Monday, November 30, 2015

trong lúc tôi quay mông với đời


bạn nè,

Black Friday bạn có vớ đc thứ gì hay ho không?

.
hôm, Black Friday của tôi. giờ tan tầm, tôi leo lên bus, sau một đêm không ngủ một sáng vật vờ và một chiều lang thang.

mũ len rộng vành sụp kín mắt. tôi cắm đầu chơi game ngay khi có chỗ ngồi, dù đầu tôi căng như dây đàn, dội lên những tiếng ong ong. tôi chơi quài chơi quài... đến khi pin sụt. quờ tìm khắp ba lô không thấy. bèn thảy điện thoại vào một ngăn rồi ngồi im.

bởi vì ngồi im, nước mắt lại cứ rớt tùm lum tà la.

.
tôi nghĩ là tôi có tài năng thiên bẩm trong việc khóc lóc hết sức kín đáo. thật. tôi chỉ rớt nước mắt và thi thoảng sụt sịt một tí nước mũi trong veo (tởm vãi haha). bạn tưởng tượng lúc đó bus thì đông, và ồn, và tôi sụp mũ kín mặt, ôm ba lô trên gối. ngoài việc thi thoảng phải quệt nước mũi thì chẳng có gì đáng ngờ cả.


.
tôi thực không thể nhớ rõ khi ấy tôi đã khóc nhè chè thiu từ trước, hay là chơi hết game điện thoại hết pin rồi mới bắt đầu sụt sùi. tôi cũng không nhớ lúc ấy tôi đang vật vã ở cái khúc nào. khi tôi mở mắt, sau một lần chớp thật lâu vì nước mắt quá đầy, tôi thấy một cái khăn ướt đặt lên ba lô của tôi. người đặt cái khăn còn đưa tay đẩy khe khẽ, sợ nó rơi. cô ấy đứng ngay cạnh chỗ tôi ngồi, khoác cardigan màu vàng sáng, có túi hai bên. cổ ko nhìn thấy mặt tôi, và tôi cũng ko nhìn thấy mặt cổ. nhưng chúng tôi đã ko CỐ để thấy mặt nhau làm gì. tôi cũng không CỐ đoán vì sao cổ biết tôi khóc nhè chè thiu.

.
nhưng khi chạm vào mẩu khăn, tôi khóc thêm một pha nữa.

đã lâu (không biết bao lâu), tôi ghét xung quanh. nghĩa là trừ ra những thành phần thuộc thế-giới-của-tôi, hoặc phần mà tôi tự-thân xớn xác muốn đâm vào, phần còn lại tôi rất hết sức tránh xa, rất hết sức muốn trở nên vô hình, rất hết sức mong đừng ai đụng vào tôi cả hãy để tôi yên đã là hạnh phúc lắm cho tôi rồi.

hóa ra thế giới không vô-tình như tôi nghĩ.
và tôi không vô-hình như tôi tưởng (là tôi có thể).


.
tôi tất nhiên đã già bỏ mẹ, để chẳng vì một điều bé tí như vậy mà đủ vớt tôi lên khỏi bể sầu. nhưng ít nhất tôi không chìm nghỉm nữa.

và rồi tôi cũng nghĩ, đời thực ra là một thằng trẻ con chẳng kém gì tôi đâu. hắn sẽ ham vui mà bày trò quá trớn (chỉ là vì hắn ham vui), và nghịch dại (chỉ là vì hắn quá vô tư) chứ bản chất không độc ác hay tàn nhẫn. rồi khi tôi hờn dỗi quay mông lại đek thèm chơi nữa, hắn mới hối lỗi, mới lúi húi loay hoay gửi đến các sứ giả hòa bình.

như là cô gái khăn-giấy. như là anh chủ tiệm cà phê, mặc dù hôm ấy test món cà phê dở tệ nhưng phán một câu ấm lòng: em hôm nay trông bồn chồn lạ, không như mọi ngày.

