Thursday, September 17, 2009

ngày 17/4/09

NAM TIẾN
Phải đi. Phải đi thôi…
Là một đứa Hà Nội, thời sinh viên ko có tý nào ký ức ‘trọ học’, ‘xa nhà’. Ko bao giờ lo: tối ăn cái chi, mai ăn gì. Ko biết đến vay mượn, đầu tháng cũng như cuối tháng. Ko bao giờ đối mặt với những hóa đơn. Ko cần biết giá cái gì tăng lên, giá cái gì hạ xuống.
Phải đi. Phải đi thôi…
Cuộc sống quá đủ đầy khiến mìh ko biết rằng mìh đang rất-sung-sướng. Quần áo có máy giặt lo. Nước nóng có bình nóng lạnh lo. Đồ ăn có tủ lạnh lo. Relax có TV lo. Ngủ có 1 đống chăn & gối lo. Sách có cả 1 phòng để bày, mấy trăm cân cũng kệ!
Phải đi. Phải đi thôi…
Nhìn thấy gần nhà có đứa từ quê ra, bằng tuổi mình. Trường nó ở cạnh trường mình. Nó đi học bằng bus, ngày ngày cun cút đi về, cun cút chợ búa cơm nước. Mìh đi xe máy, ngày ngày lang thang, mỗi ngày đi 1 giờ về 1 giờ. Cơm nước chợ búa bảo “con bận học”!
Phải đi. Phải đi thôi…
Ra đời, nó nói cho 1 câu thì cứng họng ko cãi được. Nhưng về nhà thì gân cổ cãi lại bố mẹ. Ăn ở bừa bãi. Ngủ muộn, dậy muộn: bố mẹ gọi còn bị càu nhàu. Ăn giờ nọ, ngủ giờ kia: Tung hoành bê tha trong chính nhà-của-mình.
Phải đi. Phải đi thôi…
Người ta bảo là ‘sướng quá hóa rồ’, đúng đấy! ‘Nhàn cư vi bất thiện’, đúng đấy! Bận học gì đâu: Bảng điểm chẳng đủ ngon lành để bon chen Hà Lội, xách dép cho cái đứa-ở-quê-ra kia!
Thế nhé,
Từ nay biết thế nào là cuối tháng & đầu tháng.
Biết thế nào là mùi vị những cái hóa đơn đập vào mặt.
Biết thế nào là fải - trái ‘interpersonal communication’.
Biết thế nào là quần áo giặt tay, cơm nấu 1 bữa ăn cả ngày hay trường kỳ cơm quán, ko tủ lạnh, ko TV, ko bình nóng lạnh.
Biết thế nào là dậy sớm dậy muộn ko ai hay, đi sớm về khuya cũng ko ai cần biết.
Biết thế nào là tự túc = hạnh fúc toàn tập.
Biết cái cảm giác lơ ngơ ở 1 nơi hoàn toàn mới. Đi đường nào cho khỏi tắc? Đường 1 chiều, 2 chiều? Những ngày nước lên, những khu nước ngập…?

3 comments: