Saturday, December 27, 2014

Những điều em chưa nói




Mẹ nhắn, về ăn lẩu riêu cua. Em loanh quanh xong về nhà lúc chín rưỡi tối. Mẹ đã ngủ. Tek đang dọn dẹp, bảo, may quá khỏi fải rửa bát. Em vừa dọn bla blô. Thôi lại đổ nước lẩu vào xoong đun tiếp ăn tiếp đi, ăn hết cái này và cái lọ và cái chai đi...

Em thảy vào nồi một nắm mì Chũ, rau cải đắng, nấm và rau sống, hoa chuối. Đun xong tắt bếp đi, đổ ra bát, ăn như ăn một bát mì, không phải lẩu. Mà ăn kiểu gần như nuốt chửng, không phải ăn.

Lẩu không phải là lẩu, khi ăn, một mình.

*
Sẩm tối, hôm Xmas. Củ Lạc gọi Viber. Khi đó bên đó là gần giữa đêm. Tao định ghé một cái nhà thờ, nhưng rồi thấy mình not belong to. Mày hiểu ko, mọi người vào đó như một nghi lễ, với sự sùng đạo của họ. Tao ghé, là kiểu dân du lịch tò mò. Điều đó làm mất đi sự trang nghiêm tôn kính của nhà thờ. Mày hiểu không. 

Và khi đó, gần giữa đêm Xmas. Củ Lạc về nhà nghỉ, ở một thành phố hẻo lánh lạ xa. Tao thấy sau chuyến này, tao thừa sức đi du lịch một mình. Tao lên lịch trình và book vé, mọi thứ... Ừ thì cũng chỉ lo vấn đề an ninh. Nhưng đi các nơi văn minh chắc ko đáng sợ lắm.

Em quả đã nói với Củ Lạc rằng đi một mình thì hơi ngại chuyện safety. Nhưng lúc ấy, chưa nói với nó, rằng khi đi một mình, em thấy, ừ tất nhiên là cool. Chỉ buồn nhất, khi ăn.

*
Buổi tối Xmas. Em chôm máy chiếu của Zoo về mở rạp phim lưu động ngoài ban công. Thảm xốp trải kín. Mấy đứa la đà ăn uống, xem Love Actually. Cũng tàm tạm ổn, tàm tạm có không khí.

Muộn, chat chit với Bơ vài câu. Rồi ngồi không. Lúc ấy bị làm sao đó cứ nghĩ Bơ đã ngủ. Đến hôm sau mới hay, Bơ vẫn thức và nghĩ bà già kia đã ngủ.

Thực ra trong lúc ngồi không, em chỉ nghĩ. Lại Xmas kìa. Và mình đang làm gì đấy nhỉ?

Em không biết nữa. Em không có câu trả lời.

*
Buổi sáng sau Xmas. Em xách xe đi làm. Mở cửa, thấy cổng ngoài mở toang và túi nilon tan hoang rơi ở cầu thang. Trước đó thì có tiếng động va đập ồn ào. Em đoán hàng xóm 506 dọn dẹp gì đấy.

Xong, thấy hàng xóm 508 đi ra. Cầm theo mấy cái túi nilon khác. Em dắt xe xuống hết chặng cầu thang đầu tiên, thì 508 cũng dừng ở đó, lúi húi nhét những khung ảnh to tướng vào mớ túi nilon kia. À thì ra tiếng động vừa rồi là do túi nilon rách, rơi hết đống ảnh của thằng bé.

Em nhìn, kêu Wow ảnh cưới kìa. Rồi nhìn kỹ hơn, thấy khuôn mặt chú rể, không hề trẻ. Mà trông quen quen.

Ừ Bố em đấy. Và đây là... bạn gái. Hả cái gì mà hả. Vợ ba đấy!

Em bảo thằng bé quăng đống ảnh lên yên xe, em dắt xuống. Cho đỡ phải xách nặng.

Sau, em mới nghe nó kể. Mẹ nó là vợ đầu. Bố mẹ chia tay hồi nó học lớp 2, 3 gì đó. Bố có vợ thứ hai rồi, và chia tay rồi...

Em nhớ ông bố phong độ ấy, dù mới đụng một lần ngắn xíu, hôm ông ghé nhà mà ko có ai. Ông nói, em mở cổng cho ông vào với.

*
Trước Xmas một ngày. Em đang lúi húi nấu cơm tối. Thì nghe tiếng khóc hu hu rất to. Em đi vào phòng, ra ban công hóng. Nghĩ ko hiểu con nhà ai làm sao.

Quay lại bếp. Tiếng khóc vẫn dai dẳng giữa tiếng phi hành xèo xèo. Em sực nhớ chưa check phòng con Mèo. Ghé tai vào cửa, giật mình thấy tiếng khóc đúng là từ đó vọng ra. Mở cửa, xông vào.

Con Mèo đang khóc, và không ngừng gọi "mẹ ơi".

Em ôm nó, dỗ dành. Nghĩ chắc nó ngủ mơ, ác mộng. Nhưng nó vẫn khóc không ngừng. Em lạnh quá. Sờ trán nó, em thấy sốt bừng bừng. Thế là nào là chườm khăn, rồi cho uống sữa, cho uống thuốc... (loay hoay hành mỡ cháy đen thui). 

Mãi, con Mèo cũng ngưng khóc và ngủ một mạch. Em thì đi ra đi vào, sờ trán coi nó có hạ sốt không. Sáng hôm sau thì nó tỉnh, như chưa từng quấy rối chưa từng sốt xình xịch tối qua.

*
Cũng, chính cái đêm hôm đó. 1h sáng, chuông kính coong. Pate hiện ra trên ngưỡng cửa, môi đỏ cam tươi. Rồi, ngồi kể, 12h đêm tớ ra khỏi nhà... Và khóc.

Nếu có dịp và có thể, em muốn sẽ đấm vỡ quai hàm đứa đã làm Pate ra khỏi nhà giữa đêm rồi tìm đến em khóc lóc.

*
Lúc, thấy mình rỗng toác.

Em đốt một điếu Kent. Tự nhủ với em rằng thực ra chưa rỗng lắm. Vẫn còn có thể rỗng hơn.







Tuesday, December 23, 2014

Kem



Thi thoảng, tôi cứ nhớ ra những chuyện nhỏ nhỏ trong chuyến đi ấy, xong lại cười một mình. Và thấy lấp lánh.

*
Lúc ấy, chúng tôi đang trên đường về và Tí béo bảo ăn kem điiii.

Tôi những tưởng sẽ dừng ở hàng nào đó để ăn kem nhưng đến khi Tí béo hỏi nào đứa nào ăn kem gì, thì tôi mới hiểu là cả bọn sẽ mua kem về nhà ăn.

Rồi tôi lại tưởng là sẽ dừng ở hàng tạp hóa khỉ gió nào đó trên đường chả đc, nhưng Tí béo bắt liệng xe ngoéo 180 độ sang tít bên kia đường để vào chính cái hàng tạp hóa Đó mới chịu đc.

Rồi về nhà, kem tống vào tủ lạnh, cả bọn mỗi đứa một kiểu, chạy lon ton rất nhiều việc loằng ngoằng mãiii. Khi tôi loằng ngoằng xong quay về, anh Gấu mới gặm kem. Và Tí béo mới "ăn kem đê". Tôi bảo Xô "ăn kem đê" và lỡ lôi kem gấu ra bóc xoẹt rồi, thì Xô mới ờ ờ để tôi làm cái này đã.

Thế là chỉ có tôi với Tí béo ngồi phệt ngoài hè gặm kem trong êm đềm. Chúng tôi ko nói gì mấy vì còn mải ăn kem. Em Bon đi qua đi lại. Tí béo nhè 'bẹt' một mẩu kem xuống sân cho em, em chả thèm. Tôi phải cắn một mẩu, cho ra tay rồi thả xuống sân. Thế là em ăn hết.

(Em Bon là em cún đầu tiên mà đã lâu rất lâu lẩu lầu lâu tôi mới thấy, có cảm tình với tôi. Bọn cún toàn ghét tôi. Mai mà sau em còn có Mic và trước em còn có Tun, cuộc đời tôi đc an ủi fần nào.)

Tôi phởn phơ gặm kem xong quay vào bảo Xô để tôi nướng thịt cho Xô đi ăn kem đi. Bác hầm hừ bảo "sắp đến giờ ăn còn ăn kem tí ăn cơm thế nào được!". Tôi ko nhớ lúc ấy hay sau này, Xô thì thầm bảo: "Có biết sao bác lại hầm hừ ko, bác dỗi vì ăn kem ko mời bác đấy."

Tí béo mê đồ ngọt tôi đã ngạc nhiên rồi, bác còn làm tôi ngỡ ngàng hơn tỉ tỉ :)).




Thương

Mùa đông, buổi sáng, nắng tràn.

Tôi cầm trong tay hộp giấy gói vuông vuông, sau khi rối rít xin lỗi cảm ơn bác đưa thư và nghe bác mắng xối xả dỗi hờn (sao ko ghi SỐ NHÀ sao ko ghi số điện thoại tao định giả lại rồi đấy) (có fải tại tôi đâu ._.)

Tôi khụt khịt nhìn nắng rọi lên dòng chữ viết tay, mực đen, nghiêng nghiêng trên phong bao. Rồi xé lớp giấy gói, sột soạt.

"Em biết là không nên tặng chị sách, nhưng mà..."

Tôi đọc hết mẩu giấy nhắn bên trong, thì, ngửa đầu cười. Rồi ngồi xuống bậc thềm, xoa lưng Mic.

*
Nắng tràn, buổi sáng, mùa đông.

Em nhỏ làm tôi nhận ra, tôi không cần phải khó-tính đến thế. Không cần phải được thương theo đúng cách mà tôi muốn, thì mới có nghĩa rằng tôi đang được thương, rất nhiều.


*
Tôi nhớ Li và buổi cà phê hôm đó. Tôi nhớ Củ Lạc và thuốc nhuộm tóc (vẫn còn thơm mềm trên đầu tôi). Nhớ Xô và con Pinochio gãy mũi. Nhớ Min quăng hết việc chỉ để chạy qua lảm nhảm tầm xàm đâu đâu với tôi, vì nghe đâu đó có-mùi tâm-trạng...

Bọn gái, vẫn thương nhau theo cái cách thật lạ kỳ, mà, muôn đời, chẳng hiểu đc và ko có được, từ zai.


Monday, December 22, 2014

Cuối tuần



Chiều thứ Bảy về, Mic nhảy chồm chồm lên tận cổ (chứ k chỉ thúc vào mông như trc), ra điều em cuồng lắmmm cho em đi chơi mauuuu. Ko đc đâu em, chị còn fải dọn nhà. Lại đc Má gọi điện bảo nấu cơm nha má đi làm đầuuuu.

Tối, Má về, với quả đầu ngắn xoăn tít feat mái Hỉ Nhi, y như bác La đầu xóm (người, đã lên chức bà nội mà vẫn còn diện chiếc áo "Little girl in da sun"). Đến nỗi, Bố cứ bảo "chị La về nhà chị đi, sao cứ ở nhà em" :)).

*
Chủ nhật, về ông bà, làm bún nem. Ăn xong xuôi ngồi phòng khách phởn phơ uống nước. Tút giã trầu cho bà, bằng cái "cối" thủy tinh - vốn dĩ là cái ly rượu (kiểu uống 1 shot B52), chả hiểu Ông kiếm đâu ra, lại bảo "cối này xịn hơn hẳn cái cối đồng kia, cái đấy bé lắm". (Vẫn nhớ cái cối giã trầu bằng đồng mà cô D mua cho Bà từ lâu lắmmmm rồi, lúc vẫn còn nhà cũ. Cái cối màu vàng sáng và cô cứ trêu Tek xin Bà đi, vàng thật đấyyy.) Tút giã xong, Ông bảo nhất hạng, chỉ có nó mới giã được như thế chứ còn không ai bằnggg. (Và khi Bà ra, Ông nói "Bà xem được chưa, nếu được thì từ mai Tút nó giã cho Bà, Bà cho nó năm nghìn một ngày nhé".)

Ông kể: Bà giờ chả nhớ gì đâu mày ạ, chỉ có mỗi ăn cau là nhớ. Bà giờ lẫn lắm mày ạ, cho uống thuốc là phải ngồi trông Bà uống bằng hết, chứ không là Bà lại giấu cất đi.

Ông bóc một quả quýt, đưa Tek một nửa. Khóc lóc bảo sao ông cho nó không cho cháu, thì Ông lại bảo: "Cho gói cà phê kia kìa. Sao nó không chia cho chị hả. Thế lúc nào ông lại cho gói khác. Gớm cứ nói thế chứ. Nó lại dám không chia cho chị!"

Tek bảo: "Đấy ông có nghe ra cái gì đâu, toàn tự phiên dịch. Buổi sáng ông hỏi anh T làm gì thế, trả lời ba lần ông vẫn bảo đấy nó khinh mình hỏi nó không nói. Bà bảo 'Ông đã âm ô còn cứ thích hỏi. Tao đếu giả nhời.' "

Ông lại, bảo, tuốt lá cây đào cho ông đi, cao quá ông không làm được. Cây mai thì ông tuốt xong rồi.

Nhớ ra chuyện ông cháu tuốt lá, mới vừa năm ngoái.

Sao mà nhanh, quá nhanh...

*
Quần áo cả tuần chất đống như núi, máy giặt miệt mài giặt bốn mẻ mới hết. Mà, gió về, nhiều quá. Cứ xong một mẻ lôi ra phơi, thì mẻ kia đã kịp khô roong.

Buổi chiều, ngủ một giấc dài ấm sực, y như heo :3.





Tuesday, December 16, 2014

Nhà


Mic đã trở lại, nhà chị.

Nghĩa là mỗi khi chị về, sẽ có tiết mục dắt Mic đi giải quyết nỗi buồn mỗi khi em sủa rối rít (khác với kiểu sủa 'chửi nhau' với bọn chó bên hàng rào). Nghĩa là khi cho Mic ra ngoài mà thấy xe chị ở đó, Mic sẽ cuống cuồng trèo lên kiểu 'đi thôi đi thôi em sẵn sàng rồi điiiii mauuuu'. Nghĩa là, mỗi khi kèn báo giờ làm giờ nghỉ (vâng, là KÈN chứ không phải kẻng hay chuông hay còi) bên đơn vị vang lên, Mic sẽ tru từng hồi dàiii như chó sói :)).

*
Kể từ khi được điều chuyển về nhà ông, Mic chỉ nhăm nhe ý đồ lẻn ra ngoài. Lẻn ra ngoài lần thứ nhất, ông chú bắt về. Lần thứ hai, Mic lẻn ra lúc 11h đêm. Ông chú lúc ấy mở cổng để... đu xà, ko cầm theo điện thoại cũng ko kịp chuẩn bị tinh thần rượt đuổi. Nên, chỉ biết cắm cúi chạy theo Mic. Mà, làm sao chạy kịp Mic! Ổng mất hút dấu vết và lang thang lang thang tìm hoàiii.

Sớm ngày ra, mẹ gọi Tek ầm ầm bảo đi tìm chó thôi hôm qua ông chú thất thểu tìm nó đến ba giờ sáng kìa! Cả nhà bắt đầu phong tỏa các ngả. Mẹ gọi ngay mấy người họ hàng ở gần khu vực có "lò mổ" chó. Tek đi tìm đồng bọn, bảo "lên ủy ban xã gọi loa tìm chó cho em". Đồng bọn cun cút đi ngay, rồi tất tưởi gọi lại báo cáo: "Không được đâu chú ơi, bọn xã nó chỉ gọi loa tìm trâu bò thôi chó nó không tìm đâu." Tek bảo: "Ô hay chó của em đắt bằng con trâu đấy đùa à!". Bên kia "ờ ờ thôi được". Lát, lại gọi lại mếu máo: "Vẫn ko được chú ạ, bọn nó bảo giờ gọi loa cho chú thì ngày mai cả làng nó lên đòi gọi loa tìm chó. Ko được."

Giữa trưa, khi Mẹ đang tất bật cùng với một đệ tử đi tìm ở mấy chặng đường đồng, thì nhận đc điện thoại từ một "đầu mối", cấp báo đã thấy một chú chó như-mô-tả, xuất hiện ở lò-mổ. Mẹ ra, thấy Mic bẩn thỉu bê bết bùn đất gầy sọp giơ xương. Mic thấy Mẹ nhảy tớn lên rối rít. Mic được "giải cứu": coi như Mẹ mua lại từ lò mổ, 100k/cân hơi. Mic gần ba chục ký, thì đấy trả từng đấy tiền. Nghe kể, Mic bị vồ ở giữa cánh đồng, trên đường từ nhà ông sang nhà chị. À, ra là em chỉ muốn chạy về-nhà mà thôi.

