Friday, August 30, 2013

Ngôi sao rơi trên nóc nhà

Quần đùi, áo pull. Tôi leo lên tầng 4. Gọi là "nóc nhà" nghe dễ chịu hơn là "sân thượng" (dù thực ra muốn lên nóc nhà thì vẫn còn fải trèo thang nữa, nhưng thôi, hãy cứ chấp nhận "sân thượng" ở đây là "nóc nhà" đi.)

Trong bóng tối, nghĩa là chỉ có một tí xíu hiếm hoi ánh sáng lọt lên tới tận chỗ này, tôi ngồi tựa vào tường, dưới một tán lộc vừng và giữa xung quanh ti tỉ thứ cây cảnh của Bố. Hầu như chỉ có màu đen và trắng. Bóng lá đen, trên nền ánh sáng nhàn nhạt nhè nhẹ và nền xanh đen sẫm của trời.

Chẳng làm gì cả, chỉ ngồi im và thở. Rồi đột ngột, thấy một ngôi sao rơi.

*
Ý định ra-ở-riêng, từ xưa đến giờ vẫn là một ý tưởng chưa bao giờ nguôi ngoai đối với tôi. Tự do, ơi tự do. Tôi đã nghĩ tôi có thể đánh đổi sự khốn khổ một tí về vật chất - để có được "tự do". Nhưng chưa bao giờ tôi lường được "một tí" ấy là từng nào...

Hôm qua, tôi đi xem hai cái "nhà"...

Nhà số 1. Đến đúng địa chỉ đó thấy... một kho xi măng. Gọi cho chủ nhà, cô í bảo "ừ đi ra fía sau cháu ạ". Rồi con gái cô dẫn lên cầu thang mà bề rộng chỉ chừng 50cm, đi lên cao, cao mãi... đi hết cầu thang xi măng thì tới cầu thang bằng sắt. Thì tới một chỗ, mà người thường vẫn gọi là "nóc nhà". Thôi thì đủ thứ hầm bà lằng kết hợp giữa sắt, hàn, tấm liếp, vách ngăn... để cho ra mấy cái gọi là "phòng" và một khoảng trống tơ hơ ở giữa để làm lối đi chung kết hợp với bếp. WC chung, nhà tắm chung. Cái "phòng" - khi chị gái mở ra cho tôi nhìn - có độc một cái giường, và một ô vuông như cửa sổ, chắn bằng những thanh sắt dẹt hàn song song. "Đây có phải là nhà tù không?" - tôi nghĩ.

Và rồi tôi lặng lẽ ra đi không nói được lời nào.

Nhà số 2. 4 cô gái thuê chung một cái nhà và tự do tung hoành. Ngoại trừ cái lối vào quá bé và nhà bẩn như một cái chuồng, thì mọi thứ đều ổn.

Và rồi tôi lặng lẽ ra về không hẹn ngày trở lại.

*
Hàng tháng, tôi vẫn đưa Mẹ một ít tiền từ tiền lương. Các bạn thường gọi đó là "nộp tiền ăn" và hỏi sao nộp tiền ăn gì mà nhiều thế. Với cái ý thức mang tên "tự lập" cao vòi vọi, tôi trả lời rằng nếu tôi ra ngoài thuê nhà ở thì tiền ăn + ở cũng fải hết chừng đó, đưa Mẹ như vậy là hợp lý rồi.

Mãi, mãi mãi... đến khi đi xem xong nhà tù và chuồng heo, tôi mới nhận ra rằng, mẹ ơi, với từng đó tiền mà được sống trong nhà này thì thực sự là... không hợp lý. Vì thứ Bố Mẹ cho tôi không chỉ là một mái nhà để chui ra chui vào, không chỉ là đồ ăn đầy ụ trong tủ lạnh, không chỉ là máy giặt, điều hòa và .v.v. những tiện nghi... Bố Mẹ cho tôi tình yêu thương và sự chở che, mà những thứ đó thì mấy xu của tôi không bao giờ mua nổi và quả thực là mất dạy nếu (dám) lấy mấy xu đó ra để đo.

Chứ tôi đo cảm giác quần đùi, áo pull ngồi trên nóc nhà ấy - kiểu gì? Tôi đo cảm giác ngồi trong ánh vàng đèn bếp, cặm cụi gõ và (thi thoảng) lôi đồ trong tủ lạnh ra ăn đêm - kiểu gì? Tôi trả kiểu gì cho mâm cơm đã luôn sẵn sàng khi tôi về tới nhà? Trả thế nào cho được sự ấm cúng? Trả thế nào cho được một đống quan tâm (được thể hiện ra thành những trường ca xối xả) khi tôi về khuya?

