Wednesday, November 15, 2023

"Tôi chỉ là cây trong nỗi buồn bão gió"


(Thơ của Vũ, tất nhiên phải hiểu là Lưu Quang Vũ)

Buổi sáng ấy Hà Nội lạnh và mưa. Từ sân bay về Lu nghe "Sương lạnh căm nóc nhà, thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ..."

Trong chiếc show đầy sạn (mà Lu chê chán thì thôi chứ ko bao giờ hết sạn cho nổi) thi thảng cũng có những phút giây hoàn hảo khi mà ánh sáng rọi ko quá ngu, tiếng ồn ko vọng vào, sàn dưới chân ko rung lên theo nhịp beat disco từ dưới hầm gì đó... và âm nhạc đang kể chuyện về thanh xuân trong veo, có hoài bão tự tin lẫn cả ngác ngơ hồi hộp (à, vì thế nên hợp với Tấn Minh cái sự nửa tự tin nửa run lập cập của ảnh). Ở đâu đó Lu thấy cả màu dân ca quan họ, thấy dư âm Hoa cúc xanh trên đầm lầy, thấy "bao ước mơ mượt mà trên lá cỏ", thấy chiếc note mới của K về những ngày old but gold (là K, hông phải K đó và cũng ko phải K đó), thấy cầu Long Biên hay Lòng như mây trắng... Rất muốn nhắn, nhưng ko chắc K sẽ hiểu. (Hay như kiểu ước gì người đọc Khôn kham hay Kitchen rồi cũng hiểu như mình.) Ở đâu đó cũng có màu của những nỗi cô đơn như kiểu tất cả nghệ sỹ đều cô đơn như vậy, không phải vì trên đỉnh cao thì cô đơn, mà - chỉ là vì cảm nhận được nỗi cô đơn, trong thế giới của mình. Nó đúng là kiểu mà tôi đọc cuốn sách này, nghe bài hát này cảm thấy vậy mà ko tìm thấy đc ai cũng cảm thấy như vậy vì thế thấy cô đơn. 

Và thực ra là Lu sẽ vẫn thích những thứ mình đã vẫn thích, dù dưới những dạng thức ngôn ngữ, cách thể hiện khác nhau. Và kể ra mình cũng tiêu chuẩn kép, sẽ thích những thứ mới nhưng phải là thứ mới và mình thích =))

Sau chiếc show đầy rẫy khen chê, khen thì bỏ qua vì phần lớn là ngớ ngẩn, còn chê thì người chê bảo chắc 10 năm sau mới nghe lại - vì 'bội thực quá', thì Lu vẫn nghe những bản hát cũ những phiên bản mình thấy ưng. Cũng như nhiều khi vẫn nghe Trịnh, hay Trần Lê Quỳnh, hay vô số nghệ sỹ khác. Thực ra mỗi lần như vậy chẳng phải nghe hát gì mà là nghe trong lòng mình dội lên những gì. Show dài lê thê nhưng với Lu thì không bội thực, nghe thêm nữa cũng vẫn OK, há mỏ nghe xem có gì mới (với điều kiện ko có những đống sạn lổn nhổn và những người hát ngớ ngẩn - thì tôi nghe đến sáng cũng được). 

Như kiểu lâu lắm ko thể viết ra gì được, mọi thứ dội vào trong. Thấy mình thật sự già rồi, keme các thứ đến và đi. Niềm vui bé mọn có khi chỉ là buổi sáng đi qua dòng sông hay những mặt hồ lấp lánh nắng, có đầy cỏ hồng (xong rồi người ta vặt mẹ hết cỏ, cụ thể là những người đi xe máy dừng xe vặt 1 bó to để làm gì ko hiểu đem về cắm nghĩ thế là đẹp à :) ). Có khi chỉ là đi xe ôm, sau một trận mưa ngửi thấy mùi thơm cây cỏ. Hay một hôm ăn trưa về đi ngược chiều gió thổi, mang theo hương cỏ vừa cắt xong. Hay chỉ là hôm nay chú bé nắn nót viết đẹp hơn một tí, biết tự sắp xếp phải làm gì tự soạn sách vở cho ngày hôm sau. Rồi tự đọc truyện tự cười hí hí. Đôi khi 2 đứa "mở tiệc" với đồ ăn vét từ tủ lạnh và Lu uống 1 ly vang, chú bé thì chỉ cần có snack và đc xem tizi, trong lúc mở mấy bản jazz chầm chậm. Hay có khi như buổi sáng ấy, bước ra ngoài trời lạnh và gió thổi vạt khăn xanh bay tung. 

"Nhắc tôi rằng con tim rất ngây thơ
Yêu một giây phút miệt mài
Thương, còn thương suốt cuộc đời"


No comments:

Post a Comment