Thursday, July 30, 2015

The secret to life is meaningless unless you discover it yourself

Trong một ngôi quán nhỏ tồi tàn ở Paris, lão nghệ sỹ già nói với chàng "họa sỹ" trẻ, rằng thì là mày đã đi xem mấy cái tấm thảm Ba Tư chi chít họa tiết và sắc màu chưa. Ấy đấy ý nghĩa cuộc đời nằm nơi ấy. Mày cứ nhìn mấy cái tấm thảm ấy đi và sẽ nghiệm ra ý nghĩa cuộc đời.

Những lần sau, gã trai có hỏi lại bao nhiêu thì lão vẫn khăng khăng rằng cái điều đó hắn phải tự khám phá, nghe người khác nói thì chỉ vô ích mà thôi.

Gã trai về London. Lão già còn gửi tặng một mẩu thảm - rách rưới bẩn thỉu.

Rồi lão cũng về lại London và chết.

Nhưng cái điều lão khơi ra thì dứt khoát lão không trả lời.

*
Gã trai đã từ bỏ giấc mơ nghệ thuật, lồm cồm bò lết sống qua ngày vì không xu dính túi. Rất lâu rất lâu, sau nhiều phen bị đời quật cho lên xuống. Một ngày kia gã tìm ra câu trả lời.


*
Thinking of Cronshaw, Philip remembered the Persian rug which he had given him, telling him that it offered an answer to his question upon the meaning of life; and suddenly the answer occurred to him: he chuckled: now that he had it, it was like one of the puzzles which you worry over till you are shown the solution and then cannot imagine how it could ever have escaped you. The answer was obvious. Life had no meaning. On the earth, satellite of a star speeding through space, living things had arisen under the influence of conditions which were part of the planet’s history; and as there had been a beginning of life upon it so, under the influence of other conditions, there would be an end: man, no more significant than other forms of life, had come not as the climax of creation but as a physical reaction to the environment.

Philip remembered the story of the Eastern King who, desiring to know the history of man, was brought by a sage five hundred volumes; busy with affairs of state, he bade him go and condense it; in twenty years the sage returned and his history now was in no more than fifty volumes, but the King, too old then to read so many ponderous tomes, bade him go and shorten it once more; twenty years passed again and the sage, old and gray, brought a single book in which was the knowledge the King had sought; but the King lay on his death-bed, and he had no time to read even that; and then the sage gave him the history of man in a single line; it was this: he was born, he suffered, and he died.

There was no meaning in life, and man by living served no end. It was immaterial whether he was born or not born, whether he lived or ceased to live. Life was insignificant and death without consequence. Philip exulted, as he had exulted in his boyhood when the weight of a belief in God was lifted from his shoulders: it seemed to him that the last burden of responsibility was taken from him; and for the first time he was utterly free. His insignificance was turned to power, and he felt himself suddenly equal with the cruel fate which had seemed to persecute him; for, if life was meaningless, the world was robbed of its cruelty. What he did or left undone did not matter. Failure was unimportant and success amounted to nothing. He was the most inconsiderate creature in that swarming mass of mankind which for a brief space occupied the surface of the earth; and he was almighty because he had wrenched from chaos the secret of its nothingness.


- W. Somerset Maugham, Of Human Bondage -

*
Nói thật.

Anh ghen tị với sự thở phào của hắn.  

 

Saturday, July 25, 2015

Chiếc nhẫn bằng thép

Quên ko kể. Bữa trước có bạn hóc lóc trên FB tìm đôi nhẫn cứi để quên trong một cái wc trên xa lộ nào đó. 'Nhẫn tui bằng thép hong có giá trị vật chất j đâu các ngừi ơi, chỉ có giá trị tinh thừn đối với riêng tui mà thôi'.

