùng phòng lại về Hà Tịnh. Anh lại hỏi Đàn sao rồi, đánh cá đc ko, mà đánh rồi có bán đc cho ai ko. Bạn cùng phòng bảo, chả lo chuyện đó. Đàn sắp đi xuất khẩu lao động rồi.

Có lần anh nói với Xô về một chuyện khác. Xô bảo nhà của mình sao phải đi đâu? Anh nói anh là chúa trùm mền và thấy đám đông là bỏ chạy. Anh dạt hết Tạ Hiện Lương Ngọc Quyến, dạt hết quán xá này nọ chỉ vì đông đúc xô bồ. Nên "nhà", nếu như cũng trở nên như thế, anh dễ dạt lắm.

Nhưng mà, bạn Đàn có phải đứa như anh đâu?

Đéo gì. 

Sao Đàn lại (phải) đi?