(đủ biết là mình không vô hình, phải không?)

.
bạn,

là tôi lười, chứ đáng ra sẽ có một tấm hình. mà tôi nghĩ bạn cũng hình dung được thôi. chỉ là tấm hình chụp mẩu khăn ấy, thứ khăn ướt ở một tiệm ăn bất kỳ. tôi vẫn còn nhìn thấy trên bao bì màu đen in tên tiệm màu trắng.

đương nhiên, ắt hẳn. đó là mẩu khăn cô gái ấy đã đưa cho tôi. tôi đã cất nó đi, hẳn rồi. còn lúc ấy tiếp tục dùng tay quệt nước mũi trong veo (hahaa).


Friday, November 27, 2015

Cuối con đường



Anh đã draft 1 chiếc entry về những-chuyện-chỉ-hai-dòng trên bus. Rất nhiều, nhưng mỗi thứ chỉ hai dòng thôi. Bus mà. Vèo qua. Trong chớp mắt người lên người xuống. Lấy đâu ra một thiên trường tiểu thuyết đầu đuôi?

Anh thậm chí đã outline xong xuôi. Định rằng sau tất cả các đống chuyện đó, sau những đông và chật và mùi người và mùi điều hòa muốn ói, thứ đọng lại vẫn luôn luôn là tình yêu. Ấy là hậu quả di chứng của thời thanh niên tươi chẻ để lại, anh muốn nghĩ khác đi gì cũng ko đc.

Nhưng mà anh đã chẳng viết cho xong chiếc entry ấy.

Hôm nay trên chuyến xe về thiếu oxy, khi anh ngồi như con cá ngáp lờ đờ, thì thấy có hai đứa nhỏ lên xe cùng nhau. Đứng cùng nhau. Nhìn cách chúng nó nói chuyện là biết chúng nó đang thinh thích nhau. Có lúc xe thắng gấp, thằng nhỏ đưa tay đỡ lưng con nhỏ, tất nhiên nó chưa mạnh dạn, chỉ dám đỡ xíu xiu thôi. Rồi sau đó thì ghế trống 1 chỗ, con nhỏ ngồi, và hai giây sau thì ghế đằng sau lại cũng trống một chỗ. Chẳng biết chúng nó có nói gì ko hay bác ngồi cạnh con nhỏ tự nhiên tinh ý, nhảy xuống ghế phía dưới cho hai đứa chúng nó ngồi với nhau. Khi chúng nó quay sang nhau, anh nhìn nghiêng nghiêng khuôn mặt con nhỏ thấy có thứ ánh sáng trong trẻo của tuổi trẻ, tình yêu. (Thứ trong trẻo ấy phải bọn đục-ngầu mới thấy rõ.)

Và đáng lẽ ra đó có thể là một đoạn rất happy ending cho chiếc entry kia. Cho đến khi anh tự dưng chảy nước mắt. Nhận ra rằng là ồ mình khác mẹ gì một cụ U80, mắt hấp háy lấp lánh nhìn đời bàng bạc, cho vui thế thôi. Đúng, nguyên chiếc entry kia sẽ chỉ là nhìn. Chỉ NHÌN mà thôi. Không thò chân vào gì sất.

Và anh nhận ra đó thực sự là điều anh muốn vào lúc ấy. Anh ước mình đã đi xong con đường dài bất tận này. Anh không biết còn phải oằn tà là vằn bò lết trên nó bao lâu nữa?

.
Có một hồi, ko hiểu có phải do ảnh hưởng của chiếc phim The sixth sense, anh feeling mình có cái trực-giác mẹ gì đó.

Bây giờ thì anh thực sự chỉ mong anh chẳng có trực giác gì cả. Hay cái trực giác của anh hãy sai bét nhè chè đỗ đen đi. Hoặc không thì, anh nên ngu ngu đi chút.

Tri túc thường lạc.

Anh sao cứ lỡ qua lằn ranh đó?