Tôi cũng hiểu ra (một cách xót xa) vì sao Mẹ và cả Bố cứ càm ràm suốt mỗi khi tôi bày bừa. Nếu không có những càm ràm của Mẹ, tôi ở riêng cũng sẽ sống giữa một cái chuồng như thế kia thôi!

*
Tôi vẫn đi về cỡ độ 40km mỗi ngày. Không còn ý định "ở riêng" nữa, cho tới khi nào còn có thể :)

Vẫn thế, chữ An, là cô gái ngồi dưới mái nhà.




Thursday, August 22, 2013

1.
Cho đến hôm nay
Mìh vẫn lượn lờ qua FB cậu
Thậm chí cả ex và những người 'liên quan' của cậu

Vài ngày trước
Một em fan cuồng vẫn PM
"Em chả biết nói với chị chuyện gì ngoài chuyện í
(lạy chúa chị có cần em nói chuyện với chị đâu?)
Em biết là bla bla nhưng mà em vẫn thế..."
(xin lỗi em chị chán nghe rồi)

Một ngày, gần hơn
Mìh chạy qua mua đồ ở chỗ mà cậu nói

Rõ ràng
Chẳng thể làm như không, như chưa và như chẳng có gì.
Nhưng sẽ không và sẽ chẳng có gì thêm nữa.

2.
Trận "chết" đầu tiên mang tên táo mèo
Trận "chết" thứ hai - vodka với trà xanh
Trận "chết" thứ ba - Tạ Hiện
Thứ tư, năm...
Trận "chết" thứ N - nói chung là không đếm nữa
Một tour xuyên từ Hà Nội - Sài Gòn

3.
Ko nghĩ chuyện của Trời
Ko lo chuyện cho Người
Các bạn bảo
Đấy là bí kíp để sống trong thanh thản

Sunday, August 18, 2013

"Hãy chờ em oánh răng xong được hong?"

[Tittle đi mượn. Tui sẽ giải thích ở bên dưới.]

Hồi sinh viên, tui có cái thú "đi xem sách". Là một buổi bất ngờ đc nghỉ, một bữa rảnh, một tối cao hứng - sẽ rủ bạn lê la Đinh Lễ - Nguyễn Xí. Hồi đó, tui khoái cái nhà sách phải đi sâu vào trong ngõ, rồi trèo lên những bậc cầu thang kêu tưng tưng dưới mỗi bước chân và rồi "nhảy" vào chìm hút giữa một gian nhà, một kho sách ngập từ sàn tới nóc.

Hôm nay mới tự hỏi tui đã thôi thói quen ấy từ đời nào?

Lâu lâu lâu rồi, chỉ chạy qua một, hai tiệm bồ ruột để tìm mua cuốn mà mình chắc chắn muốn mua, của tác giả mà mình chắc chắn muốn đọc. Không có lê la, không có ngó nghiêng. Không có xem xét chi chi.

Và thà thế còn hơn!

*
Khi tui ngó nghiêng - như hôm nay. Tui cứ gọi là chết đứng như Từ Hải.

Bạt ngàn sách. Nhà nhà in sách, người người viết sách. Dường như ai viết cũng được, viết cái quái gì cũng được, cái quái gì cũng in được hết! Sách dường như đánh nhau bằng cover hút mắt, bằng "phụ kiện tặng kèm dễ thương", bằng những cái tên gây sốc và khiếp đảm (A vầng, đến đây thì các bạn hẳn đã đoán ra. "Hãy chờ em đánh răng xong được không?" - chính là một cái tên sách đó!).

Khu vực dành cho sách "hot" hầu như được lấp đầy bằng ngôn tình Trung Quốc (dù tui tưởng rằng thể loại này đã bị "đánh" tơi tả rồi). Lại còn cái mác 'văn học trẻ', 'văn học teen', 'văn học thiếu nhi' loạn cào cào. NXB Phụ nữ cũng xuất bản "văn học teen" . Bthường sẽ thấy tên 1 đối tác truyền thông nhưg trường hợp này đáng ngạc nhiên vì k thấy 1 đối tác nào cả, tự NXB Phụ nữ đứng ra??? Má ơi. Hết chuyện cho các mẹ các chị rồi ư, mà Phụ nữ cũng phải teen??? Nó làm tui nhớ, khi mà ngay đến trường Đại học Công đoàn cũng phải có khoa Tài chính - Ngân hàng!!!

