Tuesday, September 8, 2020

Dòng sông

 

Ông tôi trở về nhà, sau nửa năm "chu du thiên hạ". Hôm cuối tuần ông muốn cắt tóc. Mà thay vì bảo "gọi thợ cắt tóc cho tao" thì ông phải dẫn dắt một câu chuyện dài: ừm bây giờ có đứa nào cắt tóc nhỉ? bao nhiêu tiền không biết? (ngôn ngữ bây giờ sẽ gọi hành động này là "một pha xử lý cồng kềnh"). 

Bỏ qua sự cồng kềnh trong pha xử lý của ông, một chú thợ cắt tóc xuất hiện. Tôi đã cứ nghĩ chú sẽ tung tẩy đi vào với kéo và lược giắt sau đít, cùng lắm thì thêm chiếc tông đơ cầm tay. Nhưng không chú đi xe, với một hộp đồ nghề khá to. 

Chú trùm khăn và cắt tóc cho ông ở khoảng sân trước nhà. Phần còn lại của khoảng sân, tôi với bọn trẻ con chơi đuổi nhau, bắt cóc... ầm ỹ. Nên tôi cũng không để ý chú làm gì như nào. Chỉ đến khi cắt tóc xong, chú bảo ông lên hiên nhà ngồi, quay quạt lại phía đó cho ông. Rồi chú xếp đồ lề vào lại trong hộp, lại tự lấy chổi lấy hót rác dọn sạch đám tóc rơi trên sân. 

Xong thì chú ngồi nói chuyện với ông một lúc. Tất nhiên là sẽ nói chuyện thời tiết. Tôi thì vẫn đuổi nhau với bọn nhỏ trong sân, mà chẳng hiểu sao các câu chuyện và mọi thứ hành động của chú cắt tóc - bằng một cách nào đó vẫn lọt vào tai vào mắt. 

Ông tôi bảo trời nóng quá oi quá năm nay nóng lâu ghê, đại khái thế.

Đáp lời ông chú bảo, bây giờ thực ra buổi tối cũng dịu không oi lắm, vì lúa nó 'nằm ngang' rồi. Khi lúa trổ đòng mới là cái lúc oi nhất. Giờ lúa "nằm ngang" rồi cụ ạ. 

(Tôi đoán ý chú là giờ lúa đậu bông rồi, hơi ngả nghiêng trĩu trĩu được một tí.) Nhưng chưa từng ai nói cho tôi biết cách đoán thời tiết - áng thời gian như này, dù tôi chất đầy tục ngữ ca dao này nọ kia, dù từng nghe những phỏng đoán khác như kiểu năm nay nhãn nở nhiều hoa thì là con nước to, như kiểu 'được mùa lúa úa mùa cau - được mùa cau đau mùa lúa'.

Tới khi chú chào, và xỏ giày về. Thì tôi mới biết nữa là đôi giày xếp ngay ngắn ở bậc thang vừa nãy là của chú (tôi cứ nghĩ chú loẹt quẹt dép lê nên không đoán ra được giày của ai :)) ). 

.

Tôi thích những chuyện giản dị nhẹ nhõm dễ chịu như vậy. Cũng như tôi nhận ra mình từng thích đi những con lộ cũ - nếu là đi với bố thì bố sẽ chỉ cho những địa danh hay những đoạn này này là cái gì, nếu không thì cũng đọc được trên biển hiệu chỉ đường hay biển quảng cáo ven đường: những tên địa danh nghe sao mà thương. Thị trấn Lim, thị trấn Chờ... vùng Kinh Bắc. Thị trấn Ngô Đồng - vùng đồng bằng ven biển Bắc Bộ. Thị trấn Đồng Mây - trên đường Quốc lộ 14 (có phải?) đi Hạ Long. 

.

Trong một mối liên quan nào đó, tôi trả lời tin nhắn của Dòng Sông - vốn dĩ đã nằm im một tuần, với một cơn - đành phải thừa nhận là - có choáng váng của tôi. Nhưng khi trả lời bản, tôi lờ đi cái ý nghĩa - bất kể là ý nghĩa gì, có tồn tại hay không - từ bản. Tôi trả lời theo cách tôi muốn trả lời. 

Rồi tôi nghĩ có phải trong cuộc đời mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu mình cứ đối xử với [các thứ xung quanh] theo cái cách mà mình muốn, không dựa theo một cái reference hay guideline hay chuẩn mực nào? Tất nhiên là mọi thứ sẽ hỗn loạn nếu ai-cũng-làm-như-vậy. Nên thường mọi người làm theo một cái chuẩn gì đó. Vì thế sẽ vẫn có 'room' cho bọn không theo chuẩn gì - à không, phải gọi là không theo chuẩn chung. Có phải không?

Tôi nhớ về giai đoạn tôi nghỉ chơi Q. Bản vẫn đối xử với tôi y-hệt vậy mặc dù tôi có khó chịu đến đâu. Thực ra Q không phải không có chuẩn mực gì. Chỉ là Q theo chuẩn mực của riêng mình, lờ đi cái chuẩn mực là 'đối xử với người ta theo cái cách người ta đối với mình', hay gọi là 'có qua có lại'. Hay gọi là, 'đi với Bụt mặc áo cà sa'. 

Và hậu quả là tôi lại chơi với Q. cho đến tận bây giờ.

(Đấy chẳng phải đúng là cái kiểu tôi thích kiểu cái cây thích ra hoa thì ra thích ra quả thì ra thích ra bóng mát thì ra... quan tâm gì là có ai hái hoa vặt quả bẻ cành đâu?)

.

Đó, ý tôi là, có phải cứ đơn giản thì sẽ dễ chịu không. Nghĩ làm quái gì? Mấy nay tôi cứ nghĩ nghĩ làm-quái-gì nhỉ?




 

No comments:

Post a Comment