Friday, November 3, 2017

un jardin apres la mousson



.
hãy bắt đầu bằng sớm nay. chú gà Cây nheo nhéo từ 4 rưỡi 5 giờ sáng gì đó. chú lăn qua lăn lại la hét rồi thì khóc lóc đủ thứ, trừ việc NGỦ LẠI. 5 rưỡi, mình khóc dở mếu dở đưa chú xuống võng. chú nằm iêm. rồi bà ngoại Cây bảo mình đi ngủ để bà trông cho. vậy là mình đi ngủ, không quên khóc lóc chút đỉnh (vì thiếu ngủ).

à ko. cũng không hẳn là khóc chút đỉnh đâu khóc hơn chút và dưới đỉnh. nhưng đúng là có từng trải có hơn, mình tự bảo là "chỉ vì thiếu ngủ mà thôi ko sao đâu".

và sự thực đúng là như vậy (ê hê mình phục mình quá). chỉ cần ngủ dậy, mình đã thấy ổn hơn. dù ko được ngủ nướng trưa trầy trưa trật như NGÀY XƯA. và dù mình thức dậy với ý nghĩ rằng có quá nhiều việc. quá. quá. nhiều. việc. đang. chờ.

.
mình soạn và gửi đi 1 cái mail. mình nhắn tin delay 1 cái hẹn thanh toán. tự nhiên cảm thấy đống việc nhẹ đi 1 nửa (dù thực tế thì ko phải =)) ).

bà ngoại Cây đã đỡ mệt và có thể trông Cây. mình book một cái hẹn cà phê vì lúc thức dậy thấy thiếu caffeine kinh khủng. rồi mình tót đi.

mình mặc sơ mi trắng và jeans rách. trời thì nắng và quá trời gió. con xe này nhẹ quá. nó đi liêu xiêu nhưng thôi keme đi.

mình gặp Qiki và nói các chuyện ba lăng nhăng rất chi ư thiết thực và liên quan như là làm nào để marketing cho một cái bệnh viện vắng tẻo teo. cho tới khi thấy đói kinh dị và có lẽ hơi say cà phê vì lâu lắm không uống đen-đá-không-đường, mình tặm biệt Qiki và đi ăn phở Tư lùn. xong thì đi mua được một đôi giày màu xanh bạc hà (hahhahahahahahahhahah).

và vì khi ra khỏi nhà mình đã quyết định là phải gõ ra cái mớ lùm xùm trong đầu nên đã phi ra Chân Cầm ngồi ăn vạ.

.
Chân Cầm vẫn thế, trừ một vài thay đổi đó là:

- anh chủ quán béo hơn mặt tròn phị (chả hiểu sao các người hồi xưa gầy gầy h mình gặp lại đều béo ú).
- cành cây bàng vươn ra chỗ cửa sổ thì đã bị chặt mất để lại ô cửa trống trơn.
- ko được để xe dưới vỉa hè nữa vì công an sẽ túm hoặc, như anh chủ quán bảo, 'hãy để 150k ở yên xe'. vậy là phải dắt xe đi gửi ở đầu Phủ doãn.

(haha anh ta vừa bảo: lâu lắm rồi mới gặp nhỉ
mình: bao lâu nhỉ? 2 năm?
anh ta: cứ như đi DU HỌC ý nhỉ
haha. hẳn là du học tận ngã-tư-Sở.)

.
quay lại mớ lùm xùm trong đầu.

lần đầu tiên mình thấy nhà xa có tác dụng (nhưng tác dụng tốt hay xấu thì ko biết). mỗi ngày có chừng 1 tiếng hoặc hơn mình phơi mặt trên đường, nghĩa là được ở 1 mình và có thời gian si nghĩ. (vấn đề là nghĩ nhiều éo biết có phải là hay ko?)

có đôi khi mình đi qua những xe tang chở toàn hoa trắng.

có lần ở một khúc cua mình gặp một xe kiểu của những người chạy chợ, thường sẽ là phía sau để chở sọt hàng, người đàn ông cầm lái và người đàn bà ngồi trước, ở một cái chỗ nhỏ xíu chả biết có đủ ngồi hay ko. và người đàn bà này thì đang ngủ gật gục đầu vào tay lái, có lẽ là quá mệt sau buổi chợ sớm.

như mấy hôm đầu tuần thì buổi sáng ra đường thấy dễ chịu quá, nhất là sáng thứ Hai, buổi lạnh (có một tí) sâu đầu tiên. không khí lạnh khô và có cái mùi của ngày-lạnh-đầu-tiên sau những ngày nóng, nó khác hẳn của các ngày lạnh tiếp-theo-những-ngày-lạnh.


thi thoảng nghĩ nghĩ xong thấy buồn buồn nản nản. mình bảo ủa sao mình ko hát cái nhỉ. nhưng những khi như thế thì chả nghĩ ra cái gì để hát cả, chốt lại thường hát lên nhạc Trịnh hoặc nhạc vàng. dạo này mình hay hát Yêu dấu tan theo thì phải.


.

.

.
tối qua khi phơi quần áo và tưới cây thì tự nhiên mình nghĩ. ờ thì chấp nhận vậy đi, như kiểu một người bị bịnh gì đó, không được như phần-còn-lại của thế giới chả hạn. chỉ chấp nhận thôi chứ làm gì đâu? như mình đã ko bao giờ trách bố mẹ vì các chuyện quá khứ, mình chỉ nghĩ nó là các chuyện-đã-qua mà thôi. ví dụ như bố mẹ đã để mình ở với ông bà khi học lớp 1 và khi đó mình vẫn ổn mình chả biết là có sao ko, chỉ đến khi lớn lên mình luôn dễ có cảm giác bị bỏ rơi. nhưng cũng chả sao cả.


mình cũng ngưng hỏi các câu hỏi TẠI SAO, hay NHƯ THẾ NÀO. đó là dành cho bọn người muốn tiến hóa. là một cái cây, thì ko cần những điều đó. chứ sao nữa? cái cây chỉ có mỗi việc là nảy chồi ra lá trổ hoa đậu quả. chả nghĩ gì hết. chả tại sao thế nào. (tại sao trời mưa nhiều thế? tại sao nắng mãi không ngừng? tại sao cái cây ngoài bìa rừng chết? làm nào để cho hết lũ sâu? làm nào trổ thêm nhiều mầm?...)

khồng. đơn giản là chả hỏi gì cả. cứ điềm nhiên biết sống là sống thôi. tiến hóa để cho loài người, còn loài cây no thanks anh không cần.
















No comments:

Post a Comment