Monday, November 4, 2019

Điều kỳ diệu...



(là không có điều kỳ diệu nào cả, ngạc nhiên chưa :) )

.
Cuối tuần đọc Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya (1000 lần không nhớ được cái chữ Namiya, tên tiếng Nhật luôn là một nỗi ám ảnh như kiểu đã mất rất lâu, rất lâu, mới nhớ được Hikaru là Hikaru không phải Hiruka hay Haruki cái của nợ gì...).

Cốt truyện kiểu đan chéo/ song song mấy chục câu chuyện nho nhỏ trong một câu chuyện to to là một mô-típ kinh điển rồi (và cần một sự cân bằng xức sắc, kiểu, Love actually ehe xin lỗi nếu các bạn không đánh giá cao Love actually, chiếc fin Giáng sinh luôn luôn được ưa thích cụa mình :"> ), đây cả xuyên không luôn, xuyên sau xuyên trước chiu chíu, xuyên cả cố ý lẫn vô tình. Nói chung là một câu chuyện kỳ công và việc 'liên kết' giữa các nhân vật các câu chuyện nho nhỏ - rất là công phu.

Tuy nhiên có thể vì đọc hơi đứt đoạn, nên không cảm thấy các phần chuyển - nối giữa các phần nó đc trôi chảy lắm, đọc mà ý thức cứ phải nhắc tiềm thức chuyển - chuyển - chuyển cho khớp với bối cảnh, nhân vật, câu chuyện.

.
Hỏi các bạn coi thích ai ở truyện. Tèo nhớ nhạc sỹ hàng cá (chính xác ko hỏi Tèo có thích nhân vật nào ko, chỉ hỏi Tèo oánh giá thế nào). Nasa thích 1 trong 3 thằng nhóc hay càm ràm nhưng rồi cúng cuồi lại xắn tay làm tất cả.

Lu thì thích bạn thợ mộc/ khắc gỗ - The Beatles (xin thông cảm không thể nhớ nổi tên nhân vật để gọi, nhớ bằng đặc điểm còn dễ hơn :(((( ). Câu chuyện của bạn có vẻ gần với cuộc đời hơn cả, trong mắt Lu. Các câu chuyện của các bạn khác nó hơi drama đi xa cuộc đời, có phần kịch cọt nữa (vẫn là trong mắt Lu). Có lẽ đấy là điều khiến Lu cứ vương vướng khi đọc truyện.

Điều kỳ diệu cũng cứ gợi nhớ đến Kitchen. Trái ngược với sự bày biện công phu của Điều kỳ diệu, Kitchen có bối cảnh cực kỳ đơn giản, nhân vật cực kỳ đơn giản, đọc êm êm mà vẫn đau đáu ẩn ý, mà đọng lại vẫn là cảm giác rất đỗi dịu dàng.

(Ô kìa, dịu dàng đến nỗi anh phải dùng từ "rất đỗi" kìa, lâu rồi anh bị ghét cái từ "rất đỗi", "quá đỗi" vì có dạo nó bị xài tứ tung khắp nơi đọc đến mức buồn nôn).

.
À và điều kỳ diệu là không có điều kỳ diệu gì cả, là vì có lẽ (lại) tại vì đọc cuốn này sai thời điểm. Nếu đọc cùng thời Nhà giả kim có khi lại không ngại ngần cho vào 'mây ngũ sắc'. Mà giờ thì không :)

Định đọc tiếp mấy cuốn nữa của Keigo, trong đó phải có Bạch dạ hành rồi mặc dù là sợ bomera huhu đọc Phía sau nghi can X không có gì mấy mà vẫn sợ rồi :(((

(À đấy thậm chí so Tiệm tạp hóa với nghi can X thì lại vẫn còn thích nghi can X hơn. Cái không khí truyện nó được, không khiến kinh mạch nhộn nhạo như Tiệm.)









No comments:

Post a Comment