Cũng ko rõ bản đã tìm thấy chưa. 
--
[2015.07.22]


1.
bọn anh đi beer. chả nhớ lần cuối là bao giờ, chắc là một lần xa tít tắp nào đó ngồi hồ Tây lộng gió. xa tít, đến nỗi sau đó anh đã nghe rằng chốn ấy (lại-cũng) trở nên đông đúc xô bồ chán òm không ngồi được nữa rồi. đến khổ, bọn anh như mấy con thú mà người ta cứ phá rừng quài đến nỗi ko còn đất sinh tồn.

đi beer. lí do gì ko quan trọng. cái hẹn delay vài lượt mà mỗi lượt kéo đu thêm 30' và rồi đến khi hẹn hắn vẫn để anh leo cây nửa tiếng. cũng ko quan trọng. ngồi được với nhau, ấy là mừng rồi.

buồn cười. xung quanh nằng nặc kêu gào đòi anh bachelor party. anh thật bơ phờ tong teo electron cũng theo mỡ mà trôi tuột đi đâu cả, anh hong còn ý tưởng gì hay ho ngay cả cao hứng để làm tiệc, cũng hong có. với lại chả chuẩn mực bachelor party là đứa nào phải làm gì cho anh chứ nhỉ, anh còn hơi sức đâu.

nên cho dẫu anh đi với hắn, cũng chẳng phải là bachelor party khỉ gì. là đi, thì đi.

*
bọn anh ngồi Hàng Bún. anh ko biết chỗ này hắn qua lại bao lâu nhưng với anh là lần đầu. đến nỗi khi anh tới mà chưa thấy hắn, anh liệng một vòng thấy vỉa hè xôn xao ko kém gì Tạ Hiện, mùi mực nướng cá nướng ko thua gì Hàng Chiếu. bèn xợ hãi đứng nem nép lên tít ngã tư Hàng Bún - Nguyễn Trường Tộ chờ hắn.

hắn tới, bảo đâu xem nào. và liệng một vòng và bảo đâu có đông quái đâu. và lôi anh vào ngồi trong cái ngõ. a ha ở đây thì vắng thật. ngoài kia đông đúc và mùi đồ ăn mùi dầu mỡ ì xèo thế nào, trong xó này có hai đứa anh, mãi sau mới thêm một bàn bốn đứa gì đó.

ngõ im ắng. quạt treo tường ve vẩy trên đầu. bọn anh uống chay chỉ bia với lạc với bánh đa. bia được. lạc bình thường. bánh đa chán.

*
ngồi với hắn là một trong các thứ vớ vỉu nhất trần đời. bọn anh toàn nói ba lăng nhăng chuyện chả giúp ích được gì cho đời (kệ mẹ đời chứ, liên can gì!). khi anh bay bay rồi, thì hắn cũng hỏi han này kia nọ. vẫn thế, hắn thốt đc một lời tử tế thì phải kèm đôi câu dìm hàng, có lẽ để tỏ ra nguy hiểm rằng tôi có tử tế mẹ gì đâu đừng tưởng bở.

hắn hỏi về người cũ. anh cười bảo như vết sẹo, vẫn ở nguyên đó thôi. hắn gào lên (như kiểu nếu như trong fin đến chỗ cao trào sẽ lồng nhạc): "quên được không những điều thà chưa bao giờ".

rồi hắn cũng cướp mic để kể chuyện hắn. những sẹo, và vệt này kia. (gọi là 'vệt', vì thành sẹo hay ko anh ko rõ.)

*
anh rên rẩm chuyện béo như con heo của hắn, bảo rằng đặt compa lên mũi hắn sẽ quay đc một đường tròn. hắn bảo vẫn tròn được cơ à, thành elip mẹ nó rồi í chứ. thực ra rên rẩm thế, nhưng nhìn cái bụng Ông-Địa của hắn, quả thực anh rất thèm.

nên đến lúc về, anh lên cơn đòi sờ bụng hắn. hắn bảo anh say cũng đc, điên cũng đc. sờ bụng hắn tròn xoe hay lắm, ko fải rón rén khe khẽ nhè nhẹ như khi sờ bụng mấy bà bầu. đặt tay lên, cảm thấy một lớp mỡ mềm núng nính ấm áp, chao ơi là dễ thương!

