Saturday, December 26, 2020

Hoa mộc

 .

Từ hồi công ty chuyển địa điểm, đi làm gần hơn bù lại phải đổi 2 chặng bus thay vì ngồi đủng đỉnh từ đầu này tới đầu kia như trước. Như sáng nay chỉ vì lỡ chân đi quá một trạm dừng mà phải lết bộ lếch thếch một đoạn, có sáng khác thì nhảy nhầm con bus rồi cũng lại lết thết lội lại trạm dừng kia. 

Nhưng đi bộ cũng là thường. Vì bus đổi chặng và ko khớp giờ nhau, có những lúc thời gian chờ kéo dài đến nửa tiếng - đủ để đi bộ về nhà thay vì đợi con bus tới. Nếu ko phải đeo túi nặng quá, và trời ko mưa, thì có thể đi. Dạo này trời hết nóng, đi rất dễ. Lu cũng toàn đi giày bệt rồi. Túi đeo cũng thường ko lỉnh kỉnh gì trừ phi mua sắm gì đó. Đi, cắm tai nghe nhạc nên đường cũng không dài. 

Có hôm khi rẽ vào con ngõ đi tắt, thì mùi hoa mộc ngọt thẫm ngập tràn. Đi xuyên qua con ngõ đó - và nhớ lại nó đã như thế nào của 20 năm trước ++. Đấy là hồi ngồi trong chiếc ghế mẹ đèo sau xe đạp, đi con đường lát gạch đỏ cao vống ở giữa và thoải hai bên - là hai bờ ao. Lu lúc nào cũng có cảm giác sợ ngã xuống ao mà hồi đó ao tiếp ao hết ao này lại đến ao kia mà mỗi con ao có một màu vẻ riêng. Ao thủy trúc, ao lục bình, ao bèo tấm, có cả cái ao nhìn đã thấy tù. 

Con đường thấp dần.. bớt dốc dần... các bờ ao cũng dần biến mất. 

Giờ ko có một con ao nào nữa sất, chỉ có nhà san sát nhà.

.

Cũng là nhờ đi chặng bus khác, sáng nay tự nhiên ngẩng lên thấy ủa kia bụi dã quỳ kìa (hay là cúc vàng? có vẻ giống quỳ hơn là cúc). Có hôm ko cắm mặt chơi game thì sẽ thấy những ban công cổ kính những căn nhà siêu cổ mặt phố. Có hôm đi qua con chợ - trời ơi "ngày xưa" chỗ này là anh sửa giày chỗ kia là cô hàng thịt chỗ này bán rau... không, tất cả chỗ đấy đã kịp san phẳng san  bằng, cỏ mọc cao lút. Nhìn, vì tò mò thôi, xem có thấy tổ Cúc cu không. Mà hóa ra có thấy. Những cánh cửa sổ sơn trắng, luôn đóng. Và ban công chuồng cọp - chẳng còn chiếc cây nào. 

.

Trời mấy hôm nay rất giống Tết. Như, buổi sáng ở "biên giới", bước ra khỏi căn phòng khách sạn tù mù (vì không cửa sổ sáng hay tối cũng ko phân biệt đc), thấy trời xam xám ẩm, lạnh nhè nhẹ, đường vắng hỏe hòe hoe, chỉ có các nhà thi nhau rửa sân rửa xe, mở nhạc xuân ịch cha ịch cha... trời ơi sao mà giống Tết. 

Mà... khi nghĩ về Tết, thực sự cảm thấy lẫn lộn... không biết Tết có còn vui như Tết vẫn từng?

(Hay chỉ cần mình giữ nguyên được háo hức của mình, thì Tết sẽ vẫn luôn-luôn là vui-như-Tết?)

.

Nhạc của Đen, tùy lúc mới nghe được. Như mấy bữa nay ko nghe được Một triệu like, cảm thấy nặng nề. (Nhưng Đi về nhà thì lại nhẹ hều quá, nghe ko đã). 

Dạo này thường nghe bài này


"Lòng em mơ mơ cùng anh đi đến tận cùng

tận cùng chân mây vượt núi cao hay biển sâu

biết mấy là yêu cho vừa

biết mấy thời gian cho vừa

khi yêu ta mơ về nhau..."


"... Để thấy lắm lúc lòng mình nhiều khi

muốn ném hết tất cả để mà đi

để mình được sống như những đứa nhóc không nhà

sáng thức dậy ở một nơi xa..."





No comments:

Post a Comment