Về, Mic đc tắm rửa sạch sẽ, ăn tùm tụp gấp ba lần bình thường. Rồi nằm im bơ phờ thở. Bố về, bảo: "Suýt chết chưa con. Hãy ngẫm nghĩ về hành vi của mình đi!!!".

*
Chẳng ai biết Mic từ đâu đến. Bữa đó, Mic chạy vào nhà cô Hương (làm cùng phòng Bố). Cô đem Mic ra đường hai lần nhưng em vẫn quay lại. Mà nhà cô Hương chật quá chẳng nuôi nổi. Cô đến cơ quan kể chuyện. Thế là, Bố rước Mic về ngay.

Dù sao, Mic đến từ đâu, cũng ko quan trọng nữa. Em coi đây là Nhà, vậy là ổn rồi.

Cứ việc sủa (và bị mắng), tru từng hồi dài (để chị khùng khục cười bảo đồ dở hơi), chơi với con mèo (cũng) dở hơi (suốt ngày chỉ nhăm nhe giúp nhau cắn đứt xích đi chơi). Em phiền toái, nhưng nhà không có em thì cũng trống trải lắm.











Friday, December 12, 2014

Bay


Ở tiệm cà phê Ấm đun. Tiệm cà phê Chim sẻ. Tiệm cà phê Ngõ (tự dưng) vắng giữa tứ bề phố đông như quân Nguyên.

Bản nói, ờ ha muốn trốn thì chui vào đây. Chả thể ai mà tìm thấy được.

Ờ ha. Zời tìm. Tôi nghĩ.

*
Bản nói:

- Các bạn đó ra đi, mìh cho là rất thành công.

- Yea. I wonder what's wrong w me. - Tôi lầm bầm.
...

- CV của bạn...

- Ko hẳn. Em thường sẽ rụng ở vòng phỏng vấn. First impression ko tốt.

- Hmm... ừ. Hồi xưa lúc phỏng vấn bạn mìh ko ấn tượng. Mìh chọn vì...

- Vì có CFA, em biết rồi.

- Hồi đó CFA còn hiếm đến mức mình còn fải Google coi nó là cái gì cơ mà. B tự học mà pass, quả là trâu chó.

Cười.
...
- Thực ra mấy cái job đó cũng ko hợp với bạn thế nào ấy. Bạn có vẻ... bay bay quá.
...
- Nếu em quyết định là thôi em không bay nữa, em sẽ cố gắng chạm đất. Vậy đc ko?
...
- Nếu thế bạn sẽ sống và, rất đau khổ.


Tôi nhìn bản, cười. Như một phần của câu nói, không hàm ý vui buồn.

- Anh thì sao? Không bay, nhưng cũng ko hẳn là chạm đất. La đà?

- Mình là, cố gắng trả cho xong Nợ Đời.

Bản cười. Như một phần của lời đáp. Không hàm ý buồn vui.









Tuesday, December 9, 2014

Everyone has their own stories

I mean, everyone. Not someone or anyone. E.v.e.r.y.o.n.e.

But, do u care enough, to hear?



*
Bản sấy tóc cho tôi. Tóc phía sau chia sang hai bên. Tóc mái phía trước, bản hỏi, mái chị như thế nào. Tôi nói hất qua phải. Bản lấy mái, sấy hắt lên. Rồi rờ đến mớ tóc bên trái. Bản sấy hất về phía trước, cho bám vào tai. Cuộn, giữ một búi trong tay. Lại tãi ra, lại hất, bám, cuộn. Cứ thế, hết bên trái qua bên phải.

Bản làm chậm rãi, thong thả và từ tốn. Ngón tay dài, đầu ngón tay tròn, thi thoảng sượt qua mặt tôi khi bạn hất mớ tóc. Chăm chú mà nhẩn nhơ, như thể bản chỉ đang chơi với mớ tóc nâu mềm. Bản cao và gầy. Mắt một mí chăm chăm nhìn mớ tóc, thi thoảng mới ngẩng nhìn vào gương coi tóc lên lọn chưa, đủ bám không, hai bên có đều không.

Bản sấy hết mười lăm phút. Cuộc đời tôi, chưa bao giờ tự dành từng ấy thời gian mà sấy tóc. Tôi biết phải sấy bám, phải cuốn lọn, phải cuộn giữ trong tay. Nhưng chẳng bao giờ tôi đủ kiên nhẫn mà nhẩn nha như bản. (Cũng chưa gặp ai sấy tóc khiến tôi ưng như thế.)

Bản sấy lại tóc mái một lần nữa với lược tròn. Để kết thúc, bản lấy dầu bóng cho ra tay rồi phủ đều lên tóc. Xong, bản nhìn vào gương bảo "được rồi chị".

Bản ở đây đã từ lâu lắm. 2011 tôi đến đây lần đầu, xoẹt đầu sư tử nham nhở, đã gặp bản. Mỗi lần quay lại (dù tôi ko thường quay lại cho lắm, 1 năm vài lần gì đó), những bản thợ phụ khác đã rơi rớt hết, luân phiên những khuôn mặt mới toe, chỉ có bản vẫn thế. Khi tôi uốn tóc và có hai thợ quấn hai bên, thì những lọn cuốn bên phía bạn sẽ đều tay và khi cắm vào "máy" thì bản cũng sẽ để dây thứ tự chứ không lộn tùng phèo một mớ. Khi tôi sấy tóc, như tôi nhớ, có lần mùa hè, bản sấy làm sao mà mồ hôi mồ kê bản tươm tả, tôi cứ kêu thôi được rồi dừng đi. Bản cười hiền khô.

Tuần trước tôi ghé, tiệm vắng bản. Chị chủ nói bản nghỉ vì nhà có việc. Bố bản mất. Ung thư gì đó.

Hôm nay tôi thấy bản đeo một mảnh băng đen trước ngực.

Thường, bản sẽ cười một cái hài lòng ra mặt, khi "công trình" sấy của bản xong xuôi. Lần này, nụ cười của bản đi vắng rồi.



Sunday, December 7, 2014

Vil




chôm từ imgfav


Hôm nay, em ngồi Lò Gạch. Nhắn cho Vìu.

Ngày hôm nay em đã nhớ Vìu bao nhiêu, khi đi trên đường, khi nhìn bảng tên cây-sếu, khi ngồi Lò Gạch, nhìn ra tán bàng xanh bên kia đường.

Dù em chưa chơi với Vìu đc mấy, có lẽ cũng chưa đến cái level thân-thiết gì đấy. Nói nhớ nhung nghe thật kịch cọt drama buồn cười.

Nhưng điều đó thật. Thật như em nhớ em của giờ này năm ngoái. Những ngày với Z9 với Hiker với The White Eagle. Những đêm với nến với phin cà phê với đèn vàng trong bếp. Những vui, buồn, đau.

Thật, như cảm giác chao nghiêng bây giờ là thật. Nhưng chỉ thế thôi thế thôi. Như em vẫn còn yêu Tự.do của em hơn bất cứ gì và nếu bất cứ gì có mùi xâm phạm tự.do.của.em. Thì em sẽ bỏ chạy, ngay lập tức.

Em chỉ sợ một lúc nào đó, em vẫn muốn chạy mà nhiều ràng xích quá không chạy nổi.

Nên phải viết lại ở đây, để nhắc mình.

Cứ chạy. Khi em muốn. Không ai chạy thay em. Nên, không ai có thể giữ xích em.


Friday, December 5, 2014

Bàn tay


Gia tài em chỉ có bàn tay
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài, là mái tóc em đen...


[Xuân Quỳnh]

Cô giáo ghé Tổ cúc cu, chiều thứ Bảy trước. Khi vẫn còn nắng rất ngọt, và gió rất lành. Em lau nhà lau cửa lau ghế lau ban công... buổi sáng. Qua trưa, sang chiều: đã kịp bụi một lớp.

Cô giáo ghé, ngồi ban công ăn bánh uống trà. Kể bao nhiêu chuyện từ bao nhiêu ngày ko gặp nhau. Rồi chúng mình vào phòng ngó giá sách. Cô hỏi có quyển nào hay không. Em cho cô xem Complete Nonsense, quyển sách vô tình em gặp mà cực cực kỳ thích. Kiểu lảm nhảm điên khùng, y như cái tên Complete Nonsense (hoàn.toàn.vô.nghĩa).

Rồi thế nào đó, một lúc sau, em đã nằm lăn xuống sàn. Rồi cô cũng nằm lăn xuống sàn. Kiểu, nằm nhìn trần nhà mà nói chuyện.

*
Làm thế nào mà có các bà mẹ kiểu nghiên kiú các phương pháp giáo dục rồi thì đi học các thứ để về dạy con, về học cùng con nhỉ. Cô đi làm về ăn uống giặt giũ dọn dẹp nhà cửa cho con đi ngủ... là đã hết ngày. Có khi cho con đi ngủ mà mình còn ngủ trước nó. 

Cô đi học đàn để sang năm cho con đi học. Nhưng chả đc mấy bữa. Đủ thứ chen ngang.

Cô kể chuyện chồng.

Em nói chuyện bạn này bạn kia. Nói về Những chiếc cầu ở quận Madison. Cô bảo em khó tính quáaaa. Cô bảo không đến nỗi thế đâuuu.

*
Rồi bọn mình dắt nhau đi ăn vặt. Em ko ăn vặt, chả biết khu nhà mình có gì. Thử ăn bừa một hàng. Mà ăn xong thấy cái gì cũng ngon, may quá.

Rồi bọn mình về, gặp một xe thồ chở đầy cà chua và cà rốt. Em đã mua một rổ cà chua lúc chợ sáng, nên giờ thôi. Cô mua đống cà chua xong thấy cà rốt ngon lại mua nữa. 'Hôm nay rảnh, tí về cô đi gội đầu, tối làm cam cà rốt uống chơi, thật lành mạnh quá!'.

*
Cô giáo vẫn thế, như Cô giáo từ ngày xửa ngày xưa, xưa xưa xưa em biết và em quý. Nhưng có những điều khác, em không nói ra, mà thấy xót.

Như khi chúng mình ngồi uống trà, em nhìn tay cô. Tay cô lúc trước, ko fải quá đẹp, nhưng là một bàn tay được chăm chút. Nhìn thấy mềm, dịu dàng và còn gì đó như là phơi phới, như là sáng lên.

Bây giờ, đó là bàn tay thô và chai sạn. Những móng tay tù, cắt ngắn. Bàn tay trông cứng cáp nhưng buồn. Và tắt sáng.




Monday, December 1, 2014

Beginning's end



Buổi trưa. Ông sếp gào thét (suốt từ cuối sáng) trong văn phòng. Wiki ôm đầu bảo 'rát hết cả mặt', rủ xuống đường lết bộ. Tôi hơi ngạc nhiên xíu. Những tưởng ảnh fải quen với những la hét của ổng rồi.

Và tôi cũng từ chối lết bộ. Sáng nay tôi đã lết hơn 6 cây số, từ lúc hơn năm giờ tới gần bảy giờ. Cũng có mấy chuyện hay hay. Như là tôi nhìn thấy cái xe loại chở container dài thoòng, mà trong cabin treo tòng teng một ẻm Hello Kitty váy đỏ. Dễ thưng gì đâu.

'Nhưng thôi xuống đường cũng đc, mua cà phê cho em là đc.'

Và chúng tôi mua bánh mì cho ảnh rồi qua quán của tôi. (Lại) một quán của tôi. Ờ. Một quán mà sau Lam, tôi chuyên trị uống espresso ở đây. Nó gần nữa. Tôi lười nhác một đôi lần còn gọi điện để mấy ẻm nhân viên xách cà phê lên tận văn phòng.

Rồi, chúng tôi đứng chưng hửng ở cửa. Các em nhân viên đứng ngồi túm tụm ngoài vỉa hè. Nhà tùm lum đồ.

- Uây. Nhà mình sửa gì thế em ơi?

- Kia kìa.

Wiki chỉ.

Lúc này tôi mới nhìn. Bên phải cửa. Dính tấm biển đóng-cửa-hàng. Kể từ Hôm Nay.

Mặt tôi lúc đó chắc kỳ cục lắm. Mấy em nhân viên cứ cười. Bảo, vẫn làm đồ được. Chị muốn uống gì không. Có điều là... uhm, chị có thể ngồi cái bàn ngoài này này. Hoặc, mang đi.

Tôi lưỡng lự nhìn Wiki. Ảnh bảo, tùy cô.

Tôi nói ừ vậy làm double espresso cho chị mang đi. Wiki uống gì không? Ảnh gật gật, order món gì đó như ảnh vẫn uống, đầy bọt kem.

Rốt cục, chúng tôi lại đi một vòng như vẫn đi. Nói chuyện này và nọ như vẫn nói.

Về tới Zoo, Wiki quăng ly giấy của anh vào thùng rác. Tôi khư khư cầm theo cốc giấy của mình, về cất.

*
Vẫn rất rất vô cùng biết rằng every beginning comes from some other beginning's end.

Vậy mà vẫn chẳng biết làm gì, chỉ biết, ngửa đầu cười.



Friday, November 28, 2014

Những ngày mùa đông kỳ lạ

Hôm qua. Giữa trưa.

Xe từ Đông Anh về lại Hà Nội. Nắng gắt. Trời xanh cao vời vợi và mây bạt ngàn mây bay la đà. Con đường mới gì đó to rộng kinh khủng, chạy giữa đồng không mông quạnh, xung quanh toàn cây ko bóng cửa nhà ko nhà ống nhà chọc trời gì hết. Thấy hệt như ngày tháng Sáu, lúc đi giữa đường-rừng, ở Đồng Nai.

*

Hôm nay. 2h sáng.

Trùm hoodie ngồi ngoài ban công. Đâu đó, có lẽ là tít từ bãi gửi xe, mở đài oang oang.

"Ai đi xa mô đó biết có nhớ lấy đường về
đường Đồng Lộc
đường Khe Giao 
rồi đường Hồng Lam, đèo Ngang, Linh Cảm..."

Pate đã chui vào cái váy rộng thùng thình, kêu thích quá cậu ơi kiếm cho tớ một cái. Rồi, cuộn chăn ngủ quèo, bảo 'tớ thích lăn lộn cho tớ nằm dưới sàn'.

Nhớ con bé dở hơi hôm nào, cũng lấy đồ ngủ cho nó. Nó cũng ngủ cong queo trên sàn. Nhưng ko mặc đồ ngủ cũng ko chăn. Và mình mới là người đã ngủ còng queo khi nó còn thức.

Và nhớ con bé dở hơi khác, hẹn lần lữa mà rồi nó chưa qua đây ngủ cùng hôm nào.

*
Hôm nay. 6h sáng. 

Pate hỏi cậu ơi mấy giờ cậu phải dậy. Cậu thì sao? Tớ dậy ngồi ban công lúc rồi tớ đi. Thì dậy luôn đi!

Pate quấn nguyên cái chăn, ra ngồi ban công Pate bảo giá giờ uống trà thì thích nhỉ. (Cậu điên à uống thì uống luôn giá diếc cái gì!)

Đun nước, pha trà bạc hà. Giở ra một gói bánh cracker cho nó nhẩn nha ăn.

Cậu định chờ mặt trời mọc hả, nó hay bị vướng sau cái nhà chợ Mơ.

Cậu điên à, tớ chờ mặt trời ở đây mặt trời ở cơ quan nó không chờ tớ.

A đấy. Mai hoàng yến nở kia kìa.

Rồi rồi, tớ đã thấy.

Mai hoàng yến đã trổ đợt hai. Hồng đã kịp nở và tàn năm nụ. Những nụ bé tin hin xòe được một lớp cánh mỏng riu. Giờ, lại đâm một hai nụ mới. Mười giờ đang vào đợt "nghỉ", chẳng có nụ hoa nào. (Đúng ra mười giờ đã được đổi tên thành thích.giờ.nào.thì.nở, vì hứng lên ẻm nở sáng trưa chiều tối đêm có cần giờ giấc gì đâu.)

Mặt trời lên. Ngồi xoay lưng ngược phía mặt trời cho khỏi chói. Rồi ngoái nhìn tigon - đã um tùm lá xanh và to như lá khoai nước.

Thấy ba nhánh hoa bé xíu xiu, lấm tấm rực hồng.

*
Chào buổi trưa, Củ Lạc.

Chào buổi đêm, Xô.




