Saturday, September 22, 2007

Entry for September 22, 2007: Học tập nào!


1.

Nếu mình bị ngã xe máy, một cách khá là trầm trọng…

Mình sẽ cố tự lò dò đến bệnh viện. Cùng lắm thì call 1, 2 đứa nào đó. Mặc cho các bác sỹ tự xử và mấy cái đứa nào đó ấy sẽ đi xe cho mình.

Còn mình thì sau đó sẽ bắt taxi về nhà với 1 cánh tay trắng toát, cứng đờ.

Về nhà không ăn không uống gì, ai hỏi cũng bảo không sao. Rồi trèo lên phòng ngủ 1 mạch đến sáng. Sau đấy, khi vết đau phát tác thì… tính sau. Lúc í rồi thì ai muốn thăm nom hỏi han gì – tùy!

Nhưng mà lúc đầu thì nhất định sẽ làm thế. Kệ mọi người sốt ruột không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Kệ mọi người thì thào truyền tin, sợ “lộ” như thế nào. Kệ mọi người nhìn mình nửa lo lắng nửa… buồn cười (vì mặt mình bôi xanh metylen lem luốc!)

2.

Nếu mình cứ ba phải và dùng dằng chả biết chọn A hay B, mình cứ lơ ngơ như con bò đeo nơ suốt cả buổi. Mình cứ hết nhăn nhó lại rú rít, lại ra ra vào vào, lên lên xuống xuống.

Rốt cục mình chậc lưỡi bảo với nó ta rằng: “Oh tao chả biết làm thế nào cả. Bây giờ mày nói thế nào thì tao nghe mày.”. Thế, mình đã nghe theo nó, đã chọn A. Và mình thấy thật là tồi tệ, thà mình tự quyết và chọn B còn hơn…

Thì mình sẽ bảo với nó là: “Hôm qua như điên í. Biết thế tao chọn B cho rồi! Chọn cái A này như thần kinh!”.

Chả cần biết nó nghĩ cái gì hay nó thấy thế nào, cùng với 1 mớ lỉnh thỉnh rắc rối từ đầu cho đến cuối câu chuyện!

3.

Nếu mình vì yêu quý hoặc thần tượng 1 ai đó, đến mức mà làm mọi thứ giống như người ta, nhưng rồi người ta thì – rất ok (có thế mình mới thần tượng chứ!), còn mình thì không…

Thật vô lý khi cùng 1 công thức lắp vào, mà 2 kết quả lại khác nhau!

Cho nên mình sẽ ghen tỵ. Mình sẽ bực tức. Mình sẽ không muốn gặp người ta. Mình sẽ tống cổ người ta ra khỏi thế giới của mình và đóng rầm rầm rầm mọi cánh cửa liên kết. Đấy, quẳng người ta ra ngoài vũ trụ của người ta đi, muốn làm gì thì làm. Mình sẽ không muốn liên quan gì nữa!

Những cái thứ gì người ta đã cho mình để động viên mình cố lên thế này thế kia, mình sẽ đem trả. Mình bảo rằng người ta giữ thì tốt hơn mình. Cám ơn, mình không cần nữa!

Mặc kệ người ta nghĩ cái cóc khô gì.

Mặc kệ người ta cảm thấy như là sụp đổ một niềm tin, như là bị bội phản.

4.

Nếu mình là 1 người… ừ thì có thể ko nổi tiếng lắm, nhưng đủ giỏi giang, đủ tốt bụng và tử tế để có một rổ người yêu quý! Và mình lại cực kỳ của cực kỳ bận rộn!

Thì người ta ơi ời, dù nhiều khi mình có thể giúp người ta thế này thế kia. Nhưng chốt lại, sau cùng và trên hết: Tự túc là hạnh phúc!

3 comments:

  1. HIX_EM LAI. KO DOC. DU*O*C. RUI`_TOAN` O^ VUO^NG_DU` SAO THI` CUNG~ DU*O*C. POC' TEM_HI' HI' ^^

    ReplyDelete
  2. hic.ban tr co ng ta nao dang nghi thia?ung ho nao.tu tuc la hanh phuc

    ReplyDelete
  3. Huhu, hơi kh� hiểu ch�t :P, nhưng m� hợp l� l� được r�i :P :).

    ReplyDelete