2.
anh hẳn đã bay thật. đến nỗi đọc thơ hắn mà có tí rưng rưng ngậm ngùi, trong khi hắn bảo bài này viết vội cho kịp deadline.

hẳn, anh cũng đã bay quá. đường về anh cứ vít ga, hát vống lên 'tóc người dòng sông xưa ấy đã phai', và khóc òa. nhưng vẫn cứ hát. cho đến tận câu cuối cùng. rồi lại gào một vòng lặp lại.

và có lẽ là bay lắm, anh nhắn X rằng kiếp sau anh sẽ lấy hắn.

sau nghĩ lại thấy chắc ko được. kiếp sau anh làm cây chứ làm người chóa đâu!

*
nhưng chính X đã bảo anh rằng cây tu bao nhiêu kiếp mới thành người giờ làm gì có chuyện quay lại làm cây. ô hay. cứ hết lớp 1 phải lên lớp 2 à ko lên ko đc à?

cái cây liệu đã sẵn sàng để lên level làm người chưa nhỉ? hay cũng như kiểu là cứ mùa xuân đến thì cây phải đơm lộc trổ hoa? ("Sẵn sàng hay ko mặc mẹ mày, chụy đến thì mày đương nhiên phải cho lộc và cho hoa rồi!" Chị Spring cho biết.)

3.
có một lúc trong bữa beer, anh nói với hắn rằng là kinh dị thật, mình đã qua từng-đấy thứ mà mới hết cỡ độ 1/3, giỏi lắm là 1/2 đời. đến như tầm bố mẹ cũng mới được 2/3 đời. phải bao giờ đến tầm ông bà mới gọi là đi hết.

đường còn xa vãi. sợ hãi vãi.

*
anh trấn của hắn một cái nhẫn. hỏi rằng mày lại vừa chôm ở đâu, hắn đáp không dọn nhà tìm thấy đeo cho vui. hỏi nhẫn bằng thép à hắn xiên xẹo bảo không bằng thiếc. anh thề hắn mà biết thép với thiếc khác gì nhau anh chết liền.

nhẫn hắn đeo ngón áp út anh đeo vừa ngón cái. ko hẳn là quá thích, vì trên nhẫn có cây thập giá, ko fải tôn giáo của anh anh ko liên quan. nhưng nghĩ rằng ờm tạm biệt tuổi trẻ. thì anh thấy thương.

*
anh nhớ câu chuyện của K. Pautovsky, về chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ thì thế này đeo sang ngón giữa thì thế kia. cũng như đống truyện khác của Pautovsky, trong trẻo thôi rồi yêu đời thôi rồi. (đang quay cuồng chết mẹ cũng phải quơ sách đọc lại cho bằng được).

có điều là, 'ta đã lớn và Pautovsky thì đã chết'.

anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện Tuyết
dẫu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em

ông nhà thơ kia nói đúng. mà hồi xưa anh đã không hiểu được hết.


Sunday, July 19, 2015

Như vết xước của tim



Sau bài hát rồi em lặng im
cái lặng im rực màu hoa đỏ
anh biết mình vô-nghĩa
đi bên em...

*
Buổi chiều, anh lên sân thượng đốt thuốc. Thấy tán phượng sót một hai chùm muộn. Thoáng nhìn, anh đã cứ ngỡ là chữ Hỷ dán ở ô kính tòa nhà đối diện.

Anh không biết bình thường phượng có nở muộn vậy không?
...

Dường như cái màu phượng ấy thực sự là những vết xước, thật. Hoặc là nó có năng lực siêu nhiên gì đó, làm cho các vết xước ở tim xược xược.