Friday, November 21, 2014

Hắt sáng


Ảnh chôm từ imgfav


1.
Thứ Tư, khi tôi đi trong sân. Với một đống lỉnh kỉnh túi lớn túi bé túi trước túi sau. Ngẩng nhìn lên nhà.

Đèn sáng trưng ở chỗ 'chuồng cọp' phơi đồ. Đi trong sân tối mà thấy lòng sáng sáng. Bình thường, chỉ có ánh sáng mờ từ đèn bếp hắt ra. Giờ, tôi nghĩ. Ko biết Mèo đang làm gì ngoài sân.

Con Mèo đã ngưng cơn khóc nhè chè thiu hôm trước. Nó ngồi lụi cụi nhặt một núi rau má gửi cho. Sau vụ Ethiopia, nó đã trở thành nhà Ethiopia học. Thi thoảng nó lại vẩy ra một ít hiểu biết quý giá. Đất nước đó người ta có mặc đồ đâu người ta lo vẽ lên da sao cho đẹp. Đất nước đó có ngày lễ lạt gì chung đâu toàn là bộ lạc và bộ lạc...

2.
Thứ Năm, khi tôi đi trong chợ. Có một dải sáng, do nắng lọt qua ô thủng nào đó nơi nóc chợ, chiếu xiên xiên mơ hồ trong ô chợ lờ nhờ buổi sớm.

Khi đi trong sân, từ chợ về. Tôi nhớ buổi sáng hôm Củ Lạc ôm bình hoa sang cho tôi, với cả bình cả hoa và cả nước. Nó mặc pull trắng và jeans xanh, đội một cái mũ cói trắng rất đẹp tuy ko liên quan lắm đến các thứ còn lại. Nó réo tôi hãy đứng trên tầng chụp ảnh cho nó - như một con ruồi xanh bé tí trong sân.
Bức ảnh tôi cho là đẹp nhất, là khi Củ Lạc dợm bước vào cầu thang, thậm chí một nửa người nó đã biến mất.

3.
Cái bịch đá sạch, đóng túi 5kg. Hôm, tôi cạy cạy gõ gõ. Ai đó đi qua bảo "phải đập như này này".

Không cần ai đó đập, tôi tự biết phải đập như thế nào. Để nguyên cả túi đá, đập đập xuống sàn. Xoay đều và đập, từ tốn thôi, đủ để các cục đá rời nhau ra. (Nếu đập mạnh sẽ làm rách túi nilon và đá rơi liểng xiểng.)

Chuyện đập đá, tôi vẫn làm suốt, hồi ở Đom Đóm. Vậy mà tôi quên béng nếu ko ai đó khơi ra.






Wednesday, November 19, 2014

Mùa xuân Ethiopia

Hôm qua, khi tôi về, Mèo đang trùm chăn một cục thu lu, nói gì nghe không rõ.

Lát sau nó qua phòng hỏi tôi gì đó. Mũi đỏ mắt đỏ giọng nghẹn nghèn nghẹt. Lại còn cố giấu diếm.

"Sao đấy. Thôi ra ban công ngồi chơi đi, tao cho kẹo của chú Tùng này."

Thế là đủ để con Mèo ham ăn ngoan ngoãn ra ban công gặm kẹo và từ từ phọt ra câu chuyện.

*
Cuối buổi học, lớp có tiết mục tặng hoa 20/11 cho cô giáo, và chúc tụng và vỗ tay. Thì con Mèo dọn dẹp sách vở và ngồi thu lu ôm ba lô, như sau này nó giải thích: là để lục trong ba lô mười-lăm-nghìn góp quỹ mua quà tặng cô.

Có lẽ, vì nó ko vỗ tay. Vì nó có-vẻ-ngấp-nghển. Nên cô gọi nó đứng lên và hỏi, giữa cả lớp. 1 câu, 2 câu, 3 câu, 4 câu... con Mèo thấy có mùi công kích leo thang qua từng câu hỏi. Với bản năng phòng vệ, đến câu thứ 5 của cô, nó ko trả lời nữa. Và cô hỏi gì nó cũng ko nói nữa.

Vậy là cô bảo nó là đứa sinh viên khiếm nhã nhất cô từng gặp trong đời và rằng thì cô chỉ hỏi các câu hiền lành vu vơ chứ đâu có hỏi gì riêng tư.

Con Mèo ko biết cô lảm nhảm những gì nữa. Nó chỉ tập trung bấm móng tay cái vào đầu ngón tay trỏ, đến chảy máu. Để ko nghĩ gì cả.

Kết luận, cô nói nó phải lên gặp cô nếu còn muốn được thi cuối kỳ. Và vì tiếc tiền học phí (tăng lừ lừ hàng năm), con Mèo vẫn phải đi gặp cô dù chẳng biết gặp để làm gì sất.

Và chuyện này thực ra chỉ đáng khóc một thôi, nhưng con Mèo đã khóc gấp đôi vì nó đang thiếu ngủ, thần kinh ko ổn định. Và khóc thêm gấp mười lần. Khi nghĩ đến chuyện. Sau này. Ra đời. Đi làm. Nó sẽ phải làm những thứ mình ko muốn như thế. Sẽ phải nói dù không muốn nói. Sẽ phải cười dù chẳng muốn cười. Sẽ phải nhận lỗi dù éo hiểu mình lỗi gì.

"Bọn xung quanh nghĩ gì về em nhỉ. Chắc chúng nó cũng nghĩ em điên như cô?"

"Xồi kệ. Năm sau nếu ko có đứa nào chụp ảnh kỷ yếu với mày thì tao sẽ đi cùng, đc chưa."

"Đi mua Merino đậu đỏ về ăn cho lên tinh thần viết tiếp Êtiôpia, nhờ.".

*
Tôi ko biết người ta đã dạy cái beep gì ở trường Sư phạm hay người ta đã test cái beep gì khi tuyển giảng viên.




Tuesday, November 18, 2014

Những ô cửa xanh

Tôi dừng đèn đỏ ở Chùa Bộc, chỗ ngã tư Tôn Thất Tùng. Có một dãy nhà tập thể cũ, ở góc Tôn Thất Tùng - Đông Tác. Dãy nhà uốn vòng theo góc ngã tư. Sẽ có, những căn nhà trông ra toàn bộ ngã tư này.

Những nhà đó chắc chắn sẽ bị ồn khủng khiếp. Nhưng view từ đó ra thì sao nhỉ? Sẽ thấy gì thú vị hay ho không? Sao chẳng thấy ai đứng ngó?

Tôi cố nhìn kỹ hơn (liệu có thấy người chăng). Rồi nhận thấy mỗi ô hướng ra phía đường này của mỗi nhà, được sử dụng theo những cách khác nhau. Phần lớn cơi thêm chuồng cọp. Một số làm chỗ phơi đồ, để cục điều hòa. Một số, ít ỏi hơn. Để trồng cây. Có nhà cây xanh um. Có nhà cây lèo tèo. Có nhà một, hai cây. Có nhà, để không. Chẳng làm gì hết.

Mỗi nhà, mỗi người. đều có cách làm.gì.đó, cho ô cửa của họ. Cho view của họ.

*
Tôi pha nốt chút cà phê cuối cùng trong gói Virgin Aan tặng. Ít quá ko đủ một phin. Tôi lấy thêm từ bịch Lam moka.

Lúc pha, tự dưng nhớ tiếng chuông đồng hồ ding doong ở nhà.

*
Tôi ngồi giữa vườn bao báp. Có bình hoa vàng anh mười-nghìn-đồng nở suốt tuần qua. Có những chồi non đỏ thẫm và những nụ xíu xiu của hoa hồng. Có bông mười giờ tím ngắt đang chờ nở. Có tigon lên xanh rợp mà tôi ko biết phải chụp sao.

Tôi thực chỉ muốn ngồi đây đợi bụi hồng nở hoa. Đợi mười giờ xòe rồi cụp. Đợi tigon rực hồng. Đợi mai hoàng yến trổ đợt hoa mới.





Monday, November 10, 2014

Những trở lại. Trở lại.


1.
Nói với Knight về chuyện Lam. Nó kêu gào rất kinh. Chời ơi em đã uống sắp hết gói kia rồi đang định lên mua tiếp. Chời ơi tại sao đóng cửa cà phê ngon như thế cơ mà. Chời ơi sao ko chịu quẳng cáo hu hu chời ơi. Có biết là bây giờ em chiều nào cũng pha một phin thơm lừng và em không còn uống cà phê ngoài hàng nữa em chuyển sang uống nước quả. Chời ơi là chời ơi. Hả. Chị có số điện thoại anh í hả. Sao chị lại quen. Sao còn cà phê à để cho emmmm.

Thấy được an ủi nhiều. Nghĩ lại, chắc cũng sẽ chẳng đem cà phê đi tặng tất cả các thể loại người quen nhân tất cả các thể loại dịp đâu vì ko fải ai cũng thấu hiểu nthế.


2.
Qua cơn cãi nhau, Con Củ Lạc thừn kinh tự nhiên trở nên bình.thường trở lại. Chụp đốngggg ảnh kể đốngggg chuyện. Ví dụ nó gửi cho cái ảnh restroom kèm theo caption 'view fr where i'm sittin, u know'. (Trong khi trước đó nó còn 'mày đã xin lỗi tao chưa'. Chả khác gì nhét gạch vào mồm ng ta ko thốt đc câu gì nữa.)

Cũng có thể là do đã tặng nó quyển sổ con sên. Và tại nó có điện thoại mới. Và tại ở bển đẹp quá. Cứ gào rú đòi nó vặt hoa dại về cắm. Gì, hoa dại toàn cúc họa mi, agapanthus ko vặt để làm gì huhu.

3.
Nãy vừa lúc xử xong 2 cái báo cáo. Một bạn nhảy vào bảo ê giờ tao mới nhận được mes này của mày này. Mày sao rồi còn nhớ tao không. Cũng ko nhớ bạn là ai nếu ko ngó lại cái mes gửi bạn trc đó.

Bạn ấy là bạn ngồi bậc thềm nhà hát Lớn, đàn hát với nhau một hôm, mùa đông của ba năm trước.

Mày còn chơi đàn không. 
Vẫn chứ. Còn mày lang bạt sao rồi?
Ở Việt Nam á? 
Không, vòng quanh thế giới chứ.
À, năm ngoái tao đi từ Nga qua Mông Cổ sang Bắc Kinh. 
Trời ơi awesome.
Hẳn rồi. Nhưng mà Mông Cổ cảnh đẹp thôi, chứ đồ ăn thì Việt Nam ngon nhất quả đất. 
Xì, mày chỉ an ủi một đứa đang đau lòng vì chả đi đâu ngoài Việt Nam phải không.
Khồng, tao thề tao nói thật đó. Đồ ăn Mông Cổ awful lắm. Sau này mày đi ha, rồi mày sẽ biết. 
Yay. Tao sẽ đi. Chắc chắn.





Saturday, November 8, 2014

Lam.của.tôi


Thiên.đường.đã.khép.nguồn.cơn.


Giữa trưa. Quán không một ai, khi tôi ghé. Mình em waitress ngồi vẩn vơ. Tôi hỏi mọi người đâu hết rồi em bảo anh ý chạy ra ngoài chơi chị chờ tí. Rồi em gọi điện. Tôi bảo hả em ko biết làm espresso sao, em đáp ko em chỉ bưng bê và thu tiền thôi.

Anh pha chế Tóc dựng quay về, làm đồ trong lúc tôi lúi húi chọn mấy bịch cà phê. Robusta Premium nằm im, mờ bụi. Tôi không muốn lấy Arabica hay Espresso Elite. Vì khi pha phin uống ở nhà thì chỉ có Robusta mới chuẩn. Không có máy, dùng mấy thứ kia phí cả cà phê đi.

Tôi kêu Robusta Premium cũ quá. Tóc dựng bảo tôi lấy Special Blend kìa, cái đó cũng chuyên để pha phin đó. Hồi trước nó in là...

- À đúng. Em nhớ rồi. Hồi trước cái này chính là Robusta Special.

Thế là tôi lấy Special Blend. Lại bảo "ủa anh ko làm cà phê cho em ư", anh nói làm xong rồiiii kia. Tôi quăng lại mấy bịch cà phê, để uống double espresso của tôi, kẻo nguội.

*
Double espresso ở Lam. Những ngày cuối năm ngoái. Đã cứu vớt tôi kinh khủng. Khi Mẹ đi viện và một đống thứ đổ lên đầu. Tôi cứ chạy tất tưởi từ nhà qua 103 ở Hà Đông, về Zoo gần ga Hàng Cỏ và bò lên Nguyễn Trường Tộ - chỉ để ôm trong tay một tách espresso.của.Lam. Tay run run vì thiếu ngủ. Môi nhợt vì gió. Mà có cái gì đó xộc lên mũi cay cay khi khuấy lớp bọt crema mượt êm. 

Như thể dừng chân xíu xiu ở Thiên đường. Như thể Thiên đường vẫn ở đó chờ tôi ghé.

*
Lam sẽ đóng cửa. Vì thưa khách quá.

Củ Lạc báo lại khi liệng qua Lam tối qua, ngồi nói chuyện tỉ tê với anh Khanh chủ quán. Và dù đang giận dỗi tôi, chuyện Lam đóng cửa đủ nghiêm trọng để Củ Lạc ủn cơn dỗi xuống, quay ra thông báo.

Mà tôi thì biết làm gì ngoài việc ngửa đầu cười? Thành phố này troll tôi chưa đủ ư.

*
Quán có thêm vài khách ghé sau tôi. Nhưng khi tôi đi khỏi, vẫn thấy quạnh hiu. Anh Tóc dựng chẳng biết đã hay tin quán sắp đóng? Tôi không nói. Vì lỡ đâu anh Khanh chưa nói thì sao.

Và, khi đi khỏi Lam. Lần đầu tiên, tôi nghĩ. Giữa việc nhìn những quán xá tôi yêu trở nên đông không tưởng đến nỗi không ngồi nổi như cà phê rạp Chuông Vàng, hay khư khư giữ nó để rồi nó sập tiệm - như Lam. Cái nào đau hơn?

*
Lần đầu tiên, tôi sẽ nói. Lam ở 16 Nguyễn Trường Tộ, gần ngã tư cắt với Hàng Bún. Tên trên bảng hiệu là Tít. Quán decor chẳng có gì hết, chỉ có cà phê ngon. Là cà phê mộc (nhất định không phải là cái thể loại cà phê xào bơ ngào ngạt như Mai (Nguyễn Du) ). Ngon nhất Hà Nội, theo khẩu vị cà phê của một đứa khó tính và coffeeholic như tôi. Cả Củ Lạc và Xô, trước khi đi đều qua đây xách theo một đống đem qua bển. (Tôi chỉ còn thiếu nước đem tặng tất cả những người tôi quen biết nhân tất cả các dịp lễ lạt, bằng cà phê này, mà thôi.)

Để pha phin, dùng Robusta Premium hay Special Blend.
Để pha máy, dùng Espresso Elite hay Arabica (gì đó ko nhớ). Nếu có máy xay thì hãy mua cà phê nguyên hạt, sẽ giữ mùi đc lâu hơn.
Có cả Moka là thứ cà phê đẳng cấp hơn. Nhưng tôi ko đánh giá. Vì moka tôi mua về, khui ra và bảo quản ko tốt. Nên làm hỏng cả túi cà phê. Ý kiến chủ quan thì Moka cũng hợp để pha máy hơn là pha phin. Và tốt nhất hãy để Moka nguyên hạt, uống tới đâu hãy xay.

Và đây là Facebook của Lam Coffee & Tea, nơi làm ra thứ hạt cà phê nguyên-chất tuyệt đỉnh từ cà phê Cầu Đất (Đà Lạt), là đầu mối cung cấp hạt cà phê cho Lam (Hà Nội). Trước kia tôi order cà phê ở đây, đến khi có Lam Hà Nội thì chị chủ của Lam nói tôi hay, khỏi mất công order và ship từ Xì Gòn.

*
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ...

Xô quote khi nghe tôi kể.

--
P.S: note này viết chiều qua. Tới chiều nay 8th Nov - tôi ghé, thì Lam đóng rồi :).


Đen.đá.không.đường cuối, anh Khanh mời.













Wednesday, November 5, 2014

Knight

'Bạn thử gọi cho nó xem' Wiki bảo. 'Nó có cái phần mềm hay ho đó đó.'

'Và tiện thể, hỏi coi nó giờ làm trò gì rồi'. Wiki nói thêm.