Monday, November 2, 2015

Mẹ có còn đó chăng, thưa mẹ?




[Chữ của Exenin]

Quán cà phê xưa ngất, ba vách tường để gạch trần đẹp chết ngất. Đá hoa cũ chết ngất. Khung cửa sổ cao rộng ngây ngất trông ra mấy tán cây xanh lấm tấm lá vàng, lấm tấm nắng, trong một buổi sáng lạnh chuẩn đầu đông se se gió.

Quán cà phê loa ấm, nhạc êm. Cà phê lại cũng mộc lấy từ BMT. Bàn ghế lởm khởm ếu cái gì khớp với cái gì. Ví như anh đang ngồi ở một cái ghế đệm và xoay và bọc rằn ri, và bàn là một thứ chế lại từ cái máy khâu, vẫn còn nguyên tấm chân vịt dưới chân, có thể đạp đạp (cho vui, chả hạn).

Quán cà phê vắng thiu bị anh ngồi mọc rễ từ sáng. Đến trưa, khi anh chủ quán hỏi cái-cây không đi ăn trưa đi à, thì quán đã kín 5 bàn.

Một trong các bạn khách vừa đến, loằng ngoằng thế nào đã kịp mượn điện thoại của chủ quán. Giọng bạn nhẹ mà nghe rõ vang vang.

"Mẹ à. Con quên điện thoại. Mẹ tìm, đâu đó trong phòng con nha. Và tìm 'cuộc gọi gần đây' nha. Và tìm người tên abc nha. Và gọi cho số đó bảo là con đến chỗ hẹn rồi nha."

Bạn cảm ơn chủ quán và trả điện thoại. Lúc sau lại có điện gọi lại cho bạn.

"Mật khẩu ạ? Vâng là blablo. Vâng mẹ tìm người tên abc."

Lúc, điện thoại lại reo. Chủ quán nói bạn cứ cầm điện thoại đi bao giờ xong thì hãy giả.

*
Anh vẫn luôn cho rằng mình backup tốt, các thứ cần khẩn cấp gấp đều sẵn sàng ở dropbox, ở Google drive, rằng dẫu đang ở đâu đó giữa Hà Giang xa xôi hay trên đường Mù Cang Chải, vẫn có thể check mail, sếp cần gì vẫn gửi roẹt được. Bạn khách kia, có lẽ cũng.

Nhưng khi vật bất li thân điện thoại không ở cùng mình thì backup bằng gì đây? Và bạn khách kia sẽ làm gì nếu ở nhà không có mẹ?

Anh nhớ mấy cái tranh buồn cười, vẽ thằng con hỏi mẹ đủ thứ. áo con đâu quần con đâu đồ ăn con đâu sách con đâu mẹ có thấy...? Và với ông bố thì câu hỏi duy nhất là: Bố, Mẹ đâu?

Hỏi "Mẹ đâu?" là một câu hỏi quen. Nhưng hỏi "Mẹ có còn đó chăng, thưa mẹ?" thì không quen. Và nghe rất hoang mang. Khi anh tìm thử, bản dịch nghĩa tiếng Anh (từ tiếng Nga) thậm chí còn hỏi thẳng tưng: Are you still alive, my old lady?

Có thể, gã trai phiêu bạt giang hồ hỏi giỡn cho bà già hắn vui và khỏi chửi "mẹ cha mày đi đâu giờ mới thèm nhớ đến tao?" (Ông bố, nếu có, sẽ giữ cái mặt lạnh băng không thèm đếm xỉa đến thằng mất dạy và again bà già lại là người thủ thỉ giữ hòa khí cho cả nhà.)

Và bởi vì có Mẹ, nên nhà mới là nhà.

*
Hôm qua, có người đi nửa vòng trái đất. Nhờ bạn thân chăm sóc mẹ dùm.

Anh nghĩ. Chẳng gì backup Mẹ được đâu.