Friday, April 24, 2020

Llewyn




Xem đi rồi xem lại Llewyn. Thật buồn cười là chiếc MV tình cờ từ đâu ra, anh đã nghe suốt suốt mấy năm, xem đến thuộc làu những scene xoẹt xoẹt lướt qua nhưng chưa buồn coi chúng nó cắt ra từ fin gì từ đâu - phải mãi mãi mãi mãi tới giờ này mới buồn sờ đến tên phim rồi đi xin chiếc phim.

Vũ trụ, hẳn là, vẫn đã-đang-sẽ miệt mài chơi chiếc game mặc cho đối thủ có chơi hay mặc kệ.

.
Llewyn chả kể một câu chuyện mẹ gì cả. Nếu muốn nghe một câu chuyện một thông điệp của nợ gì đấy thì Llewyn ko có, hoặc anh ngu quá ko hiểu. Nhưng anh vẫn thích. Kiểu như, nếu một, trong những nhân vật trong fin có mai này thành công, thì sẽ thành một câu chuyện truyền cảm hứng gì đó (lúc đấy nói cái mẹ gì chả đc, như người ta vẫn đem thành bại luận anh hùng, như lúc khó khăn này thì người còn saving đc quyền lên mặt chỉ trích nền kinh tế tiêu dùng với lại đòn bẩy tài chính). Kiểu như nếu một trong những nhân vật trong fin bi kịch, sẽ thành ra 1 kiểu into the wild gì đó chả hạn thế (anh rất ghét cái fin đó, again). Mà Llewyn thì ko thế, may quá.

Llewyn là tập hợp một mớ tạp nham hổ lốn như cuộc đời, 'what do you do', đời mày trôi qua thế nào vậy. Và anh Llewyn tua lại những ngày của đời anh: tìm một chỗ vạ vật qua đêm, nghèo kiết xác đến nỗi áo mùa đông cũng không có... rồi mỗi lúc một scandal của đời anh lại đc hé ra. Mà cũng chả scandal gì, anh chấp nhận nó thản nhiên, y như anh hát. Treo cổ tao thì treo đi, chết thôi chứ có quái gì...

Giọng Llewyn lúc trong suốt lúc trầm khan (yep, khan, ko phải khàn). Âm nhạc vừa là nỗi niềm vừa là không gì cả. Vừa là sinh mạng vừa không là gì cả. Vừa là hy vọng, vừa là gánh nặng. Vừa là niềm tin vừa là nỗi mệt mỏi vô biên.

.
Và cả những nhân vật 'nghệ sỹ' khác, khi làm một cái gì đó. Chắc cũng như kiểu trời trở lạnh thèm xôi xéo vậy là đi đồ xôi. Đôi khi nghĩ là muốn nói gì đó với người kia vậy là nói linh tinh. Có lúc cáu kỉnh giận cá chém thớt. Có những nỗi niềm giấu riêng.

Bởi, anh nói. Chiếc fin như cuộc đời.

.
Bơ hỏi sao blog không còn cho Bơ đọc. Anh nói thấy mình viết cũ kỹ nhảm nhí nhạt nhòa. Bơ nói tại mình sống vậy á, chứ ko phải tại mình viết dở. (Tại mình sống dở nên ko có nổi cái gì tử tế mặn mòi mà viết - ý là vậy.)

Nhưng Llewyn có lẽ đã/đang nói với anh rằng, ồi đời nó vậy đó. Ko nhất thiết phải là một câu chuyện gì sất. Chẳng có thông điệp gì. We live, and that's it.

Có thể ai đó sẽ nhìn ra chiếc thông điệp to live not to exist từ chiếc fin, mà anh thì không. Cũng như nhiều người muốn làm gì đó này nọ cho cuộc đời, mà anh, lúc này, cũng không.

.
Nhưng anh cảm ơn chiếc fin đã đến đúng thời điểm. Vũ trụ, lần này đã chơi rất hay.

Như vở phantom cũng đến đung đúng gì đó. Nó làm anh si nghĩ về những nền văn hóa. Về tài năng. (Phải gom đủ bao nhiêu tài năng mới viết ra một vở như vầy, mới nhập vào đc cái vai như vầy?) Và cái vẻ đẹp ấy có để làm gì không, chúng ta ừ sống và sẽ chết. Nhưng bởi vì đằng nào cũng sẽ là cái chết mà. Có thể lựa việc làm một (vài) cái gì đó thật là đẹp và cũng thật là cực khổ đến khốn khổ, trong lúc đang sống. Không phải vì nó có ý nghĩa gì. Vì là muốn làm vậy, như buổi sáng thổi xôi.

Như Jean chửi bạn như chó nhưng rồi lại ngủ với thằng chủ quán để bạn có được một đêm diễn. Điều đó có ý nghĩa gì không? Có thể, và cũng (có thể) không. Jean rốt cục yêu ai, có cần câu trả lời không hay là không?


.
Tháng 3 âm qua rồi mà Hà Nội vẫn có những ngày lạnh kỳ lạ, lạnh như mùa đông chạy xe trên đê ăn ngô nướng. Anh nấu xôi xéo và chả ai buồn ăn (mà cũng ko hề gì, anh ăn). Cùng lúc anh xem thấy bao nhiêu người nấu xôi bán online. Anh nghĩ anh sẽ không thích ăn xôi xéo online, nếu không tự nấu đc thì vẫn thích là được ngồi ăn bát xôi có chị bán xôi thái đỗ xoèn xoẹt rưới mỡ hành reo réo, hạt xôi dẻo tơi bới ra từ thúng xôi phủ bằng cái mên cói (gọi là mên đúng ko nhỉ) mà tấm mên qua bao năm tháng vừa bền bỉ cứng cáp vừa dẻo mềm, với pattern nhìn đã thấy mát êm. 


.
Mở lại blog, chỉ để nói những điều nhăng cuội vậy. Bù lại cho những ngày nhìn màn hình không gõ nổi gì, hoặc cứ mở ra một cái draft rồi lại đóng đi.


.
Như, lại một hôm nào đó, trong chuỗi ngày không phân biệt nổi tháng ngày này, anh nghĩ, rằng viết thực ra là đối thoại với chính mình. Khi ko viết nổi, chẳng qua là né tránh hay ko đủ thành thực với chính mình, mà thôi.




No comments:

Post a Comment