*
Knight vào Zoo cũng tầm này năm ngoái. Ko, đúng ra nó là một trong hai đứa thực tập xuất-sắc được giữ lại. Ko, đúng ra, tôi ko hiểu sao hai đứa nó được giữ lại. Thằng còn lại là một đứa nhạt phèo phèo phèo (xuất sắc quái gì?), còn Knight là một thằng rất thông-minh. (Sau nhiều năm ở Zoo, mũi tự dưng phân biệt được nhiều mùi. Mùi ma.lanh, mùi nhạt.và.nhảm, mùi ambitious.chân.không.chạm.đất, mùi nhà.có.điều.kiện.đi.làm.cho.vui.ko.lo.kiếm.tiền, mùi hot.boy.hot.girl, và mùi giỏi.và.tửng.tưng này nữa. Đến nỗi khi chia nhóm để làm việc, tôi phải lôi ngay nó vào team mình. (Team thực ra có 2 đứa, là mình và nó.))

Nó là một đứa, chỉ cần đưa đề bài. Nó sẽ tìm ra phương án thông minh và gọn gàng nhất. Là đứa nói một hiểu mười. Chứ ko fải kiểu nói mười hiểu một fải dắt tay chỉ việc (rồi kè kè đi sau xem có lỗi gì còn nhặt). Giỏi, và tửng tưng. Nên tôi khoái. Có lần tôi lôi nó qua Lam hai đứa ôm hai máy tính ngồi làm số liệu. Ko fải người tôi quý, đừng hòng tôi chỉ điểm cho những chỗ hay ho.

Lúc Knight nghỉ việc, tôi tiếc. Nhưng hiểu. Chỉ Wiki là nổi điên.

'Bạn có biết nó nghỉ để đi làm gì không? Test game!'
'Có gì đâu. Em cũng nghỉ việc đi làm bồi bàn đấy thôi?'
'Nhưng cái việc đó là cái việc không có tương lai gì hết.'
'Ồ. Khi người ta trẻ. Sao đâu.'

*
Tôi gọi cho Knight. Hỏi. 'Vẫn test game chứ?' Nó nói khôngggg, em nghỉ rồi, giờ làm Fsoft, test software. Cũng liên quan phết. Tôi nghĩ. Rồi tôi hỏi tiếp về cái phần mềm siêu việt kia. Nó nói đợi em mò lại em quên xừ rồi. Ê a một hồi xong bảo add Skype.


Skype em lonelymoon***. 
Cũng giống Gmail đó hả.
Không, Gmail là silvermoon*** chứ, đây là lonely cơ mà.
À vầng.

Nó bới bới một lúc, gửi cho cái phần mềm. Bảo, lâu rồi em ko sờ vào cũng quên rồi, chị cứ mò đi có gì hỏi nhé.

Hôm sau tôi lại hỏi một phần mềm khác. Nó bới bới một lúc, lại gửi cho. Rồi tiện thể ê a chat nhảm.

À. Hôm rồi em qua lại cái quán Lam ấy. Hình như quán đổi chủ thì phải. 
Đâu có. Chủ nguyên xi nhân viên vẫn nguyên xi mà, có bảng hiệu chắc thay đổi tí ti thôi.
À đấy chắc thế, em thấy khác khác. Nhưng cà phê vẫn ngon y như thế.
Đấyyy, thấy chưa. Mà em chịu khó đi thế, từ nhà bò lên đấy cơ à. Chị lâu rồi lười đi.
Em tiện lượn hồ Tây thì ghé. Với cả mua thêm cà phê luôn.
Chời uống hết gói kia rồi hả.
Chứ gì nữa chị, gói kia mua từ hồi trc khi em nghỉ. Mà em nghỉ đã nửa năm rồi
Nhanh quá :(( vèo cái hết năm chả làm đc gì cả
Nhanh thật mà. Lại sắp Tết :))

*
Chúng tôi thi thoảng vẫn nhắc đến Knight trong những cuộc đi. Có lần, Wiki ngẫm lại về chuyện có.hay.không.có.tương.lai. Và bảo.

'Mình ở đây thì có tương lai gì hơn nhỉ?'.





Monday, November 3, 2014

con Mèo bê bối


Những buổi tối, tôi với Mèo hay ngồi ê a ngoài vườn bao-báp, trên chiếc ghế dài (đã khênh từ phòng khách ra). Nói những chuyện linh tinh lang tang về người này người đó, hồi đi học thế nọ thế kia. Chuyện nhà cửa. Tôi kể Mèo nghe về Mic, về Nhợn, về gà tre. Mèo cập nhật cho tôi các tin thời xự kênh mương lá cải.

Nó đã book vé cuối tháng 11 vào Đà Nẵng. Rồi mấy ngày trước nó khóc lóc. 'Ebola đến Đà Nẵng rồi, ôi Đà Nẵng của tôiii. Nhưng rất có thể ebola đã ra Hà Nội. Vì mẫu xét nghiệm chuyển ra Hà Nội, ông gì đó đã nhận nó ở sân bay. Biết đâu nó như kiểu pandora box ông í mở ra và thế là...'

Khi tôi cứ than thở trời sáng quá đê tợi xao các nhà chưa tắt đèn hết điiii. Nó bảo tại các nhà chưa đến giờ đi ngủ, bây giờ là giờ xum họp da đình. 'Hãy chờ đến mười một giờ. Đó là giờ VTV2 bắt đầu chiếu phim mười tám cộng. (Cái gìii???) Hê hê vê tê vê hai toàn các thứ kiểu thế giới động vật chuyện của nhà nông giờ tranh thủ chiếu cả fim mười tám cộng. Fim gì Lax biết không. Sex and the City.'

Hai đứa bò ra cười sằng sặc. Nó có kiểu cười thành tiếng nghe rất buồn cười.

Chúng tôi lảm nhảm cả chuyện quyển sách tập đọc và truyện đọc hồi xưa. Được cái là tuy nó chẻ nhưng hồi nó lớp Một thì đã có ông anh học HẲN lớp Mười Hai rồi nên nó có rất nhiều sách (giáo khoa) tha hồ mà đọc. Nó nói mấy truyện cổ tích hồi xưa nhuốm màu kinh dị bỏ xừ, như cái truyện cô con gái bị úp cái chậu và biến thành con rùa ấy, thật là chả để cho người ta cơ-hội sửa sai gì sất cả! Và khi tôi khều nó bảo 'Tích Chu ơiiii, lấy cho bà ngụm nướcccc' thì nó đứng lên đi lấy nước thật, hỏi 'có đá không'. Tôi bảo điên à tao đang kể chuyện Tích Chu cơ mà! Nó bảo quái chỉ có phim chứ làm gì có truyện! Rồi lại "à đúng rồi bà biến thành cây vú sữa đúng không". Tôi bảo nó bị điên rồi và đành phải Gu-gồ truyện đọc cho nó nghe.

Tôi có cái gối hình con mèo, khi vui thì ôm khi buồn buồn thì kê mông ngồi chơi. Nó hỏi 'mèo có tên không' tôi nói không. Nó nói thế thì mèo tên Mông, cho có bạn bè với Mĩm.

Hôm nay tôi gây một sì căng đan nho nhỏ vì làm đổ cốc trà bạc hà tung tóe. Máy tính ko sao em Mĩm ko sao, đổ vào tôi một tí cũng (may) ko bỏng. Chỉ có mèo Mông bị 'bỏng hai mươi phần chăm' (chữ của con Mèo). Trong khi tôi lúi húi lấy khăn lau dọn thì nó kiếm đc cái kẹp quần áo trên cửa sổ, cặp vào tai em mèo Mông treo lên dây. Rồi cảm thấy hứng thú phấn khởi sao đấy nó lấy điện thoại chụp lại.

Tôi khóc lóc ko còn trà uống nó đã hào phóng cho tôi một túi trà nữa, 'vì em đã mượn xe đạp của Lax' (thực ra mượn xe chỉ là chuyện nhỏ, cái chính là nó đc cho tiền để mua xe đạp cách đây VÀI năm rồi nhưng nó đã ko mua nên khi đi gặp cái người cho nó tiền mua xe nó fải sống chết mượn xe của ai đó. mỗi lần gặp ng` ta nó đi 1 cái xe, cũng ko thấy ng` ta thắc mắc chi hết :)) ).

Và vì cảm kích tấm lòng đã cho (hẳn) hai túi trà, tôi lại cho nó (hẳn) HAI cái kẹo của chú T. cho hai đứa. Thực ra chú cho hai đứa một gói nhưng nó đã ăn hết sạch phần của nó, ngay cái lúc vừa bóc kẹo ra chia.

Chưa hết nó còn đọc bài thơ "mẹ cho quà bánh/ chia em phần hơn/ có đồ chơi đẹp/ cũng nhường em luônggg". Tôi nói mày điên rồi, tao ngu gì làm anh mày. Nó đáp, ê hê hê biết chỗ giấu kẹo rồi.



Thursday, October 30, 2014

Gió và những nhánh cây lay lay

Bà già,



Hôm qua, em về nhà lúc hoàng hôn, nghĩa là trời vẫn còn hưng hửng sáng. Ăn một bát to đùng salad cà chua Đà Lạt đỏ lịm rồi xin của con Mèo một túi trà bạc hà. Em ngồi ghế (đã khênh ra ban công). Không sờ đến bất cứ thiết bị gì vì không thích ánh sáng từ màn hình lóe lên.

Lúc ấy, chân trời phía Đông vẫn còn một tí sáng màu xanh nhạt rất nhạt, rồi dần chuyển sang màu ghi xám. Em cứ ngồi im uống trà và nhìn trời. Gió vù vù. Mai hoàng yến đung đưa la đà. Thân hoa hồng mảnh dẻ rung rung (em giỏi ghê, từ lúc đặt chậu cây lên đó đã biết đường buộc chậu lại, đề fòng gió to rơi vỡ chậu).

*
Hàng xóm 508 thò qua hỏi ê vừa gọi gì anh hả. Em đưa cho ảnh bình hoa để đem nung, ko nó rơi rụng tả tơi hết cả. Ảnh nói thôiiii để anh làm bình khác. Bảo, không đượcccc, Xô dặn phải đưa anhhhh.

"Phòng khách" hàng xóm xưa giờ như cái nhà kho, giờ đã được dọn gọn gàng (sau cuộc 'revolution' mà em đã kể). Mảng tường "da báo" đã bị bóc hết, thay bằng một lớp giấy dán nền nã hơn. (Tuy nhiên giấy dán tường chôm ở cty về nên mới dán kín đc 5/6 mảng tường, còn 1 góc nữa, lớp sơn màu HÔNG vẫn nhăn nhở hiện ra). Góc cạnh cửa kê bàn máy tính của Tép, lại còn bày biện đèm đẹp xung quanh (tượng tiếc vòng vèo gì đấy). Sàn nhà thì được trải thảm (cũng chôm ở cty về). Chưa hết, còn được rắc nhũ vàngggggg lấppppp lánhhhh (em quên ko hỏi nhũ này thì chôm ở đâu).

Thằng Tép nó mệnh Kim nên anh rắc kim tuyến cho nó làm ăn phát đạt đóooo.

*
Em về kể với con Mèo chuyện ko gian nội thất mới của nhà hàng xóm, nó cười sằng sặc. Lát sau khi bò sang chìa tay nhờ... xem tay, nó cứ đứng ôm bụng cười rũ rượi làm Hàng xóm dỗi.

Lần sau anh sẽ không kể gì cho em nữaaaa.
Đâu em có làm gì đâu.
Anh chỉ kể cho mỗi em thôi, sao giờ con Mèo nó cứ cườiiii như nàyyyy.


Tuesday, October 28, 2014

Trong

Bà già,

Sáng nay, em đi bộ về từ bãi đậu xe Cây-khế. Trời trong. Không phải trong xanh vời vợi, càng không phải 'trong veo' với lại chả 'quá đỗi' (em ghét 2 từ ý tởm). Và càng không giống mùa-thu tí nào. Mùa thu hanh hao chứ không ướt át như thế này.

Tại cơn mưa buổi sớm, nên đất trời trong như mùa xuân. Nghĩa là bầu trời màu xám và không khí phủ một màng hơi nước ẩm mờ nhè nhẹ, (không fải kiểu sũng sĩnh như những ngày nồm ẩm mưa phùn).

Hôm trước trong tiết mục 'câu chuyện cảnh giác' về vụ mất xe trong sân, chị hàng-xóm-kiêm-tổ-phó-khu-dân-phố của bọn mình đã mách nước về việc gửi xe lên 'bãi trên' kia kìa. Hai bãi xe đều cùng một ban quản lý. Bãi trên thì mở 24/7, xe ít hơn và để có vẻ gọn gàng ngăn nắp hơn. Chứ bãi xe Cây khế thì, cũng mở khá muộn, nhưng ko đc đến nỗi 24/7. Lại nữa, bãi xe Cây khế bị quá-tải-xe. Gian nhà ở cuối bãi mà Bà già bảo ko có ai để cả, thực ra là xe chật kín. Sáng sớm lấy xe thì tha hồ dắt. Chưa kể bãi xe còn ngập lủm mỗi khi mưa to.

Nhưng bãi xe có tán cây khế lấp ló hoa tim tím, cây trứng gà và một vài cây gì nữa đó từ những nhà xung quanh thò sang, có một gốc cây hoa sữa và thậm chí còn có mấy ngôi nhà trú ngụ trong đó. Có nhà may vá gì đó, em thấy bao nhiêu là vải. Anh trông xe hôm trước trời mưa đã cho em mượn ô (em cầm đến hẳn hôm sau mới giả). Cũng anh trông xe ấy, mới kiếm đâu về chú cún bé xíu chắc chỉ to cỡ em Mĩm. Lúc sáng em đi qua, anh ý đang ăn xôi ngô và xúc cho cún một thìa.

Em quên chưa hỏi tên em cún ấy.

Monday, October 27, 2014

Lost



Gửi một tin nhắn
Delivered, rồi read


Không có reply

Tôi đã nghĩ, rất lâu. Rồi bàng hoàng nhận ra mình đã mất khả năng làm thế giới hiểu mình. Là tôi bôi trát nhiều màu quá, thế giới không nhìn được màu nguyên bản của tôi? Là tôi lo rằng màu-nguyên-bản tôi rực rỡ chói chang quá, buồn tẻ nhạt nhòa quá - nên tôi phủ kín màu-của-tôi dưới một lớp màu lờ nhờ vô vị vô hồn hoặc ráng ẩn náu dưới một lớp không-màu. Cho an toàn. Cho yên ổn. Nói chung cũng là một sự trốn chạy lảng tránh. Một cách nhấn paused.

Mà tôi thì không muốn paused nữa.



Thế giới có thể hiểu. Có thể không. Có thể yêu. Có thể ghét. Có thể  chấp nhận. Có thể chối bỏ. Cũng có thể không thèm đếm xỉa gì. Tôi - với màu của mình. Nhưng ít nhất, thế giới phải biết tôi là màu gì chứ???

Tôi muốn thế giới thấy màu-nguyên-bản của tôi. Không phải là chứng minh gì cả (tôi không cần minh chứng gì với thế giới này). Chỉ là phơi ra màu-của-tôi, thế thôi.







Sunday, October 26, 2014

2014.10.26


with love :x


Cho Bơ. Em nhỏ khùng khùng thi thoảng giãi thơ, não chi chít khúc cuộn nếp nhăn vì si nghĩ nhiều quá. Thần chú bế quan bí thuật giờ tôi ko xài nữa. Để lại dành tặng em nhỏ khờ bị tôi chưởi hoài.
Có đôi khi tôi nghĩ, hồi bằng tuổi em bây giờ tôi đã làm (những) trò con bò gì nhỉ, tôi đã đang vật vã vì những điều gì. Nhưng tôi không nhớ rõ (hoặc cũng có thể không muốn bươi ra). Như có lần tôi đã kể (trong truyện của tôi) rằng ký ức giống như bụi gai lông chông: Mang máng mơ hồ nhớ là có đau, có quằn quại. Nhưng cụ thể dáng hình ra sao thì không rõ nữa. Đôi khi tôi thấy có gì như bất lực, vì khoảng cách, vì tâm trạng, mỗi đứa đều rơi trong những hố sâu của mình. Không đưa tay cho nhau được, hoặc ko đưa được đúng lúc. Chỉ biết nói với em, và cả với tôi: mọi thứ rồi sẽ qua. Sẽ qua.
"There will be an answer."