*
Rờ rẩm, anh lục blog. Bây giờ là tháng Bảy. Anh tìm coi tháng Bảy năm ngoái, năm kia, năm kìa... và những năm xa hơn nữa, anh đã như nào. Rồi thầm cám ơn Viết, mà thực ra cám ơn mình, đã thông tuệ đến nỗi tự biết rằng đầu óc mình chẳng ra cái mẹ gì, ko viết lại thì chả nhớ gì đâu.

Như anh đã ko thể nhớ nổi cái ngày Xô qua Zoo đón anh rồi bọn anh ngồi Spy uống mojo, là ngày nào, khi ko có evidence nào lưu lại. Ko một tấm hình ko một note. Anh thực đã quên tiệt đi và phải lục lọi đủ thứ history để áng chừng nó là khoảng, ngày đó.

Nhưng đầu óc anh thực là một thứ phản bội anh, khi nó vẫn save đầy đủ cái mốc ngày 22/7 của hơn mười năm trước là cái ngày gì, 19/10 là ngày gì, và vân vân mây mây những tháng ngày rẩm rờ xưa cũ.

Có phải vì thế nó ko còn chỗ cho những mốc bây-giờ?

*
Anh chưa thử, nên ko rõ, những tháng Năm tháng Sáu của những năm trước kia đã như nào. Nhưng những tháng Bảy của năm ngoái năm kia và những năm xa hơn nữa, đều là những vết hoang mang.

Và nhuốm màu buồn thương, khi ngồi nhớ lại.

*
Hôm, bạn cho anh xem mấy tin nhắn. Anh đã cứ nghĩ mãi mãi mãi mãi mà vẫn chưa hiểu được. Rằng vì sao tình yêu ấy đã chết đi?

Hay là tình yêu ấy, ko chết. Mà chỉ là đã hóa thành những vết xước xược xược (và ko ai muốn khơi ra), như những vết xước, của anh?

*
Cái bài thơ, và cả bài hát kia hoang đường quá. Anh thực ko tin. thực ko dám tin có chuyện đó.


Sau bài hát rồi em như thể
em của thời hoa đỏ ngày xưa
sau bài hát rồi anh cũng thế
anh của thời trai trẻ ngày xưa...

Người hát bài này đã đi về thiên cổ. Còn bọn anh vẫn sờ sờ ở đây. Nhưng không bao giờ là bọn anh của ngày xưa, nữa. Rồi.




Friday, July 10, 2015

Thôi về đi, đường trần đâu có gì

.
Buổi sáng ở +
nhạc bỗng đâu có Lemon tree
wonder how
I wonder why
yesterday u told me 'bout the blue blue sky
and all that i can see
just another lemon tree...


.
Mấy ngày rồi thấy nơi nơi share quài mấy câu thơ 'Về đi con' gì đó.

Về chưa con
Tiếc nuối chi những phồn hoa đô thị
Với những khôn lỏi, đớn đau và dị nghị
Về đi
Mẹ nuôi mà


Anh thật. Anh dửng dưng. Một tí gì đó kiểu như dâng lên làm sống mũi cay cay cũng ko có. Với tư cách là con, anh ko mong mẹ nói với anh câu đó. 18 tuổi bố mẹ vẫn nuôi cho ăn học thêm 3, 4, 5 năm là quá đủ rồi. Già như quả cà còn để mẹ bảo 'mẹ nuôi'. Thật?

Theo cái tư duy đó anh càng hong bao giờ nói với con anh câu đó, nếu anh là mẹ. 18 tuổi rồi ra đường đi con :-j. Ồ ngoài đường đương nhiên có khôn lỏi đớn đau dị nghị và các thứ cc gì. Dưng nó là một phần tất yếu của ngoài đường, cũng như là ngoài đó còn có các trò vui hị hị.

Nói chung, ra đường và bị te tua để biết là ở nhà sướng nhất với lại chả 'cơm người khổ lắm ai ơi ko như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn'. Chấp nhận thôi. Trừ fi có thể uống thuốc 'Krumelus nhỏ yêu quý', thì, may ra.


.

