Saturday, December 23, 2017

Hôm qua mình chia tay em như một chiếc lá thương tích mỗi đường gân*

(* trong bài hát tên là Chia tay của người ta)

('Người ta' thực ra là nhạc sỹ Nhật Ngân, phổ thơ ai đó hình như là Nguyễn Ngọc Tú, nhưng ko tìm thấy bài thơ, bài hát thì tìm thấy mỗi Như Quỳnh hát bài này mà thôi. Như vậy cũng đủ rồi. Cô ấy hát bài này rất dịu dàng)

(À bài này có câu mở đầu tư duy giống mình ghê)

(Nhưng bài này mức độ tan nát gọi là đỉnh cao đấy, kiểu sau khi chia tay thì chuyện tình hoàn-toàn-tan-biến vào vũ trụ này)

.
Mình dạo này ít tô son. Đúng ra là ko thấy có cảm hứng tô son. Sợ thật đấy đéo biết vì sao.

.
Mình đang nghĩ chuyện bớt nói bậy (2 giây, sau khi gõ xong câu trên). Chuyện đó giống như hút thuốc, hơi hơi có hại cho sức khỏe và chả giải quyết vấn đề gì. (Đối với hút thuốc là sức khỏe thể chất đối với nói bậy là sức khỏe tinh thần.) (À. Cả 2 cũng đều gây ô nhiễm cho xung quanh nữa chứ. Sợ thế).

.
Dạo này lại cũng có một số bài nhạc trước kia mình si mê giờ cảm thấy thật là nhạt nhẽo. Ví dụ bài Ngồi hát ca bềnh bồng hồi xưa thích lắm vô cùng luôn. Giờ kiểu ._.

Hoặc bài Chưa bao giờ trước kia rấtttt thích. Giờ thì thấy cũng vừa vừa thôi.

(Có Huỳnh Lập với các parody clip của bản thì chưa thấy chán haha. Coi Em gái mưa cười té ghế :)) ) (mình đ (lại nữa rồi) không quen Huỳnh Lập nha mình thích thì mình nói thôi)

.
Mình hôm nay đọc một cái blog buồn kinh. Chả hiểu sao trên trời rớt xuống thế nào. Bạn đó viết ít, một năm đôi ba bài. Mà buồn sâu đậm.

Làm mình có tí cảm thấy mình buồn nông choèn nhạt nhẽo ghê.

.
Mình cố gắng viết đúng chính tả và thuần Việt như một cách tôn trọng tiếng Việt (chả hiểu tại sao).

.
Mình tự nhiên nghĩ đến bài thơ Lời kỹ nữ của Xuân Diệu. Bài đấy có phải XD viết khi 'bị nhập' gì đó (nghệ sỹ thường có cái trạng thái như thế thì phải kiểu đe... à quên, không biết vì sao lại sáng tác ra được cái đó)?

(Là đoán bừa thôi mình không phải là nhà phê bình nghiên cứu văn chương sâu sắc tử tế cũng không đủ kiên nhẫn để đạt tới đỉnh cao cái gì đó, tới lưng lưng chừng là mình chán rồi. Nói vậy lại nghĩ đến cái quy luật 80-20. Có thể là vì chỉ mất 20% thời gian để lĩnh hội được 80% kiến thức cái gì đó và phải mất tới 80% thời gian để lĩnh hội được 20% còn lại thì Lu bỏ chay mất tiêu.)

Nhưng mà về Xuân Diệu ấy, mình hay nhớ bài này hơn các loại bài như là Vội vàng.

.
Khách ngồi lại cùng em trong chốc lát
Vội vàng chi trăng sáng quá khách ơi
Đêm nay rằm yến tiệc sáng trên trời
Khách không ở lòng em cô độc quá
Khách ngồi lại cùng em đây gối lả
Tay em đây mời khách ngả đầu say
Đây rượu nồng và hồn của em đây
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử

Chớ đạp hồn em
Trăng
Từ viễn xứ
Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn
Gió theo trăng từ biển thổi qua non
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn

Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn
Chớ để riêng em phải gặp lòng em
Tay ái ân du khách hãy làm rèm
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng
Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành
Vì hồn em không được quấn chân anh
Tóc không phải những dây tình vướng víu

Em sợ lắm giá băng tràn mọi nẻo
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da
Người giai nhân bến đợi dưới cây già
Tình du khách thuyền qua không buộc chặt

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi
Gỡ tay vướng để lời theo gió nước

Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt
Mắt run mờ kỹ nữ thấy sông trôi
Du khách đi. 
Du khách đã đi rồi...

.
Hôm trước vì một cái gì đó mà mình lại google tới một nhân vật gọi là 'người yêu của Lưu Quang Vũ'. Nói thật là mình thấy khinh. Nhất là khi bả nói tới cả Xuân Quỳnh, Tố Uyên. Nói rằng Xuân Quỳnh vì biết lo toan việc nhà (gọi là kiểu 'vợ đảm' đấy) nên đã 'giành giật' Lưu Quang Vũ từ bả, còn bả thì chỉ quan tâm đến nghệ thuật thôi ngơ ngác với đời đâu biết gì đâu. (Nhưng lại có người tố bả đạo tranh của người ta bán, haha). Thật sự là những nhân vật ấy giờ đều đã thành người thiên cổ, bả thích nói gì chả được? Nếu có chút nào tôn trọng họ, hay 'mối tình' đã qua, thì bả đã để họ yên nghỉ rồi. Đúng như cái bài hát mà mình nói ở đầu ý.

Hôm qua mình chia tay giống như một đám  mây tan ra từng cụm nhỏ
Hôm qua mình chia tay giống như một cơn gió mất hút ở đầu sông
Hôm qua mình chia tay giống như một đám khói của ngọn lửa cuối cùng

Đấy. Như thế đấy. Chuyện tình hoàn toàn tan-vào-vũ-trụ.

Còn:
Hôm qua mình chia tay em như một chiếc lá thương tích mỗi đường gân

Thì keme kệ em. (Kể cả anh, nếu có, cũng kệ thôi.)

Chứ riêng chuyện tình thì hãy tan đi.




No comments:

Post a Comment