Cho Xô. Ko nhớ hình này em đã xài chưa. Nhưng hôm nay lục lọi ra, thấy nó dành-để-cho-Xô. Nói cái mẹ gì tiếp theo đây cũng sẽ đều sến tởm (lại, một lần nữa, xin hãy miễn thứ nhau cho những sến sẩm này).
Xô ạ, vào cái tối, một ngày, trước ngày Xô đi. Em đến lúc đó vẫn ko biết lịch bay của Xô và (tự) dự cảm là Xô sẽ bay vào giữa đêm nay. Em leo lên nóc nhà (nóc nhà thật, ko fải sân thượng tầng 4), ngóng máy bay có vệt đèn nhấp nháy bay qua. Nhưng chỉ có một ngôi sao băng to tướng xoẹt qua và chẳng có máy bay nào cả. Em ngồi một lúc trống không, lại xuống. Nghĩ có khi máy bay bay mất rồi, có khi nó ko đi đường này... Đến tối hôm sau khi Xô bay, thì lúc đó em biết lịch rồi. Em đi ra đi vào. Con Mèo bảo sao nhất định ko ra sân bay hở. Em nhất định không. (Vì ko chỉ Xô mà ngay cả em cũng sẽ ko chịu nổi cảnh sến sẩm đó). Rốt cục, em cứ loay hoay loanh quanh rồi chết dí ở ban công, trong một trạng thái ko biết gọi tên là gì. Và thực ra, cho đến tận lúc này, em vẫn chưa thấy khoảng-trống cho lắm, chưa hẫng hụt nhiều như Xô đang cảm thấy. Có lẽ, là vì, em đã đang níu giữ cảm-giác-có-Xô-ở-đây, nhiều nhất có thể, bằng hết sức có thể. Với Tổ cúc-cu.
Đó là lý do em đòi ở Tổ cúc cu chứ ko fải bất cứ căn hộ chung cư abc nào khác. Là điều em ko thể trả lời mỗi khi có ai hỏi 'vì sao lại đòi-ở-riêng'. Nói chung, Ý thức vẫn đang được ru ngủ mơ màng đến bây giờ. Nhưng Tiềm thức, thì không lừa mị được. Em thực ra đã khóc nhè chè thiu từ cái lúc cầm chùm chìa khóa nhà.
Biết rằng thành phố này, không còn ai thương em hiểu em và nuông chiều em đến như thế nữa.

Friday, October 24, 2014

Đêm

1.
Nó bảo, tao không thích các thứ mày viết. Blog mày cả năm tao chả vào. Nhưng tao vẫn thích mày đấy thôi?

2.

Sinh nhật 25. Nó khóc nhè chè thiu ở cơ quan. Nó đòi làm nem cho nó ăn trong lúc hẹn lịch đi hàn răng. Nó bảo, 'tao đã biết thế nào là nghĩ nát óc'. Nó bảo, 'hôm nay là lần đầu tiên tao thấy cô đơn'.

Nó nói nhiều, nhiều nữa, khi hai đứa ngồi trong cái ghế dài từ phòng khách đã khênh ra ngoài ban công.

Tay nấu cơm này. Gì cơ? Tay tao nóng đến mức nấu được cơm chứ sao nữa!


3.
Xuống cầu thang. Dở dang ở tầng ba, nó bảo. Ê tao nhờ mày một việc. Nếu có lúc nào tao trở nên giả dối bộ tịch. Mày hãy nói điều đó vào mặt tao.

Ủa. Nếu tao cũng trở nên giả dối bộ tịch và thấy điều đó là bình thường thì sao?

Mày sẽ ko bao giờ trở thành 1 đứa như thế. Mày giỏi lắm chỉ có thể trở thành võ sĩ quyền anh mà thôi, điều đó còn dễ nghe hơn.

4.
Thồ nó về, vì đã muộn. Xuống xe nó hỏi mày có muốn ôm tao không. Ôm, một lúc. Rồi mai mọi thứ sẽ lại ổn thỏa mà đúng không. Vỗ vỗ lưng nhè nhẹ.

Về, cất xe.

Đi bộ về từ bãi-xe Cây-khế. Thấy một cây hình như là ngọc lan trước ngõ. Hoa sữa thoảng, không nồng gắt như mọi hôm.

Đêm, đã đủ lặng yên để nghe tiếng nước rỉ rách từ nhà tắm nào đó vọng ra. Tiếng trẻ con ậm ọe. Tiếng rao và thảng hoặc tiếng xe ngoài đường vọng vào. Tiếng chân đụng phải lá khô, trong sân não-rỗng.

Sân, khi đó không còn người. Lá rụng tơi bời. Ghế đá lạnh lặng thinh dưới ánh đèn cao áp trắng mờ mời mọc. Ngồi đi. Ngồi đi mà.

Đã tần ngần. Định ngồi.

Nhưng sợ sẽ không đứng lên nổi.

Nên vẫn nhấn bước đi.

5.
Hai tuần nữa nó đi. Bốn tháng sau sẽ về.

Ai biết được sẽ có gì, trong và sau bốn-tháng?


Monday, October 20, 2014

Xin chào nhau,

Bà già,

Lúc chiều nay tôi với Mic lại dắt nhau đi chạy. Nếu như Bố chỉ hay dắt Mic chạy loanh quanh sau nhà, thì tôi dắt Mic ra đường mà tôi vẫn chạy.

Ban đầu khi vừa ra khỏi nhà, Mic lao ầm ầm như con điên ấy, tôi ghì xích hết cả hơi, còn nếu ko thì phải chạy nước kiệu như bay. Một lúc, cho đến khi Mic bớt điên cuồng và có vẻ như là bình tĩnh trở lại.

Em bắt đầu chạy thong dong hơn và hít ngửi đủ thứ. Gặp cái gì yêu thích, em lại ghếch chân tè một phát đánh dấu. Cứ thế, hai đứa chạy hết nửa chặng đường. Thì tôi hết hơi rồi, chuyển sang lết bộ. Mic hăm hở được một lúc nữa, rồi cũng lững thững lết bộ nốt :)).

Tôi quyết định cho ẻm đi thêm một chặng nữa, cho em chán thì thôi. Đến nỗi, em muốn tè đánh dấu thêm một ti tỉ thứ nữa, nhưng ko còn gì để tè :)).

Cao điểm hơn, Mic bình thường, vẫn được tiếng là rất-đường-hoàng, chỉ sủa nhau với chó to còn mèo con hay chó con sủa váng theo em cũng ko thèm chấp. Thì hôm nay, chúng tôi đụng một bầy ba con chó ở một cái công trường gần đó. Hai con lao ra sủa nhặng. Một con (có vẻ) đại ca vẫn còn ở bên trong.

Chưa cần tôi quát, Mic đã không sủa lại câu nào. Cứ lũn cũn chạy tiếp.

Tôi nhớ đến cái ảnh troll, có 2 con chó sủa nhau rất kinh, kiểu 'bố ko bị vướng xích thì mài chết với bố'. Xog rồi 1 con, chủ của nó tuột dây xích. Nó quay lại cầm dây đưa cho chủ bảo 'anh cầm lấy' rồi nó lại sủa tiếp như đúng rồi.

*
Cứ thế, chúng tôi lững thững lết về đến nhà (Mic vẫn còn cố đánh dấu vài chỗ nữa nhưng lực bất tòng tâm).

Đến cửa nhà, gặp chú tôi đi ra, giọng oang oang: "Tao sang đón Mic thì lại dắt nó đi chạy thế này hôi hết xe của tao.".

Chú với Bố cho Mic lên xe rồi đưa về nhà ông.

*
Tuần tới tôi về nhà, sẽ không còn Mic ở sân trước lao bổ lên người tôi nữa. Không còn Mic sủa nhặng xị để tôi quát tháo 'ai làm gì mà lại cắn người ta vô duyên'. Không còn Mic để tôi ngồi bậc thềm ôm đầu bá cổ bảo 'con mèo bị điên đấy Mic đừng thèm cắn nó. bọn chó kia là bọn khốn Mic đừng sủa với chúng nó làm gì'. Không còn Mic cứ cuống cả lên khi bất cứ ai ra mở tủ giày (vì nghĩ rằng mọi người sắp dắt mình đi dạo).

Mic đi rồi.




Saturday, October 18, 2014

Thời gian, như câu nói đùa



Ba lô vải da lộn, màu nâu da bò. Sờ mềm êm. Em mua ở Sài Gòn Square, 2011. 350k thì phải.

Ba-lô có đường khâu ở quai, 2012. Em ngồi giữa Chuồng chim, mượn kim chỉ của Giang già, tẩn mẩn hết nửa buổi.

Cũng 2012. Ba-lô có vết rách ở góc. Đánh dấu lần em xòe xe vỡ mắt cá chân.

*
Lâu rồi em chuyển sang túi xách, vì tiện hơn, dễ quờ tay bới đồ ra và quăng đồ vào. Thay vì phải với ra sau lưng mò mẫm ba lô. Túi big size, em nhét nghìn tỉ thứ gì chả được.

Rồi, túi giảm nửa size. Em ko còn khuân vác lắm đồ lỉnh thỉnh đến thế. Lovetop từ hồi chấn thương sọ não cũng ít mang theo.

*
Đợt này vì đạp xe, không dám lả lướt đeo theo túi qua vai hay quăng ở giỏ. Em lôi lại ba lô ra.

Một vệt khâu ở quai đeo lần trước bị bung một nửa. Em ôm theo kim chỉ, đến Zoo giở ra khâu.

2014.


*
Hóa ra, năm tháng. Chỉ là vết khâu.


Friday, October 17, 2014

Mù sương




Bà già,

Sáng nay chẳng có tí nắng nào xiên vào phòng đánh thức em cả. Em dậy, mở cửa ra vườn ngó nghiêng.

Trời đầy sương giăng khắp nơi. Đúng kiểu đến mùa se se lôi khăn ra choàng hờ hững.

Trong vườn, chậu hoa (mà em nghĩ là) mười giờ xòe nụ đầu tiên, tím biếc. Mai chiếu thủy hoàng yến ra bao nhiêu là nụ xanh mập tròn. Em thấy các gốc cây đất vẫn ẩm rồi nên không tưới nữa. (Again: Em hy vọng ko làm cây nào chết úng.)

Rồi em xách nước cọ ban công. (Vâng em hứa lèo từ hôm trước hôm nay em mới cọ được). Nước nhỏ tong tong xuống mái tôn nhà tầng bốn bên dưới, tiếp tục chảy xuống mái tôn tầng ba (em đoán thế thôi vì ko nhìn được). Em (lại) hy vọng họ đã dậy và đi làm.

Chứ con Mèo thì vẫn ngủ quèo. Sau dậy nó bảo em "ô hóa ra tiếng nước chảy tong tong là từ đây mà ra hả. Em nghe tưởng trời mưa. Nhìn ra ngoài thì ko thấy mưa".

*
Thi thoảng nghĩ em lại buồn cười con Mèo. Một hôm đổi trời nó qua chỗ em ăn sữa chua (vâng, ko ngon bằng sữa chua bà làm - nhưng bà có làm cho em ăn quái đâu). Xong nó kể chuyện Đà Nẵng, em lảm nhảm gì đấy. Xong nói đến chuyện nhà cửa, nó bảo đang tìm nhà bla blô.

Sau này nó vẫn nhắc lại, kiểu, chỉ vì một hôm zời ơi như thế xong bây giờ ở đây huhu. Nó thì điên chắc rồi, nên bà khỏi cần hỏi "con này điênggg à".

Như sáng qua, nó bận rộn nghiên cứu vấn đề làm sao cho mắt toooo ra. Lúc em đang giặt đồ, nó vào tận cửa WC, ngồi xuống, bảo: "mắt hai mí là thế nào, quay mặt ra đây cho tui nhìn mí mắt".

Đến trưa, nó chuyển sang đề tài "chời ơi đem tóc ra hong nắng tóc lên màu đẹp quáaa". (Hong hiếc xong thế nào vào ngủ trưa quên cả đi học :)). )

Chiều về, nó đá sang lĩnh vực hoàn toàn mới: tinh dầu đuổi muỗi. Nó hỏi đốt tinh dầu làm sao, cho TỪNG NÀO nước, một thìa thôi nhé. Rồi đốt được hai giây nó bảo sao tinh dầu chả thơm gì cả (cứ như thể em đã lừa đảo nó ko bằng).

Nên, nếu tối qua mà hàng xóm sang hỏi thăm tình hình và phát biểu cảm nghĩ. Thì em sẽ nói, em có cảm giác như ở với người từ hành tinh khác tới :)).



Wednesday, October 15, 2014

Gió thu




*Bà già ơi, cú đêm đã trở thành con-người-của-buổi-sáng từ bao giờ vại???*

Sáng nay em (lại) thức sớm nhưng dậy không sớm lắm. Nắng đã vương vãi tràn. Buổi sáng im im êm đềm. Em thấy dễ chịu. (Bây giờ em đã hiểu vì sao con Mèo có thể ngủ nướng dù nắng xiên vào mặt và bọn trẻ con chạy nhảy nô giỡn hò reo ở trường học sau nhà. Mèo bảo tiếng ồn ấy nghe thật là dễ thương.)

Em đun nước, pha một bình trà đen rồi vào bếp làm đồ ăn. Hôm nay có bí xanh luộc, ăn với vừng đen thơm ơi là thơm. Và vì thèm ăn cà chua quá, em lấy hết cà chua trong tủ lạnh ra làm trứng chưng cà chua. Con Mèo, lúc ấy đã tỉnh, cắm cúi máy tính trong phòng nó làm gì đó. Em bảo cắm cơm cho Mèo luôn nhé, nó nói không kệ em đi.

Em ăn sáng, uống trà, sửa soạn đi làm.

Khi em mở cửa, gió líu ríu ùa vào mát lạnh. Thứ gió dịu dàng, như êm ái cọ vào chóp mũi, hỏi 'bạn tỉnh táo chưa, bạn thấy khoan khoái chứ'. (Chứ không phải kiểu 'bốp' phát vào mặt "tỉnh chưa con" - của gió mùa đông).

Mèo bảo: "sáng sớm em mở cửa cho bạn còn co ro vì lạnhhhh."

*
- Trứng ngon không Mèooo.
- Ngonnn. Lúc Lax nấu, lúc mới nấu xong ấy, thơmmmm lắm.

Lại nữa.

Bà già, có phải ở đây em mọc thêm hoa tay? Còn những điều không-bình-thường gì ở nơi này mà bà già chưa nói với em?





Tuesday, October 14, 2014

Vườn Bao Báp

* Hàng xóm tối lửa đã tắt wifi nhao :'( 
Vừa gõ vừa khóc 15' sau lại thấy bật trở lại ._. *

Bà già,

Vào hồi chính xác khoảng hơn 9h tối, tôi đi tưới vườn (lần thứ ba trong ngày, con này điên rồi. Vâng tôi hy vọng là tôi biết liều lượng nước cho các cây để ko làm em nào chết úng). Vâng trên đường tưới cây, một cơn cao hứng từ đâu bay tới, tôi quyết định xắn tay làm-vườn.

Tôi ko nhớ tôi có từng làm vườn khi ở nhà không (nếu có, thì ngày đó hẳn cũng đã xa lắc lơ mù khơi tít tắp. Tôi giỏi lắm tưới nước. Thế là may lắm rồi.). Lần này, như bà đã giao phó, tôi phải chuyển em tigôn sang nhà mới to bự thù lù hơn. Ồ. Tôi thích cái chậu đó. Thích cả dáng cả màu và cả đất trong đó, nó tơi thật là tơi. Hẳn là rất ngon. - Tôi nghĩ thế. Đứng trên quan điểm một cái cây. (Tiện đây, con Mèo nó làm tôi thật, đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Khi chúng tôi ăn đậu phụ và tôi bảo 'đậu hàng này ngon' nó hỏi 'ngon tức là dư lào'. Tôi nhìn nó trân trối, nó bảo 'vì em chỉ biết ăn thôi'. Thế xong hôm nay tôi khóc lóc vì muối vừng đen mẹ nó làm ngon quá. Nó lại hỏi 'thế nào là ngon'. Tôi ko còn chữ nghĩa nào tả xiết!!!)

Quay lại chuyện tigôn. Tôi đánh vật với cái chậu tigôn hiện tại. Vì muốn giữ cái chậu lành lặn, nên tôi bắt đầu đào, xới, bới, vét - lớp đất ẩm và tơi phía trên. Được một phần ba chậu. Phần còn lại đất cứng đanh và khô. Tôi tưới nước. Đất nát choét nhão nhoét. Tay tôi bới đất, bê bết (như sô cô la chảy :)) ). Đến lúc chả bới được nữa, mà cũng chả có cái bay nào. Tôi vào bếp ăn trộm con dao cùn và mẻ ra xới đất. Xới xới cạy cạy một hồi thì toạc. Cái chậu rách ra một vết. ._. phí công tôi nạo vét nãy giờ. Tôi rạch cho nó rách luôn. Rồi ôm bầu đất chuyển sang chậu to và đẹp (mà tôi đã rất ưng). Rồi tôi dỡ bớt cành cây đã chết khô.

Mới thấy, chúng nó bị bám víu - bị níu chặt bởi những đoạn lò xo của nhánh cây còn sống. Nó làm tôi nhớ đến một câu. Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.

