Monday, January 11, 2021

Grow up together

 

Hôm qua Cây bảo cho con nghe bài "về nhà" hay là "đi về" gì đó. Lu ko rõ là ẻm nói bài gì nhưng Lu biết mỗi Đi về nhà của Đen thôi nên Lu mở. Ẻm bảo đúng rồi. Thế rồi cả ngày ẻm rap "TÊ CHÂN đi về nhà" và Lu phải biểu diễn cùng ẻm theo kiểu Lu nói "hạnh phúc" ẻm nói "đi về nhà", Lu nói "chênh vênh" ẻm nói "đi về nhà" vân vân... - tất nhiên Lu cũng phải nói "tê chân" cho ẻm nối theo "đi về nhà", chốt lại là "ko có việc gì" "thì cũng đi về nhà".

Và sau đấy thì 2 đứa sẽ nghêu ngao "đường về nhà là vào tim ta dẫu nắng mưa vượt qua..."

Hát đến một tá lần thì quen, chứ còn lần đầu tiên hát chung với ẻm câu đó, Lu thấy mắt cay (dù cho bài này commercial deso). 

.

Có một hôm khác, Lu dỗi Cây nguyên ngày, dỗi tới độ buổi sáng Lu đã hẩy ẻm đi bảo ẻm muốn đi đâu thì đi ai muốn trông ẻm thì trông (và ẻm tót đi ăn cỗ với ông). Sau đó thì ẻm mon men giảng hòa, xin lỗi một cơ số lần, và ôm đàn guitar gảy tưng tưng hát như thật, cái bài hát ẻm xem trên tivi khi nhân vật này phải đi xin lỗi nhân vật kia.

"I don't mean it I don't mean it

I'm sorry, I'm sorry

Forgive me my friend

Forgive me my friend

It's ok? It's ok?"

.

Và ko biết có phải là extreme thái quá gì đấy hay ko, cơ mà sáng nay trên bus Lu nghĩ, có thể méo grow old với ai cả, mà Lu và ẻm, grow up cùng nhau. Đâu phải mỗi chiếc cây Cây lớn lên đâu, chiếc cây Lu cũng lớn theo cùng ẻm. Đâu phải cứ là Lu dạy ẻm gì đâu, Lu cũng học từ ẻm vô số nhiều.

Nên khi đọc phải cái bài dài như cái sớ của một người tuyên bố vì sao ko có con này nọ kia, Lu hơi buồn và cũng hơi buồn cười.

Lu bảo Zic, rằng việc có con hay ko có con là chuyện quyết định cá nhân thôi và lựa chọn nào cũng có 2 mặt, sao phải lên gân để cho là mình đúng cho bằng được? 

Mà thôi Lu già rồi ko buồn tranh luận. Việc ai người đấy làm đời ai người nấy sống. Và ai cho là mình đúng thì cứ đúng thôi. 


No comments:

Post a Comment