*
Nói chung, tui sẽ ko còn thú vui tao nhã lượn Bờ Hồ đi mua sách/ xem sách nữa đâu.

Vì sau một buổi như này, tui bị sợ và hoang mang lắm lắm lắm rồi.

Không một mái lều, ánh lửa

Đây là một entry dài vì rất rất nhiều chuyện chồng chéo giẫm đạp lên nhau. Để nghĩ về nó, một cách dễ dàng hơn, tôi nhớ đến búi len rối nùi. Hồi xưa tôi chuyên gia đi gỡ len rối cho bác hàng xóm - để làm gì k biết và vì sao có len rối thì cũng ko biết luôn - nhưng khi gỡ xog và cuộn lại từng cuốn be bé thì cảm thấy hài lòng và thoải mái với sự rõ ràng.

1. Những giấc mộng đêm hè
Tối qua tôi đi nghe show này.

(Từ giờ về trước và từ rày về sau, nếu thấy tôi đi xem show gì xịn xịn thì nghĩa là tôi xin xỏ năn nỉ ỉ ôi bla bla đủ trò nên có vé chứ tôi chưa bao giờ giàu có thế. Mặc dù vậy, tôi vẫn fải nói rằng: Đúng là có những thứ có thể mua bằng tiền, tiền có thể làm cho người ta hạnh fúc nhưng mà ko fải là thứ gì cũng mua bằng tiền đc. Ví dụ, bỏ 2 triệu để có vé nghe nhạc - đấy là 'tiền mua hạnh fúc'. Nhưng khi tôi đi xem rồi và có người giả tôi 2 triệu để có đc cái cảm giác cảm xúc như khi tôi ngồi nghe nhạc thì ấy là điều ko tưởng. Hoặc sau này khoa học tân tiến fát triển, có thể "extract" cái xúc cảm ấy tống vô cái chai rồi rao bán, rồi cái thằng người mua chỉ cần "uống" cái chai đó là có đc cảm xúc đó - thì, ok đấy là chuyện tương lai.)

Hãy quay lại chuyện tôi đi nghe NHỮNG giấc mộng đêm hè - do bác Quốc Trung làm đạo diễn. Tôi hóng hớt show này vì tôi rất thích anh Hải Bột và có thích anh Tùng Dương. Kết quả? Tôi ko cảm thấy thỏa mãn, ko cảm thấy hài lòng. Nó có vẽ ra, khơi ra, toát lên tinh thần NHỮNG giấc mộng đêm hè không? Gần như không.

Tôi ko thích Phạm Thu Hà vì với tôi, chị í hát ko có cảm xúc. Tùng Dương thì vẫn điên điên (như ảnh xưa giờ vẫn thế). Độc Đạo và Thể đơn bào của ảnh phối rất ok. 2 bài đó tôi cũng coi là thành công nhất của đêm diễn, vì nó còn toát lên cái chất "Giấc mộng đêm hè".

(Lại xin nói thêm về Thể đơn bào. Tùng Dương "dẫn truyện" rằng nghe ca khúc ấy các cậu sẽ thấy ấm êm như ở trong lòng mẹ. Xin anh. Em chỉ thấy cô độc như một con cá bơi giữa đáy đại dương mênh mông. Vô phương vô định, nhưng ngây thơ, đến mức ngơ ngẩn, đúng kiểu lòng trong như tờ giấy trắng. Em thích điều đó - cám ơn anh đã "hát" lên tinh thần ấy - chỉ có điều rằng nó ko fải là cái điều mà anh dẫn dắt.)

Vấn đề ở đây, đối với tôi, là: từng ca khúc khi đứng riêng có thể rất ok rất ổn, về mọi mặt, thậm chí dùng từ "tinh tế", "xuất sắc", "tuyệt vời" gì gì cũng đc. Nhưng khi đặt chúng cạnh nhau, cho một đêm diễn ntnày, với concept như thế kia, thì như thế có hợp lý không? Tôi vẫn cho là không.

Hãy để tôi nói riêng về Hải Bột vào một trong fần tiếp theo.

P.S 1: đọc review thấy báo nào cũng khen đêm diễn này nọ. Okay. Là tôi ko đủ trình độ và bị yêu thích style "đầu đường xó chợ" nên ko thẩm thấu đc. Có sao!

P.S 2: ánh sáng hôm qua rất ổn, tạo hiệu ứng tốt cho khoảng 95% chương trình. 5% còn lại thì tôi hơi ghét cái đèn "bắt muỗi".

2. Anh Hải Bột
Ảnh của một bác có FB tên là TrongTung Dzổn. Cám ơn bác đã chụp.
Đây là khoảnh khắc tôi thích nhất của show này (nhìn ngoài nó còn còn lung linh hơn). Đó là lúc anh Hải bột mở màn đêm diễn, với Có một mặt trời. Không bè phối gì nhiều, chỉ có tiếng piano/organ của Quốc Trung và cây guitar của Hải. Có một mặt trời chỉ cần giản dị như thế.

Và khi Hải ngồi đó, ôm cây guitar, giọng hát mộc, giữa không gian quý tộc của Nhà hát Lớn, tôi thấy những tia đèn vàng hắt trên nền tối sẫm đã soi rọi nỗi cô đơn lạc lõng của anh. Với tôi, Hải Bột không thuộc về nơi đây. Âm nhạc của anh cũng ko hợp với trường phái quý tộc của Quốc Trung, cũng ko hợp với đối tượng khán giả trung lưu ngồi đó. Tôi muốn nghe Bột, như lần đầu tiên tôi nghe anh ở Rock storm - một đêm diễn ngoài trời, khán giả trẻ và điên loạn. Hoặc ở Acoustic Sài Gòn, hoặc ở Hanoi rock city Hà Nội. Nói chung là trẻ hơn, nhiệt hơn, "casual" hơn và rượu cồn hơn một tí. Không phải là formal, elegant, là dán lưng ngồi im trong những chiếc ghế nệm êm của Nhà hát Lớn.

Thêm nữa, hoặc vì album Đường về được thu âm quá xuất sắc, hoặc là cách mix của Quốc Trung không khá hơn: ngoại trừ Có một mặt trời, những bài còn lại không xuất sắc hơn khi nghe qua album. Thậm chí, xin lỗi bác Quốc Trung, tôi thấy bác còn làm nó bị "nhạc nhẹ hóa" và tôi ko thích điều đó.

Rock, ko cứ là phải gào thét rú rít. The Beatles cũng là rock. Và Hải Bột với tôi, cũng là một kiểu rock. Ngẫu hứng, giản dị, vừa đau đáu với cuộc đời và lại vừa coi đời như không.

Tóm lại là tôi rất muốn anh Hải Bột hãy ở với Quái vật tí hon chứ đừng chơi với nhạc của bác Quốc Trung nữa.

NHƯNG. Vâng, rất tiếc.

Sáng nay tôi có ngó qua "lều báo" một lượt. Thấy sự tình dường như là, Quái vật tí hon đã, hoặc đang tạm thời tan rã. Và anh Hải dường như chả muốn đụng chạm đến showbiz nữa. Nghĩa là nếu ko có bác Quốc Trung hết lời "dụ dỗ" thì ảnh đã chả buồn hát hò gì nữa. Và rồi tới đây ảnh sẽ làm 1 album gì đó với bác QT.

Vầy là, tôi nghĩ. Mình nên cảm thấy thế nào và mình muốn cái gì. Nên vui hay nên buồn? Nên ko thích hay nên biết ơn? Muốn anh Hải Bột ko làm với bác QT? Muốn nghe ảnh hát tiếp hay thôi vĩnh viễn chào tạm biệt?

(Má ơi, ai mượn tôi nghĩ làm chi???)

3. Nỗi hoang mang của một đống người
Sáng nay đọc note của nhỏ Bun viết hồi đêm. Note của nhỏ làm tôi nhớ cơn điên của tôi, cách đây mới ít lâu thôi. Và tôi cũng nhớ đến mấy cái nhân vật nhà văn của Nam Cao trong Đời thừa, Trăng sáng. Cũng có thể là còn vô số người khác nữa. Bất cứ kẻ nào có tí tị gọi là "nghệ sỹ" hay làm việc dính líu tí ti đến "nghệ thuật" và có lương tâm chân chính, thì đều bị giày xéo giữa nghệ thuật và miếng cơm manh áo. Giữa "viết một thứ để đời" và "viết cái mẹ gì để sống qua ngày"?