Và tôi thở dài, một tí xíu.

*
Tôi tiếp tục 'làm' nốt phần vườn còn lại. Sau thí nghiệm trồng cây-mưa-rơi trong nước, tôi lại bứt vài đoạn trồng vào chậu đất. Những cây lan cỏ 'con' mọc lủng lẳng, tôi dứt vài cây cắm xuống đất cho chúng tự mọc lên (thay vì ăn bám cây mẹ mãi). Vườn Bao Báp mà giờ lan cỏ là nhiều nhất, nhưng tôi thích cây đó, hơn là mấy cây "khoai nước cảnh" (mà sao bà trồng lắm quá, tận ba chậu liền -.-).

Ờ. Hôm trước tôi có bày lại vườn, theo logic gì chả nhớ. Hôm nay tôi lại xếp lại, theo phong cách um tùm :)). Tôi đặt các chậu cây san sát sàn sạt nhau thay vì bày rải rác lê thê. Vườn quả là có cảm giác um tùm sum suê hơn - ở những chỗ (tôi cho là) nên sum suê um tùm. Và thoáng hơn ở những chỗ còn lại (vì hết cây rồi còn đâu).

Mai tôi thức sớm chụp hình cho bà coi. Và phải quét dọn nữa vì tôi để sô cô la (ý là đất nhão) lấm lem tung tóe khắp nơi.

Giờ tôi ngấtttt đây. Hàng xóm có tắt wifi lần nữa tôi cũng mặc :-j


Mùa tigôn

*xin miễn thứ nhau cho những sến sẩm này*

Bà già,

Sáng nay tôi rẽ vào một cái đường tắt. (Đường tắt đi qua cái 'nhà tù' hồi xưa tôi từng xem và đã chả dám ở đó đó.) Rồi, đi qua cái ngõ ra đến gần hồ. Thấy thấp thoáng màu hồng tigôn.

Đầu tiên là um tùm trên tường rào, trên cổng. Đến nỗi tôi nghĩ chắc đấy là tường bao quanh khu đất bỏ hoang. Đi thêm tí thì nhìn thấy ngôi nhà bên trong. Tigôn xùm xòa từ cổng leo qua sân rồi trùm kín cả ban công. Tigôn màu hồng non, là sắc hồng tươi mà không chói, cũng không phải là kiểu hồng mờ nhòa nhạt nhẽo như lùm tigôn gần ngã tư Quang Trung - Nguyễn Du.

Lúc ấy tôi vội quá. Tôi đã nghĩ hôm sau sẽ quay lại lôi máy ra chụp cho bà xem.


Mà, tôi đã chỉ cho bà lùm tigôn lùm xùm ở gần cung Việt Xô chưa nhỉ? Yết Kiêu vốn dĩ là cái phố (tôi cho rằng) chán phèo nhạt toẹt, nhờ tigôn mà đáng yêu hơn bao nhiêu! Ở đây, tigôn phủ rợp cả mấy lùm bằng lăng: ai không biết hẳn sẽ tưởng cái cây đấy mọc ra hoa này!

Và ở đây, tigôn màu hồng rực và thẫm. Hút mắt nhưng không ngứa mắt một con khó tính như tôi.

(Và nữa, cả hai màu hồng của tigôn ấy, đều đáng yêu quá sức quá thể, đối với một con anti màu hồng như tôi. Tội nghiệp tôi!)

*
Thực ra, tôi đã chẳng để ý đến tigôn nhiều đến vậy: như mọi năm, tôi cũng chẳng để ý mùa hoa đâu. Tigôn thích nở lúc nào thì nở, tôi sẽ mừng rỡ khi bắt gặp, còn không thì cũng không sao.

Giờ thì điều đó trở thành có sao, khi tôi bị 'ếm' vì cái nơi có núi-biển-phà, có đường tigôn, có thung lũng hoa đào. Tôi biết những mảnh tigôn bé xíu như thế này chẳng đáng gì với cả sườn núi tigôn rực rỡ. Nhưng biết sao? Nơi này chỉ có thế.

*
Bà già, 

Tôi sẽ nhớ chuyển cây tigôn trong khu vườn Bao báp sang chậu đất to hơn (hồi xưa nó tên là Vườn Xanh, vâng tôi biết. Nhưng ai bảo khi lần đầu tôi đến, bà để bao báp mọc kinh quá cơ. Giờ bao báp gần như tuyệt chủng rồi nhưng ấn tượng về nó vẫn day dứt khôn nguôi).

Rồi bọn mình sẽ sớm có thêm một mảnh rực hồng.

Sớm thôi.

--
P.S: Lúc đầu í, tất cả các 'tôi' = 'em', tất cả các 'bà' = 'chị'. Sau tôi thấy chính tôi cũng ko chịu nổi nên sửa hếtttt thành như này rồi.











Wednesday, October 8, 2014

Với em




Em bảo, chiều em chạy qua lấy đôi giày. Tôi rối rít hỏi em ăn tối chứ, em ngủ lại chứ.

Khồng. Tôi đi ăn với bạn.

Không. Tối tôi ngủ chỗ khác.

*
Tôi vẫn về sớm. Vẫn tất tưởi mua đống đồ ăn chờ em. Hơn sáu giờ em mới ghé. Tôi đang lúi húi nấu cơm và mở nhạc ư ử.

Em kêu buồn ngủ vì uống cà phê nhiều quá. Tôi ủn em đi ngủ. Tắt hết nhạc nhẽo đi. Nhưng em nào có ngủ cho yên! Em đi ra đi vào sờ sẩm hỏi han cái này cái nọ. Tại xao vì xao. Èo cái con đó trông như con điên. Èo con Mèo nó làm trò gì thế nhìn nó thật là tự kỉ đần độn.

Rồi em đi. Giày lôi ra để đấy. Quăng lại kính và bỏ quên áo khoác.

Bảo, tối tôi về ngủ. Nhưng muộn đấy.

*
Buổi tối có em.

Tôi đã nghĩ, hai đứa sẽ lảm nhảm. Tôi ôm đàn nghêu ngao mấy bản tầm xàm. Rồi có thể nằm vắt tay vắt chân ngắm trần nhà hay ngó những vệt đèn in trên tường. Có thể.

Tôi chờ mãi. Lọ mọ loanh quanh sờ sẩm đủ thứ. Lấy quần áo ngủ, lấy khăn bông cho em. Viết note dặn dò. Trải chăn và để phần em gối.

Tới hơn 12h thì ngủ gục. Không biết 15' sau em về.

Mãi đến giữa đêm tỉnh dậy, thấy em nằm co ro dưới sàn. Mặc nguyên bộ đồ đi đường. Tôi quờ chăn gối quăng xuống. Rồi cũng bò xuống nằm một bên.

*
Buổi sáng có em.

Nắng rọi lên tường, hắt vào mặt. Hai đứa lầm rầm chửi nhau hết cả buồn ngủ.

Đồ điêng có giường ko nằm.
Đồ điêng thích nằm đâu kệ người ta. 

Đồ điêng người ta viết note cho thì ko thèm đọc.
Thảm nào tự hỏi ko hiểu sao quăng sổ bút giữa nhà đồ điênggg.

Tôi lại tưới cây và pha một bình trà đen. Hai đứa uống trà ăn bánh. Nghe Tracy Chapman và nghe nhạc từ món Merry-goes-round của em. Lảm nhảm tầm xàm.

Nhà này bụi lắm, đóng cửa suốt nhưng chả đỡ mấy đâu. 

Sàn gỗ này nhà kia làm, nghĩ rằng ở đây chung thân nhưng rồi được một năm thì bỏ. 

Tôi trồng cả su su cả rau muống rau cải nhưng cứ lên ngọn nào chuột cắn hết á. Từng có con chuột béo ú chui qua lỗ điều hòa nhưng béo quá chui ko nổi nên bị mắc kẹt và chết bốc mùi ở đó đó.

Ủa sao hai con kia lại quay mông ra như kiểu bị úp mặt vào tường.
Ờ vì có đứa bảo là tôi ko ngủ được khi có con nó cứ nhìn trừng trừng tôi như thế.
Con đó từ đâu ra vậy.
Trên zời rơi xuống đó.
Quay mặt chúng nó ra đi.
Ko, giờ chúng nó dỗi ko thèm quay ra.

*
Xe sắp đến rồi.

Em nói.

Xuống nhà đi, đèo tôi đi một vòng đi. 

Hai đứa ra khỏi nhà. Khóa hai lần cửa. Cánh cửa kem bơ khép lại thôi, chẳng khóa làm gì.

Qua năm chặng cầu thang, tôi lại dừng xe ở bậc thềm tầng một. Kêu em leo lên xe, rồi từ đó, lao xuống sân qua đoạn dốc ngắn.

Khoảnh sân nắng, ngập đầy lá bàng nâu khô.

Rồi em đi. Tôi đi.

Vẫy tay chào. Cười toe.

Như thể ngày mai lại gặp.





Monday, October 6, 2014

The Journey Home



Em lơ mơ tỉnh lúc sáu giờ sáng. Quơ tay tắt báo thức. Có tí xíu thở dài. Đáng ra phải dậy sớm viết cho xong. Giờ, muốn đi chạy. Không được :(.

Em mở tung các thứ cửa nẻo. Phía đông, nền trời ửng hồng. Mà không nhìn được mặt trời vì có tòa nhà khỉ gió chắn thù lù một cục. Em ra ban công hít một ít mùi trời rồi tưới nước cho cây mai hoàng yến, quyết định giờ một ngày tưới cả sáng cả chiều cho cây no nê nước thì thôi.

Rồi trải thảm, tập tành một lúc. Rồi gặm một quả táo và pha phin cà phê đầu tiên ở đây. Trong lúc mở máy tính ra, cũng viết được vài dòng và soạn 2 cái draft mails.

*
Phía sau khu nhà có một trường tiểu học. Buổi chiều hôm trước bên đó có... rạp đám cưới. Màu trắng - tím. Mở mấy bản piano không lời du dương.

Sáng nay thứ Hai, thì trường đã trở thành cái chợ vỡ (như một ngôi trường phải thế). Cái chợ chỉ trở nên có trật tự khi các cháu bắt đầu giờ chào cờ.

Em hơi ngạc nhiên nghe thấy các cháu cũng chào cờ giống bọn em hồi xưa. Có đội trống khua rầm rập. Có gào khản cổ hát Quốc ca, Đội ca rồi hô khẩu hiệu. (Em những tưởng bây giờ sẽ mở đài đóm gì đó chứ chả ai buồn tự hát Quốc ca nữa.)

Xong tiết mục hát hò đến tiết mục đọc thành tích thi đua tuần vừa rồi lớp nào bao nhiêu điểm xếp thứ mấy... Giọng cô tổng phụ trách (em đoán thế) đều đều đều đều. Thi thoảng lại có tiếng các cháu ré lên khi nghe xếp hạng lớp mình.

Trên nền thanh âm ấy, em quơ trúng cuốn Three men in a boat (bản rút gọn), vô tình giở bừa ra một chap có tên The Journey Home. Chap đó bắt đầu bằng việc sau chuyến hành trình, ba gã (chưa kể con chó) quyết định quay về và trời bắt đầu mưa trên sông. Mọi thứ đều ướt. Bọn hắn ăn món thịt nguội lạnh, đến nỗi ko ăn nổi, đem mời con Montmorency mà nó còn chả buồn ăn.
We played cards after supper. We played for about an hour and a half [...] we decided to stop then, 'cos the game was getting too exciting.

After that we had some whisky, and we sat and talked. George told us 'bout a man he had known. This man had slept on the river, in a wet boat, like ours, and it had made him very ill. Ten days later, the poor man died, in great pain. George said he was quite a young man, so it was very sad.

Then Harris remembered one of his friends who had camped out on a wet night. When he woke up the next morning, he was in great pain, and he was never able to walk again.

So then, of course, we began to talk 'bout our illnesses. Harris said it would be very serious if one of us became ill 'cos we were a long way from a doctor. 

After this we really needed something to make us feel a bit happier, so George sang to us. That really made us cry.
Em còn chưa đọc xong cuốn này bản tiếng Việt. Nhưng nó là một cuốn nghiêm túc buồn cười như thế. Lúc, em ôm cuốn sách về nhà ông, ko nhớ đọc đến đoạn nào, mà cười sằng sặc làm Bà quay ra mắng kiểu "đồ điên cười cái gì không biết". Ông nheo nheo mắt cười bảo: "Đọc quyển này thì cười ha ha, lại có quyển khóc hu hu nữa cơ.".

*
Em đóng lại cửa nẻo, thay đồ và khệ nệ dắt xe khỏi nhà. Đến tầng một, thay vì cho xe xuống sân rồi hẵng đi cho đàng hoàng, thì dừng ở bậc thềm, rồi trèo lên xe phi thẳng - lợi dụng đoạn dốc ngắn xíu xiu.

Xe nhẹ tênh lao đi trong sân. Có lá bàng khô nâu sẫm trên mặt đất. Và gió man mát sượt qua tai.



Sunday, October 5, 2014

Buổi sáng


Em tỉnh sớm nhưng dậy không sớm lắm. Nằm nghe tiếng tí tách nước đập vào mái tôn. Và chỉ chịu dậy khi thắc thỏm nghĩ: Mưa ư? Không tin được là dự báo thời tiết (lại) đúng ư?

Em nhỏm dậy, mở cửa. Trời mưa thật. Rả rích.

Em pha một bình trà đen. Tập vài bài nhẹ nhẹ. Rồi uống trà và gặm một quả táo.

Buổi sáng chỉ có tiếng mưa.

Em ra vườn xếp lại mấy chậu cây. Tần ngần một lúc, nhìn mai hoàng yến rụng một mớ lá xanh không rõ vì sao.Và lá cây, từ hôm qua đến giờ cứ rũ rũ như thể buồn ngủ. (Em không biết bình thường cây có như thế không?)

Thế rồi, trời hửng nắng.


Friday, October 3, 2014

Cũ xưa là thương mến chở che

(thơ đi mượn)

Hắn nói "ờ phải xem lọc nước thế nào nhé. nước ở đây không sạch lắm đâu". Tôi ờ ờ. Rồi quên.

Lúc đi đường nhớ lại.

*
Hồi đó, nước máy nhà tôi dùng cũng ko sạch. Nó có màu như kiểu đất đỏ bazan. Nhà ông tôi, nếu múc nước giếng lên rồi lọc, thì cũng có cái bể cát sỏi khá là to. Còn nhà tôi bé tí. Bể chứa nước cũng bé, nằm ở cuối nhà, chẳng có chỗ mà làm bể lọc.

Nên, chỉ có một cái chậu nhựa, để vừa vào ô vuông miệng bể. Đáy chậu đục chi chít lỗ, rồi lót một lớp vải, rồi đến sỏi, rồi đến cát.  Rồi từ cái vòi nước máy chảy vào bể, buộc thêm một lượt vải nữa. Giỏi lắm thì được 1 - 2 tuần, vải trắng lại ngả sang màu đất đỏ. Lại phải giặt, rửa hết vải, cát, đá...

Thi thoảng cũng phải rửa bể nữa. Mà miệng bể thì bé, chỉ có tôi chui vào vừa. Ko có lỗ thoát, tôi phải dùng gáo múc nước xoàn xoạt (tiếng gáo nhựa va vào xi măng sẽ ra âm thanh ấy), rồi lấy giẻ dấp nước, làm nào để "vét" hết nước trong bể đi. Rồi mẹ quăng cho bàn chải để kì cọ bể. Lại dội nước, lại cọ, lại "vét" nước. Cứ thế...

Tôi vẫn nhớ cái bể nước bé tí ấy, mặt bể lát gạch hoa tận dụng: một mảng hoa văn trắng xanh, một mảng đường diềm trắng - xanh lục - vàng. Mặt bể có giá úp bát khô, có rổ úp bát ướt. Có tùm lum rổ rá, rau dưa nếu cần phơi khô.

Bể nằm ở cuối nhà, sát với tường sau nhà. Trên tường có trổ một ô cửa sổ bé tí. Nhưng cũng đủ sáng. Đủ ơi ời gọi nhau, đưa qua chuyển lại mấy món đồ nho nhỏ.


*
Nhớ về cái bể rồi sẽ nhớ ra cái bệ bếp ở ngay bên cạnh, là bếp dầu, bếp than tổ ong rồi tới bếp điện, bếp ga. Sau đấy là cái chạn gỗ sơn xanh lam đậm. Rồi tủ lạnh xanh cốm. Rồi giá để giày dép, xe đạp... rồi đến thang leo lên gác xép (của tôi). Gác xép mà mùa hè thì nóng điên mù còn mùa đông thì lạnh thấu xương, đưa tay ra hứng được gió luồn qua tấm cót ép trần nhà. 

