Monday, August 10, 2015

Ông trùm

Xe vùng vằng qua những con đèo, đưa tui lên phố núi trong đêm.


Ghế cuối, tầng hai. Xe dằn xóc đập tui tơi tả.

Sớm, xe vào thành phố. Có nắng ửng phía trời xa. Trời lạnh nhẹ nhưng không đẫm sương như Sapa, Tam Đảo. Hơi mát làm tui tỉnh lại, dù cũng mất một lúc cho cơn ê ẩm váng vất qua đi.

*
Lúc tui có thể mở mắt nhìn trời đoàng hoàng, thì một con Santafe trờ tới. Một anh zai nhỏ người, đầu đinh áo phông quần ngố dép xỏ ngón, cổ chân trái quấn băng thun đi cà nhắc, hồ hởi ra đón. Anh zai trông hiền, cười tươi. Chân cà nhắc nhưng vẫn hăm hở khuân cả đồ và người vứt lên xe (giỡn tí, ảnh chỉ khuân đồ thôi), chở thẳng ra quán phở khô đâu đó Quang Trung (mà tui mải ăng quên mất số nhà).

Ăn sáng rồi cả bọn lại rồng rắn lên xe đi cà phê. Tiệm cà phê (đương nhiên) vỉa hè, mặt tiền ốp gỗ sơn xanh da trời, bên trong thấp và tối mà chất kín loa thùng cỡ đại. Ngoài hiên hai bên có hai bộ ghế gỗ xanh lơ. Nhưng bọn tui thì ngồi bên ngoài, ghế nhựa.

Anh zai cà nhắc, gác cái chân đau lên ghế cho máu khỏi dồn xuống nhức chân. Ảnh nói chuyện cà chớn bông lơn, nhắc đến những tên người này nọ, lầm bầm than cái bọn kia suốt ngày bắt ảnh đi tập văn nghệ múa may quay cuồng, chân anh bong gân trật khớp cũng chẳng tha. Nhưng mà từ đầu đến cuối lúc nào cũng quay ra hỏi han tui đi xe có mệt hong phở khô ăn được chứ cà phê có chỗ khác ngon hơn nhưng tiện đường ngồi đây vậy đợi đồng bọn ra thêm.

Suốt câu chuyện buổi sáng, anh zai cà nhắc đúng chỉ là một ông anh cà chớn tưng tưng, nhà-có-điều-kiện, làm bịnh viện mà đi tập văn nghệ tối ngày.

Rồi cả bọn lại rồng rắn lên xe chạy qua đơn vị ảnh. Hôm nay chả biết có tập ko nhưng ảnh thò mặt vào điểm danh cho có. Rồi té, thồ cả bọn về nhà ảnh. Đường đi kể chuyện ảnh nói vợ nghỉ việc để ở nhà chăm nom ông bà con cái. Mẹ anh phát hiện ung thư cách đây một hai năm gì đấy, bố bình thường uống gụ thần sầu giờ vừa phải đi cắt dạ dày, hai ông bà qua Sing như đi chợ. Qua một ngã tư, ảnh chỉ đây nhà ông bà. Kể, ông bà có mua cho anh một căn đối diện nhưng anh ko dọn qua, nên chán bỏ đi xây cái nhà này. Nhà góc ngã tư, to đùng đoàng làm cả bọn ố á hai ông bà ở sao. "Ờ ở sao thì ở". Ảnh phẩy tay.

Xe lướt qua mảng tường phủ kín hoa hồng, dông thẳng về nhà anh zai cà nhắc. Lại một căn bự thù lù khác, hơn cả căn kia. Má ảnh đúng yêu cây, nhà này cũng một mảng tường ngoài sân, một mảng tường khác nơi giếng trời trong nhà - đầy cây xanh um xanh rì. Nhà dùng gỗ phóng khoáng, đủ thấy đẹp mà ko bị ngộp.

Anh zai nói cả bọn đi tắm đi, cũng ko quên hỏi có ngại ko, nếu ngại thì về khách sạn rồi tắm heng. Tui nhe răng cười bảo em ngại quái gì. Ảnh bảo, ờ vại đi đi.

Rồi vợ con ảnh về. Ảnh ngồi bệt giữ con, lấy miếng ốp cũ xỉn lắp vào điện thoại, phân trần rằng khổ ghê phải cái tấm như này có thể đỡ như này thì thằng con mới xem đc chơi đc. Mà ở đây giờ ko có tìm quài ko đc nên cái miếng ốp này cũ mèng rồi ko dám vứt đi. Mày zề Hà Nội tìm mùa cho anh gửi vào cho anh điii, mà!

*
Chưa kịp thở, ảnh lại kéo đi ăn trưa, càm ràm rên rẩm đầu giờ chiều anh phải xuống Quy Nhơn rồi. Và ko quên thay quần dài, đi giày - dù chân vẫn đau gần chết, vì rằng thì là đấyyy bọn mày mặc nghiêm chỉnh thế tao mặc lôi thôi sao được!!!

Và thế là cả bọn nhậu trưa, gọi hội "nho nhỏ", ngồi quất một mâm lá to to cộng với một thùng bia - ấy là đã uống hết sức điềm đạm để chiều còn đi xa.

Trong câu chuyện chén anh chén chú ôn nghèo kể khổ, tui mới dính cứng cả người vào ghế. Vì cái anh zai tửng từng tưng đầu đinh chân cà nhắc (giờ vẫn đang tụt giày gác chưn lên ghế cho máu khỏi dồn xuống nhức chưn) kia, là người đưa thằng (từng) nhỏ (từng) lơ ngơ vào giang-hồ phố-núi, cho nó mượn xe không ngại nó xòe bao lần, xe bị hốt lên đồn ảnh lên cứu, tát nó te tua khi nghe tin nó làm chuyện xuẩn ngốc (sau này check lại hóa ra ko fải nhưng lúc í tát xong rồi), và đỉnh điểm là vì nó mà cho sập tiệm luôn một cái quán kia nơi thằng đàn em bị thằng nào đó phang nhầm.

Suốt bữa, anh zai vẫn hỏi tui ăn chi uống gì cái đám lá này nhai có đc chớ?

Tàn tiệc, ảnh thồ về nhà ảnh để lấy xe máy (của ảnh) mà đi tung tẩy (y như xưa), trong lúc ảnh phải xuống Quy Nhơn công chuyện. Trên đường ảnh bảo, ủa kỳ ghê hồi xưa quậy tưng mà giờ có con rồi chỉ thích ở nhà ôm con thôi chẳng tha thiết gì vợ cũng hong cần luông.

Cho đến khi gọi điện chào anh, nói em về hong kịp ở lại gặp anh. Ảnh ờ ờ nói thượng lộ bình an nhe.

Rồi dập máy và gọi lại: "Nhớ mua cái ốp điện thoại nheee!"







No comments:

Post a Comment