Bun bị giày vò vì một bài báo nói rằng "chả có gì nhiều trog văn chương của các bạn tre trẻ". Đối với tôi, ờ bài báo đó có ít nhiều đúng. Có nêu lên một vài thực trạng đáng lưu ý. Còn lại thì, ờ người ta trẻ người ta chưa có nhiều trải nghiệm, người ta chưa có đi học creative writing và người ta cũng ko có fải là thần đồng để tác fẩm đầu tay năm 16 tuổi đã xuất sắc và gây tiếng vang dư luận, bla và bla. Có điều, cái sự giày vò của Bun, cũng ko khác gì nỗi hoang mang của tôi khi đọc Phan An, cách đây vài tháng. Phải nói là tôi bị một cú tát khi đọc Quẩn quanh trong tổ của ảnh. Kiểu, nhìn lại những gì mình viết và hổ thẹn. Kiểu, mìh đag viết cái quái gì này? Mình nhảm? Mìh tiếp tay cho bọn nhảm? Mình đang phá hoại nền văn hóa (mà vốn cũng đang mục ruỗng tùm lum)? Hoang mang đến độ bế tắc và chẳng viết nổi cái gì.

Nhưng thực ra ko fải chỉ những đứa Viết mới bị giày vò. Đứa quái nào có lương tâm cũng bị giày vò vì những thứ nó đang làm. Bạn làm dự án giáo dục sợ mình đang phá nát nền giáo dục (mà vốn dĩ nó cũng đã nát bươm). Bạn làm bất động sản sợ mình tiếp tay làm te tua kiến trúc Hà Nội (mà vốn dĩ đang chả ra cái lối kiến trúc mẹ gì). Bạn làm game nghĩ mình đang làm "con sâu đục khoét tâm hồn trẻ thơ" (mà vốn dĩ các cháu đã được ối thứ khác đục nát rồi).

Và đó là lúc tôi nhớ đến mấy câu thơ (rốt cục lấy một câu làm tittle)

Không một mái lều, ánh lửa
Tuyết trắng và rừng bao la
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường, sừng sững chào ta...
[Con đường mùa đông - A.Puskin]

4. Trùm mền hay không trùm mền?
Trả lời cho sự giày vò của Bun. Nguyên nhân khiến cơn hoang mang của tôi dừng lại và tôi lại xắn tay xắn chân viết.

Tôi nghĩ, trước khi làm đc cái bánh ngon thì thợ bánh cũng làm hỏng vô số khối. Khi hắn làm đc cái bánh hoàn hảo thì hắn mới có thể nhìn lại và bảo "ờ mấy cái bánh hồi xưa mình tưởng là ngon lắm, giờ thấy cũng chỉ bình thường". Nhưng khi làm những cái bánh đó, thì hắn đã làm với 200% tâm huyết và 300% tin tưởng rằng đấy là cái bánh ngon nhất có thể. Và đến cái lúc cười ruồi "ồi mấy cái bánh bình thường" thì hắn có bao giờ ước rằng giá như những cái bánh kia đừng tồn tại? Tôi cho là không (hoặc nếu là tôi, thì tôi không). Vì nếu ko có sai thì đ' biết thế nào là đúng và ko có những thứ ko hoàn hảo thì chẳng thể có cái bánh hoàn hảo bây giờ!

Vả lại, chẳng thể để mặc thế giới cho những kẻ (mà mình cho là) ko ra gì. Ok, chúng nó nhảm nhưng bạn ko nhảm. Chúng nó lá cải nhưg bạn ko lá cải. Chúng nó fá nát nền giáo dục, đục khoét tâm hồn trẻ thơ hay làm te tua khối kiến trúc - nhưng bạn ko fá, ko đục, ko làm te tua - hoặc là vì cái phần "phá" đó rơi vào tay tôi nên tôi sẽ làm cho nó ít bị phá nhất - trong fạm vi có thể. Chứ ko thì bạn làm gì? Trùm chăn chắc? Để mặc đứa khác làm chắc? Trong trường hợp đó, cái đứa đó có lương tâm như bạn ko?

Tóm lại, tôi chả nghĩ gì lớn lao nữa. Tôi ko nghĩ xem trong "văn chương" của tôi cần cái quái gì cho nó NHIỀU với chả KHÔNG NHIỀU. Làm gì thì làm cho tốt, thế là tốt rồi!

Tôi cũng ko lo cho anh Bột nữa. Cảm nhận của tôi có thể đúng, có thể sai. Việc anh hợp tác với bác QT có thể tốt đẹp, có thể ko. Nhưng sao nào? Sai thì sửa.

Tôi cũng ko muốn ảnh trùm mền.