Tôi ko bao giờ có thể kể một lúc những chuyện ngày xửa ngày xưa, Như kiểu một điều quá sức. Vì thể nào chuyện nọ dây dưa qua chuyện kia, rồi tôi sẽ sụt sịt.

Như có lần định 'vẽ' lại nhà ông. Có vườn trước, vườn hai bên, có hồng xiêm, có ổi xào xạc (và quả thì để bà đem lên chợ bán), có dừa tuốt lá để làm chổi, có mùng tơi 'cổ thụ' (chỉ vặt lá ăn, ko vặt thân), có muỗm chua lè mỗi năm đậu vài quả, có nhãn (cũng để bán - mà mỗi lần người ta vào trẩy thì xơ xác lá cành), có bưởi, có cây khế đẹp như tranh, có bể cá và hòn non bộ cho chúng tôi nghịch mãi không bao giờ chán, có giàn gấc lúc lỉu quả trên bể nước mưa không bao giờ cạn (nếu mà gội đầu bằng nước mưa thì tóc mượt ơi là mượt), có mùi khói bếp thơm thơm mùi rơm, mùi lá khô cháy xèo xèo...

Đến đấy, lại thấy mắt cay cay không thể nghĩ tiếp được gì nữa.



Thursday, October 2, 2014

Something old, something new, something borrowed, something blue


"Những cây bao báp đã bị nhổ sạch, nhường chỗ cho hoa hồng"



"Hêu, qua tưới cây thì đóng cửa sổ lại nhóe ko chuột vào nhà."

Ko sớm hơn, ko muộn hơn. Gã chủ-nhà bị-điên cũ nhắn ngay lúc em vừa te tái chạy show.

Vốn dĩ cây thì em định sáng mai qua tưới. Nhưng còn chuột thì... Em chỉ còn nước nhắm mắt, lầm rầm khấn: Hi vọng trong hai tiếng, chuột chưa kịp trèo vào. Trộm vía...

*
Mười giờ hơn gì đó, em ghé nhà. Mở ba lần cửa, hai lần khóa. Cánh cửa màu vàng kem bơ ko khóa, nhưng hơi khó mở.

Em hứng một xô nước tưới cây. Tưới đi tưới lại hết cây ngoài ban công lại vòng ra trước cửa - vẫn còn một phần ba xô.

Em đi đóng cửa sổ. Khi đóng lớp cửa kính, gió vi vu lùa qua khe cửa gỗ. Em thấy mùi mùa thu.

*
Đáng ra em về luôn, nhưng chợt nghĩ muốn để lại gì đó. Cho nhà quen với em. Cho em quen với nhà.

Em giở túi, chả có gì cả (vì em có chuẩn bị gì đâu). Nghĩ một lúc xong bảo thôi có gì dùng cái í.

Em đem cuốn sách đọc dở cất lên giá sách. Đặt một thỏi son lên kệ. Để sổ với bút mực xanh trên bàn. Treo cardigan vào tủ áo.

Ra đến cửa, em tụt giày để lại.

Tự dưng nhớ ra khúc rhyme đám cưới.

something old, something new, something borrowed, something blue

Áo thì cũ. Son (coi là) mới (mới oánh 2 lần). Sổ dù đã ăn xin nhưng thôi giả vờ là đi mượn. Bút thì xanh và chữ xanh rồi. Cũng coi là đầy đủ. (Dù chả hiểu liên quan gì???)

*
Em khóa lại hai lần cửa. Định khóa cả cánh cửa kem-bơ nhưng chốt vướng quá không khóa được. Đành cầm cục khóa quăng vào túi xách.

Em chạy xe về nhà. Chân trần. Gió sượt qua ngón chân buồn buồn.

Em thấy nhẹ nhõm.


Wednesday, October 1, 2014

Komatsu



Bạn Tí béo bị khùng (y hệt bạn Lu) rằng thì mỗi khi nghe một ca khúc, bản fải tìm cái version nào ngon thật là ngon mới buồn nghe.

Nhưng khùng hơn bạn Lu, bạn Tí thường thích nhiều hơn 1 version. Có thể là 2, 3. Có khi là NĂM hẳn hoi @@.

Và khùng hơn nữa, bạn ko nghe kiểu shuffle mà nghe tuầnnnn tự từ đầu đến cuối từ A đến Z. Trúng bài hát hay thì ko sao, trúng version hay thì ko sao. Lỡ dính fải bài dở và version dở. Nó sẽ là đúng kiểu "a ha sau cơn mưa trời lại mưa tiếp".

Lúc đó cả bọn đang thẩm định mấy bản Forever. Có một version giọng nữ hay kinh khủng. Tra hỏi bạn Tí xem ai đây ai đây ai đây.

"Một bạn nào đó người Nhật ._. " Bạn Tí trả lời rất... chân thật. "Tên bọn Nhật khó nhớ bỏ xừ tao làm sao nhớ được!"

Lát sau.

"A ha tao nhớ rồi. Komatsu." Bạn Tí thốt lên sau khi đi qua mấy cái panô quảng cáo.

"Anh thích chết không."

"Gì, Komatsu chả của Nhật còn gì. Há há."

May cho bạn ý là bản ngồi ghế trước. Ko bạn Lu sẽ quay sang bóp cổ bạn.

*
"Save tên Lu là gì giờ?" Anh Gấu hỏi. "Lu á."

"Vâng Lu thật mà."

"Thu Lu à. Trần Thị Thu Lu à."

"Vâng cũng được :)) "

"Aha. Lu Komatsu". Anh hí hửng bấm điện thoại.

Lu mặt ngu luôn ._.


Saturday, September 27, 2014

Lớp học cho Bà giáo




Buổi học đàn thứ bao nhiêu không nhớ, chỉ biết buổi gần nhất là trước khi Min đi Đà Nẵng, trước khi Min đi Malaysia, trước khi Bà giáo đi Đào hoa đảo. Hôm nay Bà giáo chạy mấy show lịch bịch suốt từ sáng sớm, nhưng nghĩ cảnh lớp học nghỉ nhiều quá bà ko cam lòng. Nên, bà chạy tiếp show này.

Như mọi khi, lớp học về địa điểm cũ. Như mọi khi, lại có Thuyền trưởng "dự giờ". Min vẫn kèo nèo cự nự "không không được nhìn, thôi đi ngủ đi". Thì Thuyền trưởng cũng vẫn thế. Tóm lại là kệ bà già với con nhỏ làm gì nhau thì làm.

Chỉ có một lúc, do Min sai tóe loe nhiều quá bà giáo bực mình định 'bộp' nó 1 cái. Cú bộp hơi thấp nên thay vì sượt qua đầu thì đập vào má Min. Bà giáo rối rít xin lỗi. Thuyền trưởng lại "sao chị lại đánh Min, chị hãy đánh em đi". Huhu. Bà giáo xin lỗi gần chết từ đầu đến cuối buổi.

*
Min rõ ràng có khá hơn nếu tập đều và nghiêm túc như trên 'lớp', có điều về nhà nó lười quá (biết làm nào?).

- Min tập suốt mà! - Thuyền trưởng bênh. - Lần nào em qua cũng đuổi em về để học đàn.
- Bao nhiêu lần?
- Hai chục lần!!!

Bà giáo quay qua Min:
- Từ hôm đó giờ tập đc bao nhiêu lần?
- H..a..i... l...ầ...n...

Lại quay ra Thuyền trưởng:
- Êu Thuyền trưởng, xem lại đi, còn mười támmmm lần khác là dư lào?
- Chết thật, để em xem thế nào!

*
Cuối buổi, khi lại ngồi hát dạo với nhau. Bà giáo bỗng nhớ ra.
- Thuyền trưởng, hát bài gì chị đàn cho!
- Em á. Em chả biết hát bài gì cả. À. Năm anh em trên một chiếc xe tăng!!!
- Ặc ặc, bài này chị chưa đàn bao giờ cả. Để xem nào.

Search hợp âm. Đàn thử. Hát thử. Cũng ổn. Thuyền trưởng ko có khái niệm về guitar hay đệm hát gì hết, nhưng ít ra nó hát đúng nhịp và đúng nốt nhạc (đàn ntn thì Bà giáo đi mà tự chỉnh nó ko nghe đc, ko biết đc là tone đó cao hay thấp so với giọng nó đâuuuuu!!!).

Sau đó, hai đứa đó thi nhau nghĩ ra các bài trẩu tre loe ngoe đòi hát. Khắc Việt. Cát Tường. Bích Phương '1 2 3 5 anh có đánh rơi nhịp nào không'. Bảo Trâm 'có một ngày anh chẳng qua nữa'...

Bà giáo chóng mặt phết, và cũng chắp tay xin hàng một đống bài khó lòi xương của Cát Tường. Còn lại thì bà cặm cụi đàn cho 2 đứa rên rỉ hai bên, cho một bọn Canon marathon ngồi đấy nhìn thèm thuồng hê hê (tưởng tượng bậy bạ vậy thôi, chúng nó đang bận Canon marathon, thèm quái gì???).

*
Đường về có gió hiu hiu làm một số electron thông minh lóp ngóp bò dậy. Bà giáo bỗng nghĩ ra và tự thụi vào đầu 1 fát. Bà quả là có IQ bằng cục đá. Sao bà ko để Thuyền trưởng can dự sớm hơn??? Bao nhiêu buổi rồi bà để thằng bé bơ vơ nhặt lá đá ống bơ chờ hết giờ??? Trong khi nó cũng thích hát hò thích ý kiến, thích không-bị-ngồi-yên???

Tự an ủi bản thân (sau khi bị bản thân chửi rủa vì IQ bằng cục đá), Bà giáo lầm bầm: "Được cái chưa già. Còn non và xanh thế này thì già cái nỗi gì?".




Friday, September 26, 2014

Hoang đảo ngoại truyện

Disclaimer (thực ra chỉ là thêm một đoạn lảm nhảm)
Cái gì ko fải 'chính truyện' thì mình gọi là ngoại truyện nhe, thống nhất qui tắc là dư vại. Thêm nữa, chính truyện chỉ kể những chuyện chính yếu chuẩn mực thì ngoại truyện là các thứ tầm xàm bá láp tẩu hỏa nhập ma cổ kim đông tây y kết hợp từ Caribean nhảy phắt về Tây Tạng, chả hạn thế

--

Buổi tối ở hoang đảo, sau khi cơm no rượu say, đám cướp biển vắt chân lên trán nghĩ trò tiêu khiển. 

- Ca hát ư? Không được cướp biển ai lại ca hát, chả ngầu gì sất!

- Cà phê ư? Điên dồi. Cà phê xong để cả đêm cà khịa nhau à? Sáng mai còn phải dậy sớm tới ngọn hải đăng định vị bản đồ kho báu (bản đồ chỉ hiện lên khi mặt trời mọc trên ngọn hải đăng nên là nhất định phải đến ngọn hải đăng sáng sớm định vị bản đồ).

Cuối cùng, đám cướp biển thống nhất một phương án hết sức ngầu và tao nhã: tiệc trà ._.

Hai tên cướp biển đc cử lại trông đồ, bốn tên còn lại dắt nhau đi tìm hoa quả sơn.

*
Lại nói, vừa đi ra đến cửa, tôi bỗng dưng sờ túi ko thấy điện thoại đâu bèn quay lại tìm (ko biết rằng ẻm điện thoại đang nằm trong tay tụi đó!!!). Chạy lên chạy xuống ko thấy đâu, hỏi bạn Tí béo thì bạn bảo bọn kia nó cầm rồi X(. Tôi liền lút cút chạy theo.

"Phố" ở đó chẳng có gì cả. Có mỗi một duy nhất con đường thẳng lèo, thế là thành "phố". Tôi đi dọc theo "phố", ngó vào bất cứ tiệm tạp hóa nào xem ba tên kia ở đâu. Mà càng đi, càng ngó, càng ko thấy đâu, thì càng lầm bầm "bọn dở hơiii đi đâu xa thế ko biết"!

Tôi đi hết cả phố vẫn chả thấy tăm hơi ai sất. Bèn quay về và vẫn ngó nghiêng trên đường về.

Trong lúc nghiêng ngó, tên cướp biển ngơ ngác trước một lâu đài...

Trong lúc ngó nghiêng, tôi thấy một ngôi nhà hay hay. Không phải quá ư đặc sắc, nhưng hay. Vì nó khác các ngôi nhà bệ vệ xung quanh - những ngôi nhà kiểu 2000s. Nhà đó thì kiểu 1990s, tường quét ve màu xanh lơ, trên mái có những thanh dầm nhô ra quét vôi trắng. Chỉ có mỗi thế, nhưng tôi thấy ngôi nhà hay ho kinh dị. Nghĩ, sáng mai nhất định phải ra đây sớm khi người ta chưa mở cửa chưa bày hàng, sẽ thấy nó đẹp thế nào!

(Khi về lại hang ổ, bọn kia bảo chúng tao đứng ngay cái nhà đầu tiên cách xa ba mét. Hẳn BA con người chình ình mà mày không nhìn thấy là sao???)

*
Tờ mờ sáng hôm sau, trước cả giờ khởi hành tới ngọn hải đăng, tên cướp biển ngơ ngác đêm qua bí mật gọi một đồng bọn dậy để đi xem lâu đài hay ho mà hắn đã phát hiện ra.

Nhưng lâu đài không ở đó hay nói đúng hơn, hắn đến chỗ đó mà chẳng thấy lâu đài đâu. Hắn đi qua đi lại cũng không gặp lâu đài nào nữa. 

Hắn nhủ thầm hay tại trời nhá nhem quá chưa nhìn được, chờ ban ngày sáng tỏ xem sao.

Nhưng cho đến khi mặt trời đứng bóng, nắng rạng rỡ chói gắt. Và tên cướp biển đã lượn lờ lượn lờ lượn lờ  khu vực ấy hai nghìn tỷ lần. 

Không hề có một mảy may dấu vết lâu đài hay ho ở đâu hết.









Wednesday, September 24, 2014

Bó hoa tím


Tôi đã, mà thực ra là đang, viết về một vùng biển ấm, về những mảnh biển ấm. Là nơi, là lúc, mà tôi không bị trơ trọi và khó xử như những lần lang thang kiểu mảnh-biển-trôi-dạt. Nơi đó, khi đó, với những người xa lạ đó, tôi có cảm giác thuộc về.

*
Quả thanh mai là quả gì? Con hà trông như thế nào? Và cái hoa ấy tên chi? Tôi đã không biết.

Anh Gấu không biết, giống tôi. Chị Sẻ Ngô thì biết, nên chị ra sức giảng giải, chỉ trỏ. Thanh mai thế đấy. Những con hà bám trên đá kia kìa. Còn thứ hoa dại ven đường mà chỉ có một cụm hoa màu tím túm tụm trên cành, trong khi ngọn mầm tiếp tục vươn dài cong queo ngoằn ngoèo ấy,  gọi tên là vòi voi.

Lúc, chúng tôi dừng lại giữa rừng. Tôi đi lang thang ngắm cỏ ngắm cây ngắm nấm độc màu cam mọc trên thân cây đổ rạp. Quay lại, anh Gấu đã vặt được một nắm hoa tím ngắt đưa cho. Và trong khi tôi đang hớn hở ôm hoa của anh, thì chị Sẻ Ngô cũng từ đằng xa chạy lại, rối rít: "Lu ơi, cho Lu hoa này..."

Tôi gộp hoa của hai người lại, được một bó to ơi là to. Hí ha hí hửng toe toe toét toét chụp hình.

Nào đâu biết chuyện gì đã làm anh Gấu trầm ngâm và chị Sẻ Ngô có vẻ thất thần. Mãi, cho tới lúc đó.

*
Tôi không lảm nhảm kể lể bắng nhắng được nữa, khi biết chuyện của anh chị. Những mảnh biển lạ xa khiến tôi ấm lòng đến thế, hóa ra, tan hoang âm ỉ sóng ngầm chất chứa bên trong.

Tại sao lại thế? Tại sao người tốt lại cứ gặp trắc trở? Cứ đem cái lý thuyết "chuyện gì xảy ra nghĩa là nó phải xảy ra" cộp lên mọi thứ và cho rằng thế là ổn thỏa sao?

Tôi không hiểu được. Không hiểu được.








Monday, September 22, 2014

Quên

Sáng nay đọc bài này bên nhà chú Phú. 