Trong hoàn cảnh, anh đang suốt ngày nhăm nhe nghe 'Mùa xuân của mẹ' (Trịnh Lâm Ngân, Quang Lê hát). Câu chuyện ấy rưng rưng rung động nhiều hơn, đối với anh. Đương nhiên mỗi người có quyền rung động với cái gì họ muốn anh ko thể bắt họ rung như anh và anh rung như họ.

.
Cũng như, hôm qua anh lảm nhảm với Vil, xong có cái câu 'So it goes'. Anh dịch là 'thôi thế là qua mẹ rồi' và khóc lóc. Vil bảo đồ ngu câu đấy có nghĩa dư kiểu Life goes on, đời cứ trôi.

Ừ thì anh công nhận nó là idiom.

Nhưng ai mà biết được...!


Về ngồi trong những ngày
nhìn từng khi nắng ngời
nhìn từng khi mưa bay
Có những ai xa đời
quay về lại
Về lại nơi cuối trời
về làm mây
trôi...

.
Rốt cục là đường trần có gì? Không đi thì không biết được. 

Những kẻ đi tới cuối thì bảo 'chả có gì'. Nhưng những kẻ chưa đi ắt hẳn cứ phải hăm hở đi. Sau rốt mới biết có gì, hay không có gì?

Thursday, July 2, 2015

Cuối cùng cho một tình yêu


[... Sầu thôi xuống đầy
làm sao em nhớ
mưa ngoài song bay
lời ca anh nhỏ
nỗi lòng anh đây...]

*
Hết giờ oánh bốc, anh Gấu đã chờ ở đầu ngõ và kịp uống cái roẹt cốc nước mía của ảnh. Lu mất công oánh bốc làm chi, ra lại bị anh xúi uống nước mía theo anh.

Hai anh em lúi húi với mớ đồ lỉnh kỉnh, xong, thì chuyển sang trà đá và chuyện nhảm tùm lum. Nhắc lại chuyến xe mà Gấu anh với Lu em xung phong ngồi ghế cuối, ngủ dặt dẹo còng queo như chết. Nói truyện chưởng Kim Dung với lại cả Bảy viên ngọc rồng.

Anh Gấu chốc chốc lại đốt thuốc. Rốt cục, Lu cũng xin anh một điếu Mal xanh. Rồi Lu, thu một ít can đảm, hỏi anh lúc anh cưới anh có thấy sẵn sàng cho các thứ trách nhiệm và nói chung là các thứ áp lực mà hôn nhân nó mang tới không.

Anh Gấu cười. Trả lời.

Lúc đó tình yêu phơi phới, chỉ nghĩ được là có chuyện gì rồi cũng vượt qua hết. Cho đến khi sau này hụt chân. Có khi tới mắt cá. Có lúc tới bắp chân. Có lần thì lên đến tận cổ...

Nhưng, đúng là, rồi cũng sẽ qua. Em rõ là sẽ phải bước vào một thế giới mới, với tất cả mọi thứ đều mới và như thể là gấp đôi lên, cái thế giới với cái mớ bòng bong em đang ở trong. Nhưng hãy yên tâm là, sẽ có một người cùng em hứng chịu những thứ đó mà! Chia sẻ và cảm thông, rồi sẽ vượt qua được thôi.

Điều quan trọng đấy là, đương nhiên là luôn luôn phải có chia sẻ và cảm thông rồi nhé, nhưng mà, hễ lúc nào thấy có khoảng cách, thì phải lấp kín ngay. Đừng để thế.

Anh Gấu chỉ nói vậy thôi. Rồi hai anh em từ biệt. Hẹn hôm nào nhậu nhẹt. Ko biết hôm nào. Cũng như đã từng hẹn hôm nào cà-phê.

Hà Nội vẫn cứ rộng thế. Và Lu thì cứ khóc thút thít suốt đường về khi nghĩ đến những gì anh đã trải qua để rút ruột nói ra những điều ấy cho mình.