Monday, August 5, 2013

Tay vịn




Tối qua, trong một cơn down thảm hại, cậu nói chuyện với Nhát Nhưởi, về thứ gọi là "tay vịn". Và rằng thì là đôi khi, như thế này, cậu chả biết vịn vào đâu. Nhát Nhưởi, trong cơn AQ cực đỉnh, bảo: thôi thì vịn vào nhau chứ biết làm nào!
...
Hôm nay, cậu viết những dòng này, để bảo với NN rằng: À, thì ra, em cũng tìm ra nhận ra tay vịn của mình rồi!

*
Bà nội không có ngày sinh, vì hồi đó chẳng ai ghi lại/ note lại ngày sinh của bà. Ông nội, thì có ngày sinh ghi trên giấy tờ là 5/8.

Tuy nhiên, tuy nhiên. Đợt cuối tháng Bảy, nhà ông nội có đến 4 cái sinh nhật của các cháu, rồi thì ngay trước đó và ngay sau đó thể nào cũng có một đống tiệc tùng. Vả nữa, người già thường "mừng tuổi" qua lễ thượng thọ này kia. Tất cả mớ lí do lí trấu ấy chỉ để ngụy biện cho một cái việc: chẳng mấy khi bọn nó làm sinh nhật cho ông nội!

Trong khi ông nội luôn nhớ sinh nhật của tất cả các cháu. Luôn luôn có một 'phong bì' mừng tuổi và một hộp bánh kẹo xịn xịn gì đó ông lôi từ 'kho' của ông. Với cậu, cafein-holic, luôn luôn sẽ có cà phê hoặc trà. Như sinh nhật vừa rồi, cậu được một hộp café và một vỉ trà - rất xịn - của chị "người yêu anh Toóc" biếu ông bà. Khi đưa cho cậu, Tút còn dặn: "Ông bảo là mỗi lần chỉ một "viên" thôi chị nhé!".

*
Cậu hẹn hò với bọn trẻ con trong nhà, nhắn tối nay về đủ. Bảy giờ tối, cậu chạy một lèo từ chỗ làm về, mua hoa và mua bánh. Tám giờ kém, đến nhà. Rón ra rón rén dừng xe, tắt máy. Tút chạy ra đón cậu. "Chị đi đằng bếp đi!".

Trên bàn bếp đã có một bó hoa hồng đỏ rực (rất may, cậu mua hoa hồng vàng). Và:
- Ông mở hẳn một chai vang Chi-lê chị ạ. - Tút sốt sắng.
- Chời, sao ông biết? - Cậu cứ tưởng "kế hoạch đánh úp" của cậu đã bị lộ.
- Ông nhớ mà!

Cậu chạnh lòng chết đi được. Thế đấy, trong khi ông thì chả bao giờ quên ngày-của-các-cậu...

*
Thế rồi cậu cắm hoa, bày biện. Tám giờ hơn. Tít te le te xuất hiện với món thạch NHỒI hoa quả. Bánh trái rượu vang ly cốc... bày ra đầy bàn. Rót rượu, tắt điện, châm nến, hát hò. Hát một lần Happy birthday to Ông rồi một lần Happy birthday to Bà. Bánh ghi Chúc mừng sinh nhật ông bà và hai ông bà chia nhau thổi nến.

Cậu đã muốn chụp lại lắm, khi ông bà ngồi với lũ cháu, vỗ tay hát, và cười. Ông chuyên gia mặc áo ba lỗ ngược đằng trước ra đằng sau cho khỏi hở cổ. Bà đeo mắt kính Nobita (thậm chí lại còn loang lổ da báo). Và ông bà cười, mắt nheo nheo.

Thế rồi ăn thạch, uống rượu, cắt bánh... Mọi thứ vèo vèo trôi và cậu đã chẳng kịp chụp một tấm hình nào. Nhưng, cậu nghĩ. Cũng không cần chụp làm gì.

Khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra rằng mình muốn làm tất cả, mọi thứ. Bất cứ gì. Chỉ để mãi được nhìn thấy khuôn mặt cười hiền hậu ấy.

*
Thì ra, trong những lúc cuộc đời có tối tăm đen kịt mù mịt đến đâu, cậu vẫn có thứ gì để "vịn".

Không phải là thấu hiểu, vì cậu là một ca quá khó để hiểu.

Không phải là sẻ chia, vì cậu là một ca quá khó để chia.

Chỉ là tình yêu thương thuần khiết, dẫu cho cậu là một ca "khó" thế nào!