*
Buổi chiều, tôi đi dự một cái lễ đón dâu. Không phải là kiểu hiện đại đón rước xíu xiu rồi ra nơi tổ chức cưới ăn tiệc và thế là xong. Đây là đám cưới kiểu kinh điển, tức là buổi trưa hai họ ăn cỗ khề khà xong xuôi, buổi chiều nhà giai mới lễ mễ chạy qua nhà gái rước dâu về.

Đám cưới kiểu kinh điển từ phông bạt bàn ghế hoa hoét khăn trải bàn trở đi. Nghĩa là phông bạt màu tím trắng nhưng trên mái là mấy thứ vải hoa hoét toét tòe loe và bèo nhúm lòe tòe xòe. Hoa kinh điển là hồng nhung thâm sì, hồng môn đỏ chon chót, mấy bát hoa đặt trên bàn thì hoa đồng tiền đã rũ mủn. MC kinh điển thì hét hò và ca sỹ kinh điển thì hát hò: "Để mừng đám cưới, sau đây là liên khúc... Tây Nguyên của nhạc sỹ Trần Tiến... Có một chiều chiều xuân như thế nắng ngập tràn hồn em ngất ngây mùa xuân (xuân xuân xuân xuân - ca sỹ tự đệm luôn) ... hây hự à á ú ớ..." (phong cách rock giật giũ).

Tôi đã nghĩ, quả là thảm họa, thật thảm họa. Hẳn là phải yêu mến nhau lắm, phải tình thương mến thương vô bến bờ mới đem thân mình chịu trận như thế này. Và đã định nhắn cho đồng bọn kể lể kêu khóc.

Thì lúc ấy ca sỹ dừng lại, để cô dâu chú rể và bố mẹ cô dâu ra mắt tặng quà này nọ. Ban nhạc mà tôi thầm rủa sả suốt nãy giờ bỗng dưng mở Ơn nghĩa sinh thành. Và cô dâu quay sang ôm mẹ lâu thật lâu lâu. Và bác và dì và mẹ tôi đều có vẻ sụt sịt rơm rớm (giả vờ là tôi ko nhìn thấy gì và cũng ko rơm rớm nhé).

Ờm. Vầy là tôi thấy ban nhạc cũng đáng yêu ghê và đám cưới dễ thương quá thể.

Tôi tha thứ hết đống tra tấn khi nãy. Tôi cũng bỏ qua luôn những hoa hoét toét tòe loe lẫn bèo nhúm lòe tòe xòe. Chỉ cần nhớ đến cảm giác hạnh phúc và thương yêu, thế thôi.

*

Cũng vì thế, tôi sẽ không khóc ba ngày bảy đêm, dù hôm qua cái mẹt tôi khi đó, phải nói là không biết phải nói gì.

Tôi sẽ quên những đèn nhấp nháy, những inox những bê tông, những cục đen sì xấu xí, những cục thô lố chình ịch trưởng giả trọc phú. Tôi sẽ quên những băm nát những phá hoại những "hòn non bộ" trên đất liền.

Chỉ cần nhớ một đoạn lên đồi ngập cỏ lau và thông xanh mượt, tới cụt đường gặp nhà cũ cổng vào cũng cũ. Chỉ cần nhớ đường cũ và thân xà cừ cỡ hai người ôm, um tùm những cây ký sinh mọc trên. Chỉ cần nhớ những ngôi nhà kiểu 1980s thưa thớt sót lại, những bảng hiệu vẽ tay cũ và những bảng tên đường cũng cũ (nhìn là thấy khác ngay những cái bảng tên bây giờ. Chúng nó, những bảng tên cũ ấy, bạc màu hơn, phông chữ nhỏ hơn, nhìn hiền lành hơn, màu sơn xanh ngả về màu da trời nhiều hơn chứ không phải màu xanh tím than và chữ vuông vức to cộ như bây giờ.).

Những địa danh huyền thoại không còn dấu vết trên mặt đất. Nhưng trong trí tưởng bở của tôi, chúng không thể bị san lấp. Đó là tác dụng của trí tưởng bở. Và lợi ích của việc biết quên những chuyện đáng quên, biết nhớ những điều nên nhớ...

*
(Dù điều đó thực ra khó lòi xương)




Thursday, September 18, 2014

Bình minh mưa

(báo trước: giả vờ đặt title thế cho kêu, nội dung cực kì không liên quan và siêu nhảm)

Những tưởng là cơn bão đã qua, cô Gà hôm qua đã rú rít hét mùa thu đến rồi ngày mai đi boots thôiiiii!!!

Cô Gà chỉ là một điển hình trong đám dở hơi đã ôm ấp nâng niu một (vài) đôi boots suốtttttt từ mùa hè. Khổ thân bọn dở hơi: sáng nay trời vẫn mưa xối xả. (Từ FB một bạn: sau cơn mưa zời lại mưa tiếp :-j ).

Tầm năm giờ gì đó, nghe thấy mưa rào rào và cả đùng đùng sấm rạch trời. Hơn 6h, sâu ngủ tự động lóp ngóp bò dậy, tỉnh như sáo, dù đêm qua vẫn thức muộn như thường sau vài (chục) lần chào đi ngủ.

Má hôm nay nghỉ làm đi ăn cưới. Vì thế buổi sáng êm đềm mát mẻ diễn ra như sau.

- Bà ăn gì bà ơiiiii (hét vào tai bà ngoại một đống món)

Rồi thấy Chang đi xuống, má quay sang hỏi:

- Chang ăn gì để mẹ đi muaaa.

- Ăn kít mẹ ạ.

- Gì cơ ăn gì cơ?

- Ăn kítttt đóooo.

*
Rồi Chang ngồi ở bậc cầu thang uống nước. Nghịch điện thoại. Má lại quay ra bảo:

- Mẹ cho tiền Chang mua ai pát nhé.

- Khồnggggg

- Bây giờ aiiiii người ta cũng dùng ai pát cả.

- Kệ mẹ người ta mẹ ạ.

(Cũng là may vì buổi sáng mát giời ko thì má đã cho hai cái tát)

*
Trời lại tiếp tục vừa mưa vừa nắng, vừa mưa ngâu vừa mưa phùn lẫn cả mưa rào. Hầy. Ham muốn nhỏ nhoi là được đi làm sớm của Chang cứ bị thử thách vầy.


Tuesday, September 16, 2014

Chiến binh cầu vồng



#Harun

Con số ba quả thực là con số thiêng liêng đối với Harun. Cậu liên hệ mọi thứ với số ba. Câu xin cô Mus dạy cho mình viết con số đó, và sau ba năm miệt mài rốt cuộc cậu cũng đã làm được. Tất cả các bìa sách của cậu mau chóng đầy những số ba to tướng, đẹp và đầy màu sắc. Cậu bị ám ảnh bởi con số ba. Cậu thường bứt mấy cái cúc ra khỏi cái áo đang mặc đến khi chỉ còn lại ba cúc. Cậu đeo ba lớp tất. Cậu có ba kiểu cặp, và trong mỗi cặp cậu luôn mang theo ba chai xì dầu. Thậm chí cậu có những ba cái lược chải đầu. Khi chúng tôi hỏi tại sao cậu lại thích số ba đến vậy, cậu suy nghĩ mất một lúc rồitrả lời có vẻ rất hiểu biết, cứ như trưởng thôn đang khuyên răn dân làng làm điều tốt vậy. "Bạn tôi ơi," cậu nói giọng biết tuốt, "Đức Allah thích những con số lẻ mà".

Tôi thường săm soi khuôn mặt Harun để cố tìm thấy điều gì đang ẩn chứa trong đầu cậu. Cậu nhoẻn miệng cười mỗi khi thấy tôi như vậy. Do nhận thức được mình là học sinh lớn tuổi nhất lớp nên cậu thường quan tâm tới chúng tôi, như thể chúng tôi là những đứa em trai em gái của cậu vậy. Có nhiều lúc sự quan tâm của cậu khiến chúng tôi rất cảm động: Một lần, rất bất ngờ, cậu mang đến trường một cái gói rất to và cho chúng tôi mỗi đứa một củ khoai môn luộc. Đứa nào cũng có một củ. Riêng cậu có ba. Cách hành xử của cậu rất người lớn, nhưng thực ra cậu chỉ là một đứa trẻ núp trong vóc dáng người lớn.


#Borek (Samson)

Mới đầu nó chỉ là một học sinh bình thường thôi. Cách hành xử của nó cũng chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng cái cơ duyên nhặt được một cái chai chứa sản fẩm mọc tóc sản xuất ở đâu đó trên bán đảo Ả Rập đã mãi mãi thay đổi cuộc đời nó.

Trên cái chai ấy có hình một ông mặc quần shịp đỏ chói, thân hình cao to lực lưỡng và lông lá như con đười ươi.

Từ đó trở đi Borek không quan tâm đến bất kỳ điều gì ngoài việc làm sao cho cơ bắp của nó phát triển [...]

Chuyện này quả là kỳ cục, nhưng ít nhất Samson đã tìm thấy cái tôi của nó lúc còn rất nhỏ tuổi và biết đích xác nó muốn gì sau này [...] Nó đã bỏ qua được gia đoạn tìm kiếm bản thân - giai đoạn người ta vẫn còn thiếu tin tưởng vào bản thân cho đến khi trưởng thành hơn. Có những người ko bao giờ tìm thấy bản thân mình và cứ thế đi đến hết cuộc đời như bao người khác. Samson hơn họ.


#Bodega (Pháp sư cá sấu)

Tối hôm ấy, Bodega thực sự đã dạy tôi một bài học về linh cảm. Và lần đầu tiên, tôi biết rằng số phận có thể đối xử với con người rất nghiệt ngã, và rằng tình yêu có thể rất mù quáng.


#Thầy Harfan

... nghỉ ốm cả tháng nay. Thầy lang bảo ông bị viêm phổi do hàng mấy chục năm trời hít phải thứ phấn kém chất lượng.


#Mahar

Chúng tôi chưa nghe thằng Mahar hát bao giờ. Cứ hễ tới lượt nó là lại đúng đến giờ cầu nguyện và nó chưa bao giờ có cơ hội thể hiện trước lớp.

Ko đứa nào thèm quan tâm khi thằng Mahar đứng lên. Nó đã đeo cái cặp sách lên vai chuẩn bị về rồi.

Khi đã lên đứng trước lớp, nó ko chịu hát ngay bài đã chọn mà cứ thế nhìn vào từng đứa bọn tôi. Chẳng đứa nào hiểu gì hành động bất thường của nó. Nó nhìn thật lâu và đầy ẩn ý [...]

Mahar đã sẵn sàng. Chúng tôi hồi hộp chờ đợi và ngớ người ra khi nó mở cái túi mây và lôi ra một nhac cụ: đàn ghi ta Hawaii!

Lớp học im phăng phắc. Mahar chậm rãi gảy đàn, khúc dạo đầu khuấy động sự im lặng hệt tiếng sầm rền xa xa. Mahar ôm đàn mặt buồn rười rượi Hai mắt nó nhắm nghiền và mặt nó đầy biểu cảm, tái nhợt đi vì cố nén cảm xúc vào trong. Rồi sau khúc nhạc dạo, nó bắt đầu hát chậm rãi với sắc thái thống khổ, nhưng giọng hát của nó toát lên vẻ đẹp andante maestoso - một vẻ đẹp ko lời nào tả xiết.


#Lintang

[Cha của Lintang]. Ông giống hệt một cây thông bị sét đánh: đen trũi, héo hắt, gầy gò và khô đét. [...]

"Cô giáo à," ông chậm rãi nói. "Thứ lỗi cho tôi, tôi khống biết đọc biết viết."

Rồi cha của Lintang rầu rầu nói thêm rằng ngay cả đến năm sinh của mình ông cũng ko biết nốt. Đột nhiên Lintang đứng lên đến bên cha mình, lấy tờ mẫu từ tay ông rồi dõng dạc, "Con sẽ điền vào tờ mẫu này sau, thưa cô, chừng nào con biết đọc biết viết hẵng!" [...]


Đối với tôi, sáng hôm ấy là một buổi sáng ko thể nào quên [...] tôi trông thấy  Lintang lóng ngóng đánh vật với cây bút chì to tổ bố, đầu chì ko đc vót nhọn, cứ như cầm một con dao thái. Cha nó đã mua fải bút chì ko fù hợp. Nó có hai màu khác nhau, một đầu màu đen, đầu kia màu xanh da trời. Đó chẳng phải loại bút thợ may dùng để làm dấu lên vải hay sao? Hay thợ đóng giày dùng để làm dấu lên da? Dù cho thế nào đi nữa, đây dứt khoát ko thể là bút dùng để viết.

Ông cũng mua fải loại vở ko fù hợp. Ấy là một cuốn vở bìa màu xanh dương loại ba ô li. Có fải đấy là loại vở dùng cho lớp hai khi chúng tôi tập viết chữ thảo ko nhỉ? nhưng có 1 điều tôi ko thể nào quên đc, đó là buổi sáng hôm ấy, tôi đc mục kích một đắ con trai miền biển, bạn cùng bàn, lần đầu tiên đc cầm bút vở. Và suốt những năm sau đó, mọi thứ nó viết ra đều là thàh quả của một bộ óc sáng sủa, mọi câu nói thốt ra từ miệng nó đều tỏa rạng một thứ ánh sáng chan hòa rực rỡ...

*
[...] Lintang khó lòng chia tay chiếc nhẫn cưới của mẹ nó. Nó nắm chặt nhẫn trong tay. A Bun, ông chủ tiệm vàng, phải gỡ từng ngón tay nó mới lấy được chiếc nhẫn ra. Khi Lin tang thả nhẫn ra cũng là lúc nó để nướt mắt tha hồ tuôn giàn giụa. ...

[Chiến binh cầu vồng, Andrea Hirata. Nhã Nam, 2008]

--
Cuộc sống khó khăn là 1. Thời kỳ Đức quốc xã là 2. Chiến tranh là 3: 3 đề tài này nói riêng và thể loại bi kịch nói chung - rất khó để viết hay, để không nhàm chán sáo mòn, ko giáo điều đạo đức, không rơi vào motype mua nước mắt rẻ tiền. (Tội nghiệp các bác nhà văn gặp phải cái thể loại độc giả như này.)

Tôi đã sẽ không đọc Chiến binh cầu vồng, nếu như chỉ đọc vài dòng giới thiệu trên bìa sách về một ngôi trường với một bọn trẻ con nghèo khó đi học. Ngay cả lời quảng cáo cuốn sách bán trên 5 triệu bản cũng chả xi-nhê gì với tôi. Thêm cái lời quảng cáo về thông điệp sứ mệnh cao cả bla bla càng làm tôi ngứa mắt. (Cũng tội nghiệp luôn các bạn làm sách khi gặp fải cái thể loại người đọc như này.)

À. Cuốn này lại còn tác giả Đông Nam Á nữa. Tôi ít chịu đọc cái gì ngoài văn học Âu Mỹ.

Nhưng tóm lại là bạn tôi quăng vào mặt tôi, bảo đọc đi phải đọc. Và tôi đã lỡ đọc rồi bị thuyết phục. Vâng cuốn này bi. Nhưng không nhàm chán mòn sáo mua nước mắt rẻ tiền. Vâng cuốn này hay, dẫu giả sử nó chỉ bán có 2000 bản đi chăng nữa thì cũng ko thể fủ nhận đc giá trị của nó.

Và nếu trước đó, 'Tốt-tô-chan cô bé bên cửa sổ' là tượng đài to tổ chảng trong tôi về sứ mệnh của giáo dục còn thầy Sosaku Kobayashi cùng với ngôi trường Tomoe là viễn cảnh vô vàn thương mến về một trường học như mơ. Thì Chiến binh cầu vồng thuyết phục hơn, giản dị hơn, thực hơn. Là một ngôi trường ngay trên mặt đất.

Và tôi sẽ không nói gì nữa. Vì bản thân cuốn sách đã là quá đủ. Nói thêm chỉ gây hiệu ứng ngược mà thôi.

*
Cuốn bạn quăng cho tôi là bản in 2008 2012. Nó rất quý, ghi chi chít phát biểu cảm nghĩ ở đầu sách. Tôi thì dán note chi chít, đọc xong ôm khư khư không muốn giả (bên tình bên sách bên nào nặng hơn?). May, Nhã Nam vừa mới tái bản. Tôi gỡ hết note trên cuốn 2008 2012 dính sang cuốn 2014 của tôi, vừa gỡ vừa đọc các chỗ đính note, hết buổi sáng.

Đem trả cuốn 2008 2012 cũng hơi hơi tiếc. Vì cảm giác thân quen thuộc về cuốn 2008 2012 chứ ko fải em 2014. Lại phải chờ, khi nào tôi đọc ẻm trọn vẹn từ đầu đến cuối. Để có cảm giác thuộc-về.